Gần đây Tinh Tinh không đi học.
Ngoài việc mọi người trong nhà lo lắng cho trạng thái tinh thần và sự an toàn của bé thì vài ngày sau chuyến du lịch mùa thu trường mẫu giáo sẽ được nghỉ đông.
Mẫu giáo không giống tiểu học và cấp hai, không cần phải thi cuối học kỳ.
Sau khi Phó Hành và Cố Lan bàn bạc với nhau, cả hai người đều nhất trí cho Tinh Tinh ở nhà nghỉ đông luôn.
Tuy nhiên bài tập về nhà thì vẫn phải hoàn thành.
Thật ra bài tập về nhà của học sinh mẫu giáo sao có thể coi là bài tập của bọn chúng được? Mấy đứa nhỏ này ngay cả việc cầm thìa xúc cơm còn cầm không chắc, sao có thể tự mình làm bài tập được chứ?
Cho nên trên cơ bản bài tập giáo viên giao về nhà đều do phụ huynh làm hộ.
Ví dụ như bài tập thủ công của Tinh Tinh.
Cô giáo yêu cầu các bạn nhỏ dùng vỏ trái cây làm nguyên liệu để làm đèn lồng, sau khi làm xong thì bố mẹ sẽ chụp ảnh sản phẩm gửi vào trong nhóm lớp, như vậy mới được coi là xong hoàn thành bài tập.
Tinh Tinh vốn không định làm cái bài tập này.
Cuối cùng, Phó Ti Thận - người thất bại trong cuộc chém giết bằng mắt với bố và anh trai, bất đắc dĩ đến giúp mẹ mình làm bài tập về nhà.
"Tinh Tinh định làm gì?"
"Làm đèn lồng." Tinh Tinh mang vẻ mặt: không phải con là biết rồi à?
"Ý con là mẹ muốn dùng loại quả nào?" Còn chưa ra trận mà Phó Ti Thận đã thấy mệt mỏi.
Đèn lồng trái cây, thứ mà con nít ba tuổi cũng không muốn chơi, là thiên tài nào đã nghĩ ra cái đề này để hành người thế?
"Anh Niên Cao bảo dùng cam là tiện nhất."
Tinh Tinh chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn, bé vẫn ngơ ngác chưa thể phân biệt được đâu là quả cam, đâu là quả quýt.
"Được rồi, mẹ đợi một chút để con đi lấy dụng cụ."
Hắn chạy về thư phòng của mình, sau đó mang ra một con dao, một dây thép, màu vẽ và các đồ dùng khác.
Đầu tiên Phó Ti Thận cắt bỏ phần trên cùng của quả cam, lấy hết thịt quả ra cho Tinh Tinh ăn, còn mình thì chú tâm làm đèn lồng giúp mẹ.
Đúng như lời Tinh Tinh nói, làm đèn lồng trái cây thì dùng cam quýt là tiện nhất.
Chỉ cần cắt một phần nhỏ trên đầu quả cam để tạo ra một cái lỗ truyền ánh sáng, sau đó cố định một cây nến ở bên trong, luồn dây thép cố định phần vỏ với que gỗ là xong.
Để đẹp mắt hơn, cậu sinh viên mỹ thuật Phó Ti Thận còn vẽ lên đó một khuôn mặt tươi cười dễ thương, lại dùng bìa cứng làm thành bàn tay bàn chân cho đèn lồng.
Ngay sau đó một chiếc đèn lồng hình người làm bằng vỏ cam đã ra đời.
Trong suốt cả quá trình, vai trò duy nhất của Tinh Tinh là tiêu diệt thịt quả.
Vậy thì việc giao bài tập về nhà kiểu này có ý nghĩa gì?
Khi bật đèn lên, ánh sáng màu cam rực rỡ ấm áp tỏa ra làm cả chiếc đèn lồng sáng rực lên, ngay cả khuôn mặt tươi cười trên đó cũng trở nên sinh động hơn hẳn.
"Oa --!" Tinh Tinh kinh ngạ nhìn chiếc đèn lồng nhỏ vừa mới ra lò, tay nhỏ liên tục vỗ lên cánh tay Phó Ti Thận.
"Tiểu Thận giỏi quá!"
"Tất nhiên, mẹ nhìn xem đây là kiệt tác của ai chứ."
Phó Ti Thận cười đắc ý, lôi điện thoại ra, chọn một góc độ tốt để chụp chiếc đèn lồng lại, tiện thể chụp luôn khuôn mặt dính đầy nước cam của Tinh Tinh vào ảnh, để chứng minh bé cũng tham gia vào quá trình sản xuất.
Sau khi chụp xong, hắn gửi bài tập vào nhóm lớp, trong lòng tràn đầy tự tin rằng kiệt tác của mình chắc chắn sẽ xếp thứ nhất.
Ba ngày sau cô giáo thông báo kết quả bài tập về nhà, Phó Ti Thận lại thấy kiệt tác của mình xếp thứ hai.
"Sao lại thế?" Phó Ti Thận không thể tin nổi, hai đầu ngón tay xoa vào nhau nghĩ xem mình làm sai chỗ nào.
Sau đó...
Hắn nhìn thấy một cái đèn lồng bí đỏ khổng lồ?
Miệng xệ xuống, hắn phải thừa nhận một điều là kiệt tác của mình không thể sánh được với người ta.
Không phải đèn lồng của hắn không đẹp, mà là xếp cùng một chỗ với bí đỏ khổng lồ sẽ tạo ra sự khác biệt hoàn toàn.
Trong số hai mươi chiếc đèn lồng làm qua loa để tiết kiệm thời gian, chỉ có duy nhất chiếc đèn bí đỏ trông mập mạp to lớn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất mượt mà không quá cồng kềnh đã giành được vòng nguyệt quế.
"Tinh Tinh cứ đợi đi, lần sau con nhất định sẽ giành hạng nhất về cho mẹ!"
Phó Ti Thận không bị đả kích, ngược lại càng hừng hực ý chí chiến đấu.
Phó Ti Cẩn đi ngang qua tiện thể ngó vào nhìn thử, sau đó liền câm nín.
"Đó chỉ là bài tập về nhà của trường mẫu giáo, em có cần nghiêm túc vậy không?"
"Không phải thế.
Anh không hiểu được đâu!" Phó Ti Thận lắc lắc ngón tay, vẻ mặt: người phàm như anh sao mà hiểu được chí lớn của em.
"Đó là cả danh dự của em đấy.
Đây có thể coi là cuộc chiến tranh giành danh dự giữa các bậc phụ huynh, nó còn liên quan đến mặt mũi của Tinh Tinh nhà chúng ta.
Vậy nên em không thể thua được!"
"Hả? Tiểu Thận gọi mẹ à?"
Nghe thấy tên mình, Tinh Tinh đang ăn cháo liền ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu dính đầy cháo.
Bé con còn đưa lưỡi ra liếm.
"Khi ăn thì đừng cúi sát mặt vào bát."
Phó Ti Cẩn miễn cưỡng rút ra hai tờ khăn giấy lau mặt cho Tinh Tinh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, ngoan ngoãn để Phó Ti Cẩn lau mặt cho mình.
Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn Phó Ti Thận đang cuồng nhiệt một cách không thể lý giải, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Thận bị sao vậy?"
"Mẹ không cần để ý đến nó, sáng nay nó quên chưa uống thuốc."
"Quên uống thuốc? Tiểu Thận bị bệnh sao?"
Tinh Tinh nghe vậy thì nhíu mày lo lắng.
"Nó từ bỏ việc điều trị từ lâu rồi."
Phó Ti Cẩn xoa cái đầu nhỏ an ủi: "Mẹ đừng lo, nó không chết được đâu."
"Ừ." Tinh Tinh liếc mắt nhìn Phó Ti Thận một cái nữa, sau đó ngoan ngoan cúi đầu ăn cháo.
Đêm qua Phó Hành tăng ca không về, chỉ gọi điện cho con trai lớn dặn dò hắn chăm sóc Tinh Tinh cho tốt, về phần đứa con trai nhỏ...
Anh cũng từ bỏ việc điều trị cho nó lâu rồi.
Không phải Phó Hành không có ý định để hai anh em Phó Ti Cẩn Phó Ti Thận đến công ty mình làm việc, dù sao sau này anh cũng giao hết công việc kinh doanh của mình cho hai đứa con trai.
Phó Ti Cẩn vừa nghe lời lại biết gánh vác trách nhiệm của một người con cả.
Nhưng đứa con thứ hai Phó Ti Thận, lại giống hệt như một con Husky đứt xích, không những khó bảo mà còn không chịu nghe lời ai.
Mặc dù Phó Ti Thận bị bố ép đến công ty làm việc, nhưng mỗi ngày không phải ngồi chơi thì chính là trốn việc, không hề quan tâm đến việc của công ty.
Trong lúc tức giận Phó Hành đã đá đít hắn ra khỏi công ty luôn.
Nếu nó đã không muốn thừa kế công ty, vậy thì mau biến đi cho anh đỡ chướng mắt.
Có nhiều người thấy Phó Ti Thận không làm việc đàng hoàng để vụt mất cơ hội thừa kế thì trong lòng âm thầm tiếc thay cho hắn.
Thế mà tên đầu xỏ này còn cảm thấy may mắn vì đã thoát khỏi ma chưởng của việc thừa kế gia nghiệp, mỗi ngày đều vui vẻ như đứa nhỏ hai trăm cân.
Phó Ti Cẩn nhìn mà chướng mắt, hắn lại nhớ đến đề nghị của bố mình.
Hắn có nên bắt thằng em trai kia về dạy dỗ lại một trận không?
Trong khi mỗi ngày hắn đều làm việc đến mức mệt như cún thì dựa vào cái gì mà thằng em trai cùng bố cùng mẹ với mình lại có thể sống thoải mái vui vẻ như thế?
Có lẽ Phó Hành nhìn ra sự oán niệm của đứa con trai lớn, nên hôm nay đại xá cho hắn nghỉ một ngày.
Ủng hộ chính chủ vào ngay -- TRUMtruy en.
OR G --
Nhưng cuối cùng Phó Ti Cẩn vẫn phải đến công ty.
Lần trước đến trường mẫu giáo xem Tinh Tinh biểu diễn, Phó Ti Cẩn bất ngờ làm quen được với Cao đạo diễn.
Sau này, hai người vẫn luôn liên lạc với nhau để trao đổi về việc nuôi dạy con cái, cả hai đều cảm đấy đối phương là người tốt, nhưng không ngờ lại trở thành bạn thân.
Gần đây đạo diễn Cao đang chuẩn bị quay một bộ phim mới.
Có một đám người xách tiền đến muốn đầu tư vào bộ phim, nhưng anh ta lại nhớ đến Phó Ti Cẩn, lập tức gọi điện thoại cho hắn hỏi xem hắn có hứng thú đầu tư không.
Phó Ti Cẩn có thể nói không sao?
Hắn không thể!
Đầu tư vào đoàn phim của đạo diễn Cao, ngoài việc giúp cho công ty khẳng định được vị trí của mình trong giới, còn có thể mang về cả danh tiếng và tiền bạc.
Nghệ sĩ của công ty hắn cũng có thể nhân cơ hội tranh thủ được vài vai diễn.
Nếu diễn tốt thì không chừng còn có thể nhận được giải ảnh đế ảnh hậu nữa đó.
Đương nhiên là điều thứ hai không phải muốn là có thể dễ dàng đạt được.
Phó Ti Cẩn cũng không phải là một tấm màn đen chưa đầu tư bao giờ.
Thân làm nhà đầu tư, nghệ sĩ dưới chướng của hắn đúng là có nhiều cơ hội hơn nghệ sĩ của những công ty khác.
Nhưng liệu họ có thể nhận được vai diễn hay không còn phụ thuộc vào năng lực của bọn họ nữa.
Phó Ti Cẩn và đạo diễn Cao đã hẹn gặp nhau ở quán cà phê ở bên dưới phòng làm việc của đạo diễn Cao.
Lịch hẹn này đã được quyết định từ tuần trước.
Khi đó Phó Ti Cẩn còn nghĩe có người ở nhà trông chừng Tinh Tinh.
Ai ngờ được hôm nay bố hắn phải tăng ca ở công ty, cậu thì vội vàng bay ra nước ngoài, còn thằng em trai sau khi ăn sáng xong đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.
Bây giờ chỉ còn mình hắn đối diện với khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tinh Tinh.
"Phải làm sao bây giờ?"
Tinh Tinh mở bàn tay nhỏ ra, bé cũng nhận ra là mình bị bỏ rơi.
"Con chỉ có thể đưa mẹ theo cùng chứ biết làm sao bây giờ.
Nhưng Tinh Tinh hứa phải ngoan nhé? Gặp người lớn phải lễ phép chào hỏi."
"Ừ ừ ừ..." Tinh Tinh liên tục gật đầu đáp ứng.
Sau khi nghe được lời hứa của Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn thấy cũng sắp đến giờ hẹn, đành nhanh chóng bế Tinh Tinh lên lầu thay quần áo.
Thời tiết ngày càng chuyển lạnh, phải cho bé mặc nhiều quần áo hơn.
Hôm nay Tinh Tinh ăn mặc rất thục nữ, váy liền áo màu vàng nhạt kết hợp với một chiếc áo vest dài tay màu trắng, dưới chân đi một đôi giày da màu sữa.
Mái tóc dài được Phó Ti Cẩn khéo léo tết thành kiểu tóc con rết rũ ở một bên vai, còn cài thêm một vài bông cúc nhỏ, trông rất đẹp, rất thanh nhã.
"Chưa đội mũ." Thấy Phó Ti Cẩn định dẫn mình ra ngoài luôn, Tinh Tinh vội vàng kéo tay hắn, chỉ vào chiếc mũ chống nắng trên kệ tủ.
Bây giờ bé đã là một bảo bảo xinh đẹp, trước khi ra ngoài phải chuẩn bị tốt công tác chống nắng, nếu không sẽ bị cháy đen mất.
Tiện tay cầm cái mũ đội lên đầu Tinh Tinh, Phó Ti Cẩn ôm lấy bé vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn sắp muộn mất rồi.
Vội vàng đi đến điểm hẹn, cuối cùng khi còn ba phút nữa là đến giờ hẹn, hai người cũng đứng ở cửa quán cà phê.
Phó Ti Cẩn nhìn qua lớp cửa kính thấy đạo diễn Cao đã ngồi ở bên trong, vội vàng ôm Tinh Tinh đi vào.
"Thật xin lỗi đạo diễn Cao, tôi đến trễ."
Hắn vừa thở dốc vừa nói, thể hiện mình đã đi vội đến mức nào.
"Không sao không sao, là tôi đến sớm.
Lúc đầu tôi không định đến sớm vậy đâu, nhưng ở nhà thì bị tiểu da khỉ này làm phiền chết mất."
Cao đạo diễn hiền lành khoát tay ra hiệu cho Phó Ti Cẩn ngồi xuống trước rồi nói chuyện.
Nghe anh ta nói như vậy, lúc này Phó Ti Cẩn mới nhận ra bên cạnh anh ta còn có một cô bé gầy nhỏ với làn da ngăm đen.
Nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó nhận ra đứa nhỏ này là nam hay nữ.
Đứa bé này để tóc ngắn, ngồi trên ghế mà giống như bị kim châm vào mông, xoay hết bên này đến bên kia hệt như một cậu bé nghịch ngợm.
Nhận ra Phó Ti Cẩn đang nhìn mình, cô bé ngẩng đầu lên cười toe toét với hắn.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt to tràn đầy tò mò của Tinh Tinh thì cô bé bỗng yên lặng.
Hai đứa nhỏ im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng tiểu da khỉ không chịu nổi, chỉ vào Tinh Tinh lớn tiếng nói: "Bố, đứa nhỏ này là ai vậy?"
"Không được thô lỗ, con chào chú trước đi." Cao đạo diễn vỗ vào tay con gái một cái, đen mặt dạy dỗ cô bé.
Tiểu da khỉ hiển nhiên đã quen bị bố giáo huấn nên không để trong lòng, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu chào chú."
"Cháu chào chú." Một giọng sữa khác cũng vang lên.
Hóa ra là Tinh Tinh cũng lễ phép chào hỏi đạo diễn Cao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...