Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Thấy tà yêu đã chết, các đệ tử nội môn mới dừng tay, có vài người vì không chống đỡ nổi cơ thể mà loạng choạng suýt ngã, các đệ tử khác nhanh tay đỡ họ lại.

Tất cả đều đã kiệt sức, họ cảm thấy việc trói một cái xác là không cần thiết nên đã hủy trận pháp vì dù gì tà yêu cũng sẽ tan biến ngay sau khi bị tiêu diệt.

Đang lúc họ không chú ý, tà yêu run rẩy cố gắng đánh lén nam nhân kia. Giản Triều Vân luôn chú ý đến tà yêu, thấy nó giơ móng phi đến phía nam nhân ấy, Giản Triều Vân đột nhiên lao ra cản cho hắn một đòn. Cho đến khi tà yêu định lấy đà cào thêm phát nữa, nam nhân mới định thần lại, dùng kiếm đâm xuyên qua ngực tà yêu. Lần này tà yêu đã thực sự chết, nam nhân kia yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nam nhân đỡ lấy Giản Triều Vân, nơi bị cào trúng đã nhuốm máu, mặt y tái xanh, hơi thở dồn dập.

"Trúng độc rồi?"

Đám đệ tử chạy lại gần chỗ họ, cũng mới vừa bị một màn kia làm cho ngây người, không kịp phản ứng.

"Tiết sư huynh, hai người không sao chứ? Người này bị làm sao vậy?"


"Có vẻ như móng vuốt của tà yêu đó có độc, hẳn là trúng độc rồi. Tạm thời chúng ta xuống núi trước."

Giản Triều Vân níu tay áo hắn lại, gắng gượng nói: "Thi...thi thể kia là con trai của quan huyện, phải mang về cùng."

Nam nhân kia nhìn một đệ tử nội môn, ý tứ muốn hắn ôm cái xác đó về. Kết quả một mình hắn phải bế Giản Triều Vân về Nguyên phủ, tuy hơi không muốn nhưng vẫn phải làm.

Khi về đến Nguyên phủ, Nguyên gia chủ cùng phu nhân của hắn sốt ruột chạy ra, túm lấy một trong các đệ tử nội môn, hoảng loạng hỏi: "Nhi tử của ta đâu? Các ngươi có tìm thấy nhi tử của ta không?"

Các đệ tử vừa mới vào đều rất khó xử, không biết trả lời như nào. Đệ tử ôm xác của Nguyên Phỉ đến trước mặt hai người, hắn cúi đầu nói lời xin lỗi. Nguyên phu nhân cả hai tay đều run rẩy, chạm đến tấm màn trắng che phủ trên cơ thể kia, bà lật lên, không tin nổi vào mắt mình.

Nguyên phu nhân ôm chầm lấy thi thể đã lạnh của nhi tử, bà hét toáng lên, ngã khuỵu xuống đất, nước mắt tuôn ra, cả thế giới của bà như sụp đổ.

"Hài nhi của ta, hài nhi của ta...."

Bả vai Nguyên gia chủ run rẩy, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt căm hận trừng các đệ tử kia, gằn từng chữ một: "Chính các người nói sẽ tìm con trai của ta về, sao bây giờ nó lại như vậy? Danh môn chính phái các người đều là kẻ giả dối, đúng là ta có mắt như mù mới tin tưởng các ngươi."

Tiết Minh kia tức giận lên tiếng: "Nhi tử ngươi đã cấu kết với tà tu, triệu hồi tà yêu, hơn nữa tà yêu đó lại chính là thứ đã sát hại bá tánh của trấn này, hẳn là hắn đã luôn biết. Kể cả ta có cứu được mạng của nhi tử ngươi thì hắn cũng phải chịu quả báo."

Nguyên Tuệ không tin Tiết Minh, sao nhi tử hắn có thể là một người như vậy.

"Ngươi nói láo, sao con trai ta phải làm vậy."

Tiết Minh nhìn thi thể của Nguyên Phỉ, nói: "Ngay khi ta định giết tà yêu đó hắn đã ngăn cản, sau đó tự sát."


Một nam nhân khác đột nhiên xuất hiện, hắn lạnh lùng nhìn Nguyên Tuệ: "Cật lực che giấu tội danh, triệu hồi một tà yêu, mà theo ta biết việc triệu hồi một người đã chết như vậy sẽ phải đánh đổi rất lớn, hẳn là nhi tử của ngươi phải có tình cảm sâu đậm lắm mới dám làm vậy hoặc chỉ đơn giản là hắn muốn giết người thôi. Bây giờ ta và những đệ tử khác phải quay về tông môn, không thể ở lại Nguyên Phủ nữa, cáo từ."

Họ đi ra khỏi phủ, mà Nguyên gia chủ sau khi nghe được những lời như vậy cũng ngây ra, hối hận, đau khổ đan xen. Hoá ra tất cả mọi chuyện đều do hắn gây ra, nếu có thể hắn sẽ không bao giờ phản đối chuyện đó.

Trên đường trở về tông môn, nam nhân đột nhiên xuất hiện kia thắc mắc cái người mà Tiết Minh đang bế kia là ai, ánh mắt tò mò lộ rõ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, điều đó khiến Tiết Minh cực kì khó chịu.

"Cố Diễm, lần đầu tiên ngươi thấy con người hay gì?"

Cố Diễm cười cợt đáp: "Ta chỉ thắc mắc ai lại có thể khiến thiếu chủ kiêu ngạo của chúng ta phải ôm khư khư bảo vệ như vậy, bình thường ngươi đâu có như vậy." Hắn làm vẻ mặt buồn bã, trên mặt như viết dòng chữ "ngươi đã thay đổi rồi".

"Đừng tưởng ai cũng xấu xa như ngươi, đồ chó con ngu ngốc!"

Cố Diễm tức đến trán cũng nổi gân xanh: "Mẹ nó chứ lão tử còn chưa có đụng tới ngươi, ngươi đã chửi lão tử, con chồn ngu ngốc."

Nhìn hai người như sắp đánh nhau, các đệ tử khác không biết làm sao ngăn cản họ, ước gì có Thẩm tiên tôn ở đây để có thể ngăn cản họ.

Giản Triều Vân bị ôm trong lòng Tiết Minh đột nhiên cựa quậy, môi mím cực chặt, khuôn mặt đau đớn rúc sâu vào trong lòng Tiết Minh. Tay nắm chặt lấy áo hắn, Tiết Minh cứng người, không tiếp tục cắn nhau với Cố Diễm.


"Tăng tốc lên đi, hắn bị trúng độc nặng rồi."

Cố Diễm ở đằng sau "ồ ồ" lên hai tiếng chọc ghẹo Tiết Minh.

______

Tác giả: Hôm nay đi học sáng, mai sẽ cố gắng bù đủ số chương.

Mỗi ngày tui đăng tầm 3 chương nha, thời gian linh động do lịch học của tôi nha.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận