Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi


Tinh Tinh không thể cầm quá nhiều thứ trong một lượt đi, vậy nên bé đã chạy đi chạy lại rất nhiều lần, giống như một chú ong nhỏ cần cù chăm chỉ.
Ninh Ninh cũng bị Tinh Tinh ảnh hưởng, cô bé chạy đến bên cạnh ông nội và lớn tiếng tuyên bố: "Ninh Ninh cũng muốn giúp ông nội."
Chưa kịp nói hết câu, cô bé đã cầm lấy bát và thìa trên tay ông nội, chạy về phía bàn ăn.
"Ninh Ninh đi từ từ thôi, ngã bây giờ." Ông nội Cao không ngừng lo lắng nhắc nhở.

Cũng may Ninh Ninh cầm chắc tay, cô bé nhanh chóng đặt đồ lên bàn và giúp Tinh Tinh sắp bát đũa.
Hình ảnh hai đứa bé cùng nhau làm việc đã lọt vào mắt người lớn, vợ chồng Cao đạo diễn đều rất vui mừng, thậm chí ánh mắt họ nhìn Tinh Tinh cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Có câu 'thầy tốt bạn hiền', quả nhiên không sai.

Xem ra khi ở cùng một chỗ với Tinh Tinh, Ninh Ninh nhà chúng ta hiểu chuyện hơn rất nhiều."
"Bé Ninh Ninh cũng rất ngoan." Phó Ti Cẩn thuận mồm khen một câu.
Cả gia đình họ Cao và hai vị khách đều ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả.
Thật ra, không chỉ mình Tinh Tinh, đây cũng là lần đầu tiên Phó Ti Cẩn cảm nhận được không khí gia đình ấm áp náo nhiệt.
Có so sánh thì mới thấy, nhà bọn hắn rất lớn, lớn đến mức hắn cảm thấy lòng mình rất trống trải.
Mọi người trong nhà đều rất bận rộn, bận đến nỗi hiếm khi quây quần bên nhau, cùng nhau ăn ba bữa cơm mỗi ngày.
Đừng nghĩ Tinh Tinh trưởng thành chỉ là một bà cô suốt ngày quanh quẩn ở nhà không có việc gì làm.

Thực ra mẹ hắn cũng có sự nghiệp của riêng mình, chỉ là sau khi mẹ xảy ra chuyện, mọi công việc của mẹ được bố hắn tiếp quản hộ mà thôi.
Bằng không bố cũng không trở nên bận rộn hơn trước, thậm chí còn phải kéo hắn đến công ty hỗ trợ.
Ánh mắt Phó Ti Cẩn dần trở nên mềm mại hơn khi nhìn sang chỗ Tinh Tinh đang được bà nội Cao dỗ ăn cơm.
Từ sau khi mẹ bị thu nhỏ, hình như số lần gia đình họ tụ họp đầy đủ đã tăng lên rất nhiều, chỉ là bình thường mọi người bận chăm sóc Tinh Tinh nên không ai chú ý đến điều này mà thôi.
Trong lúc không ai để ý, Tinh Tinh đã trở thành một sợi dây liên kết giữa các thành viên trong gia đình, đưa mọi người đến gần nhau hơn.
Cho nên...!Sự thay đổi của Tinh Tinh thực ra là một cơ hội để cứu vãn gia đình bọn họ.
Cũng giống như bộ phim đã được đặt tên là 《 Sự cứu vãn của Thanh Nịnh 》.

Mặc dù Cao gia rất tốt, nhưng đây không phải là gia đình thực sự của Tinh Tinh và Phó Ti Cẩn.
Sau bữa ăn, Phó Ti Cẩn ngồi nói chuyện với gia đình họ Cao một lúc rồi mới tạm biệt mọi người và dẫn Tinh Tinh về nhà
Nửa tiếng trước hắn đã gọi điện cho lái xe nhà mình, chắc bây giờ cũng đến rồi.
Lúc hắn xuống dưới lầu, xe Phó gia đã đậu ở cửa tiểu khu.
Phó Ti Cẩn ôm Tinh Tinh đã hơi mệt đi đến.
Còn chưa đến nơi, cửa sổ xe tự động tụt xuống, Phó Ti Cẩn giật mình khi nhìn thấy người bên trong: "Bố?"
"Ừ, lên xe đi."
Phó Hành mở cửa xe, ra hiệu Phó Ti Cẩn đưa Tinh Tinh cho anh ôm.
Mí mắt Tinh Tinh run lên một cái, sau đó lại cụp xuống luôn, xem ra là bé con rất buồn ngủ.
Ngay cả khi bị đổi người bế Tinh Tinh cũng không có phản ứng gì, chỉ cựa quậy mấy lần, ở trong lòng Phó Hành tìm một vị trí thoải mái để ngủ.
Phó Hành thuận tay cầm chăn lông trên xe đắp lên cho Tinh Tinh, tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng bé vài cái, không lâu sau Tinh Tinh đã chìm vào giấc ngủ.
"Công việc sao rồi?"
Anh biết hôm nay con mình đến đây làm gì.
Để tránh đánh thức Tinh Tinh, Phó Hành đè thấp giọng, giọng nam trầm thấp từ tính ưu nhã làm tai Tinh Tinh hơi ngứa.
Bé vẫn nhắm mắt, tay gãi gãi lỗ tai.

Sau đó bàn tay nhỏ bị một bàn tay to nắm lấy, nhẹ nhàng đặt vào trong chăn.
Phó Hành ôm Tinh Tinh, nhẹ nhàng đung đưa tay làm cho bé ngủ sâu hơn.

Lúc này bố con Phó gia mới nhỏ giọng nói chuyện tiếp.
"May mà có Tinh Tinh, mọi chuyện rất thuận lợi."
Phó Ti Cẩn ngồi bên cạnh bố, ghé mắt nhìn Tinh Tinh đang ngủ say, vẻ mặt ôn nhu: "Con và đạo diễn Cao đã thương lượng xong các khoản đầu tư, ngày kia sẽ chính thức ký hợp đồng."
"Ừ, bố không biết nhiều về chuyện trong ngành giải trí.

Sự nghiệp của mình thì phải tự chăm lo cho tốt."

Dưới trướng Phó thị không có sản nghiệp trong giải trí, tất cả đều là công ty bất động sản và thể chất.

Phó Hành cũng không phải người thích chơi đùa, cho nên anh rất thản nhiên thừa nhận mình không biết về cái vòng luẩn quẩn đó
Trước trước đến giờ, Phó Hành luôn tôn trọng mọi lựa chọn của con cái, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn chúng.
Đương nhiên, tiền đề là bọn trẻ phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả của mọi lựa chọn chúng đưa ra.
Giống như Phó Ti Cẩn lựa chọn mở công ty giải trí, còn Phó Ti Thận mở một xưởng phim hoạt hình.
Thực ra, cả hai lĩnh vực này Phó Hành đều không hiểu biết nhiều, anh cũng không yêu thích hay ghét bỏ bên nào, chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của các con.
Không giống vợ mình...
Tinh Tinh khẽ giật mình, vùi đầu sâu hơn vào vòng tay Phó Hành.
Phó Hành lại vỗ nhẹ mấy cái lên lưng Tinh Tinh, tiếp tục suy nghĩ của mình.
Anh không giống vợ, cô luôn muốn định hướng con mình đi trên con đường mà cô cho là 'con đường đúng đắn'.
"Bố".

Phó Ti Cẩn bất ngờ gọi.
"Sao đấy?" Phó Hành nhướng mày.
"Trước đây con luôn nghĩ rằng bố tin tưởng hai anh em con nên mới cho chúng con tự do lựa chọn, nhưng hôm nay con đột nhiên lại có một suy nghĩ khác."
Dường như cảm thấy suy nghĩ của mình rất mâu thuẫn, Phó Ti Cẩn đột nhiên không dám nói tiếp.
"Chúng ta là bố con, con cứ nói ra suy nghĩ của mình không phải ngại."
Phó Hành quyết định lắng nghe tiếng lòng của con trai.
"Chẳng lẽ bố không cảm thấy, bố cho chúng con 'tự do trưởng thành', còn với mẹ thì mặc kệ không hỏi, thực ra là vô trách nhiệm với gia đình sao?"
"Nhìn thì có vẻ như bố đang cho chúng con tự do, nhưng bố lại tự loại bỏ mình ra khỏi cái gia đình này, giống như một người khách qua đường.

Đôi khi con tự hỏi rằng, có phải đối với bố...!Nhà mình chỉ là một nơi dừng chân tạm thời mỗi khi bố mệt mỏi?"

Câu hỏi của con trai lúc trong xe vẫn luôn văng vẳng bên tai.
Về đến nhà, Phó Hành im lặng ngồi trên giường.

Trong căn phòng tối om, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, một bóng người cô tịch trải dài trên mặt đất.
"Muốn xuỵt xuỵt...!Chú..."
Tinh Tinh nằm trên giường nhỏ đá chăn, khó chịu cau mày.
Phó Hành nghe vậy lập tức ôm Tinh Tinh vào phòng tắm, nhưng vẫn chậm một bước, làm bé tè dầm ướt hết người.
"Hức..." Miệng nhỏ mếu máo muốn khóc, bé cảm thấy rất mất mặt.
Hôm nay ở bên ngoài Tinh Tinh uống quá nhiều nước, lúc về nhà lại không đi vệ sinh, nên bây giờ mới xảy ra sự kiện đái dầm, còn ướt hết cả người.
"Đừng khóc, tắm rửa xong là sạch thôi."
Phó Hành vừa nhẹ giọng an ủi Tinh Tinh vừa giúp bé tắm rửa.
Vì không lường trước được sẽ phải tắm rửa cho Tinh Tinh, nên anh không mang theo quần áo, chỉ có thể quấn khăn tắm cho bé rồi ôm về giường, còn mình thì đi bật đèn, tìm quần áo ngủ cho Tinh Tinh.
Quần áo Tinh Tinh được đặt trong tủ quần áo của vợ chồng bọn họ, bên cạnh là phòng để quần áo, nhưng để thuận tiện nên bọn họ vẫn thường xuyên để một vài bộ đồ hay mặc trong tủ.
Từng bộ quần áo nhỏ được treo ngay ngắn giữa tủ quần áo, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy.
Phó Hành không mất thời gian tìm kiếm, chỉ cầm lấy một bộ đồ ngủ của Tinh Tinh.
Chắc do lấy quá vội, anh không cẩn thận làm rơi mấy cái áo khoác của vợ trưởng thành.
Phó Hành ngồi xổm xuống nhặt, vô tình phát hiện ra một tập giấy kỳ lạ trong túi áo choàng dài, có vẻ như là tài liệu gì đó.
Thuận tay rút tập tài liệu kia ra, tiêu đề in đậm lập tức đập vào mắt Phó Hành.
- - Thỏa thuận ly hôn.
Đầu ngón tay khẽ run, lý trí bảo anh không nên đọc tiếp, nhưng tay lại lật đến trang cuối cùng.
Trong cột chữ ký của hai bên ly hôn, ba chữ Cố Tinh Tinh xinh đẹp nho nhã đã nằm trên đó.
"Chú?"
Tinh Tinh đợi trên giường thấy Phó Hành ngồi xổm trên đất không nhíc nhích một hồi lâu, không nhịn được lên tiếng.
Phó Hành giống như bị đánh thức, lập tức giấu đơn thỏa thuận ly hôn đi, sau đó về giường mặc quần áo ngủ cho tinh Tinh, tiện thể dỗ bé ngủ.
Mãi đến khi Tinh Tinh ngủ say, Phó Hành mới cầm theo thỏa thuận ly hôn, trở lại chỗ vừa ngồi lúc nãy
"Em cũng cảm thấy...!Anh không thuộc về gia đình này sao?"
"..." Không có ai đáp lại.
Lúc này Phó Hành cũng không muốn đi tìm câu trả lời.
Anh chậm rãi xé tờ giấy trong tay thành từng mảnh nhỏ, vứt hết vào sọt rác.

Tinh Tinh ngủ không biết chuyện gì đã xảy ra, trở mình một cái, không biết là mơ thấy chuyện gì vui mà khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
***
Hôm sau tỉnh lại, Tinh Tinh nghe được một tin dữ.
Bé phải đến bệnh viện tiêm!
Nói một cách chính xác, là đi tiêm vắc-xin phòng bệnh trẻ em, nhưng về bản chất là đi tiêm.
"Tinh Tinh không đi, không đi, Tinh Tinh không thích bị tiêm!"
Nhóc con kích động điên cuồng lắc đầu từ chối.
"Tinh Tinh ngoan nào, tiêm không đau chút nào cả, tin con đi."
Phó Ti Cẩn cố gắng dỗ dành, nhưng có đứa bé nào sẽ tin lời người lớn là tiêm không đau chứ.
"Không đi, không đi, không đi..."
Tinh Tinh lắc đầu như trống bỏi, toàn thân tràn đầy kháng cự.
"Mẹ mà không đi tiêm sẽ bị bệnh đó." Phó Ti Thận nghiêm mặt hù dọa.
"Mấy người cũng có tiêm đâu, sao chưa thấy ai bị bệnh hết vậy." Tinh Tinh vặn lại.
"Mẹ đi hay không đi?" Phó Ti Thận mất kiên nhẫn.
"Không đi!" Nhóc con dứt khoát bày tỏ lập trường của mình.
"Không đi cũng phải đi!"
Phó Ti Thận nhanh như hổ đói vồ mồi, ôm lấy Tinh Tinh yếu ớt đáng thương nhét vào trong xe, dù cho bé giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
"Oa a a a a..."
Nhìn Tinh Tinh khóc, hai anh em họ Phó đều đau lòng, nhưng hai người cũng biết không thể đồng ý với trẻ con loại chuyện này được, nếu không sau này càng khó mang bé đi tiêm hơn.
Đứa trẻ nào cũng phải trải qua chuyện này, không ai thoát được.
"Bây giờ em mới biết khi nhỏ anh sợ tiêm giống ai nha." Phó Ti Thận ngồi vào ghế lái vẫn không quên vạch trần lịch sử đen của anh trai.
Phó Ti Cẩn đang luống cuống tay chân dỗ dành Tinh Tinh, nghe em trai nói vậy thì đen mặt: "Em ngậm miệng lại."
Sợ tiêm là chuyện bình thường thôi mà, không phải sao?
Sao lại lôi chuyện lúc nhỏ ra cười nhạo hắn sợ tiêm chứ?
"Không phải em cười nhạo anh đâu, ai bảo lúc đó anh khóc to nhất bệnh viện, ngay cả bác sĩ cũng bị anh dọa sợ phát khóc."
Phó Ti Cẩn: "..."
Nếu không phải tên khốn này đang lái xe, hắn nhất định sẽ đánh chết nó ngay bây giờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận