Giản Triều Vân giật mình quay người lại, một nhóm người mặc đồ đen huyền, trên mặt đeo mặt lạ kỳ quái không biết đứng ở đó từ bao giờ.
Y cảnh giác lôi kiếm ra, người đứng đầu bật cười: “Một trúc cơ trung kì mà muốn đấu với ta sao? Thật nực cười! Dù gì thánh vật cũng không thể lấy ra được. Trong dân gian có nói muốn lấy vật ra thì phải giết vật, vậy chỉ cần giết ngươi là được rồi.”
Giản Triều Vân nắm chặt lấy thanh kiếm, lùi lại phía sau, trái tim y đập liên hồi.
Y không đủ sức để đánh lại một người trong số họ chứ đừng nói cả đám người này.
Thấy động tác lùi lại kẻ kia không cho y kịp làm gì, trong một cái chớp mắt đã lao đến cắt một phát vào tay y.
Giản Triều Vân may mắn né được nhưng vẫn bị thương.
Nhưng sau đó không chỉ một tên mà những kẻ khác phi tới, họ như giăng lên một trận địa nhốt Giản Triều Vân ở giữa.
Vô số những dây xích trồi lên từ mặt đất, nó trói chặt tay chân Giản Triều Vân, ghì y xuống dưới khiến Giản Triều Vân phải quỳ xuống.
Đột nhiên Tiết Minh lao ra, cầm kiếm chém lên người kẻ kia, kẻ kia biến mất trong tích tắc, rồi xuất hiện trên cao đạp hắn ngã xuống đất.
Kẻ kia niệm một thần chú cổ khiến Tiết Minh như bị một tảng đá đè nặng lên người, không nhúc nhích nổi.
Kẻ kia thấy Tiết Minh đã yên phận, hắn lại gần Giản Triều Vân dùng cây thương đâm xuyên qua ngực y, Giản Triều Vân hộc máu mồm, ánh mắt đã hơi mờ đi.
Nhưng kẻ kia nào có tha cho y, lại lấy thêm nhiều cây thương khác đâm vào người Giản Triều Vân.
Giản Triều Vân gục đi, ánh mắt trống rỗng.
Tiết Minh hét lớn: “GIẢN TRIỀU VÂN!” Tiếng hét như xé nát tâm can, bàn tay cào lên đất đã tạo thành vệt máu nhưng cơ thể hắn vẫn không nhúc nhích, mắt hắn đỏ ngầu như máu.
Kẻ kia thấy vậy cười lớn, hắn vô cùng hài lòng với tình hình hiện tại.
Trong một cái chớp mắt Tiết Minh nhìn thấy Giản Triều Vân như nhìn về phía hắn.
Bất ngờ bụng Giản Triều Vân dần sáng lên rồi lan dần ra toàn cơ thể.
Kẻ kia nhận ra điều không ổn, nhanh chóng lùi lại. Nhưng đã quá muộn, Giản Triều Vân tự bạo, tạo thành một vụ nổ khiến cho vách núi không chống đỡ nổi mà sụp xuống.
Lúc đó Tiết Minh chỉ kịp nhìn thấy cả cơ thể Giản Triều Vân nổ tung mà cơ thể hắn lại được bao bọc bởi một lá chắn mạnh mẽ.
Tiết Minh đã thoát ra khỏi áp lực kia, hắn chết lặng trước cảnh tượng trước mắt. Vẻ mặt hắn như nứt ra, hắn đập mạnh vào tấm lá chắn kia, tay hắn đập rất mạnh nhưng cũng chẳng thể làm cho tấm lá chắn nứt ra một mảnh nào, đã vậy còn khiến cho tay bị thương, máu nhuốm đỏ cả tấm lá chắn vàng rực ấy.
Hắn đau đớn gào thét, nước mắt hắn chảy xuống: “GIẢN TRIỀU VÂN! MAU THẢ TA RA! TA KHÔNG CẦN NGƯƠI BẢO VỆ, MAU THẢ TA RA!”
Nhưng dù cho hắn có la hét như thế nào cũng không có tiếng hồi đáp.
Trái tim hắn như vỡ ra ngàn mảnh, tại sao y lại làm vậy? Tại sao lại tự bạo? Y bảo vệ hắn làm gì, thà rằng nổ chết hắn cùng y đi chứ! Tại sao…hắn lại chẳng thể bảo vệ Giản Triều Vân như những gì hắn đã hứa.
Hắn cũng không biết chuyện sau đó như nào, chỉ là khi tỉnh lại đã là nằm ở trong phòng của mình.
Hắn vội vàng bật dậy, Tiết phu nhân thấy hắn đã tỉnh, nàng khóc hết nước mắt ôm chầm lấy hắn.
“Tiêu nhi, sao con lại dại dột như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Ta làm sao mà sống nổi đây!”
Mặc cho mẫu thân hắn có khóc vì hắn như nào, hắn cũng chẳng để ý. Bây giờ hắn chỉ muốn biết Giản Triều Vân như nào nào.
Nghĩ vậy Tiết Minh chạy nhanh đến phòng của Giản Triều Vân, hắn mở tung cửa phòng ra nhưng lại chẳng thấy ai.
Tiết Minh túm lấy tay áo Tiết phu nhân, hoảng loạn hỏi: “Mẫu thân, Giản Triều Vân đâu rồi? Sao ta không thấy y?”
Tiết phu nhân không biết trả lời hắn như nào, nhìn thần sắc nhi tử mình như điên loạn, trái tim nàng cũng vô cùng nhức nhối. Nàng nghẹn ngào nói:
“Tiêu nhi, con bình tĩnh, mọi chuyện đều không thể như ý ta mong muốn được. Giản Triều Vân, không thể nào qua khỏi được.”
Tiết Minh như rớt xuống vực sâu, đến giọng nói cũng run rẩy: “Mẫu thân, người nói gì vậy? Sao lại không qua khỏi được, y chỉ là trốn ra ngoài khuây khỏa thôi mà, người đừng doạ ta.”
Tiết phu nhân kinh hãi, ôm chầm lấy Tiết Minh, nước mắt tí tách rơi xuống: “Tiêu nhi, con bình tĩnh lại đi, đừng nói như vậy. Ta sợ lắm!”
Tiết Minh đẩy mẫu thân mình ra, ánh mắt như điên dại, hắn cầu xin: “Mẫu thân, ta xin ngài, cho ta gặp Giản Triều Vân đi, dù ngài muốn ta làm gì cũng được, chỉ cho ta gặp hắn một lúc thôi cũng được.”
Thậm chí Tiết Minh còn quỳ xuống, dập đầu cầu xin. Tiết phu nhân như không chịu nổi đả kích, nàng bịt miệng lại nức nở thành tiếng.
Cuối cùng Tiết Minh vẫn được theo ý nguyện, hắn được dẫn đến vách núi của đỉnh Kỷ Tô, nơi đó giờ đã thành một mảnh hoang tàn. Vách đá trở thành vực núi cao vạn trượng, sâu không thấy đáy.
Tiết Minh chạy đến đó, quỳ xuống dưới. Hắn dùng tay đào lên lớp đất đá, như cố tìm thứ được chôn vùi ở dưới. Tay hắn chưa lành hẳn, Tiết phu nhân đau lòng muốn chạy lại can ngăn hắn nhưng bị Thẩm An Nguyên chặn lại.
Hắn lại gần Tiết Minh, để ý kĩ sẽ thấy mắt hắn đã đỏ lên, lông mi ươn ướt, có lẽ là vừa mới khóc xong.
“Mau trở về thôi, ngươi sẽ chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì đâu. Giản Triều Vân tự bạo… đến một mảnh cũng chẳng còn.” Mấy từ cuối như cố gắng cắn lưỡi nói ra, phải cố gắng đến mức nào hắn mới có thể nói ra những lời đó.
Tiết Minh dừng tay, quay sang nhìn Thẩm An Nguyên với ánh mắt thù hận, hắn cắn răng, gào lên với người mà hắn từng tôn trọng nhất: “Ngươi nói láo, y sao có thể chết được. Là các người lừa dối ta, ai cũng muốn lừa ta. Giản Triều Vân sao có thể chết được.”
Thẩm An Nguyên trầm giọng, nói: “Tiết Minh, Giản Triều Vân đã dùng chút sức lực cuối cùng để bảo vệ ngươi. Bây giờ ngươi muốn hành hạ bản thân để phụ lòng y sao?”
Tiết Minh dừng hẳn động tác, ánh mắt thay đổi, hắn gục mặt xuống đống đổ nát khóc lớn.
“Ta xin lỗi, ta xin lỗi, Giản Triều Vân, làm ơn…đừng rời xa ta.”
____________
Dưới ma giới đầy rẫy máu tanh và xác chết, Cố Diễm nằm dưới mặt đất chất đầy những thi thể người phàm, hắn sợ hãi ôm chặt lấy thanh kiếm của mình như vật bảo mệnh.
“Tại sao lại bỏ rơi ta, tại sao lại không tin tưởng ta, sư tôn? Làm ơn để ta quay trở lại đi mà, ta nhớ người.”
Ma khí trên cơ thể hắn càng nồng đậm hơn, nhưng hắn không phải ma tu chính thống, bị lũ ma tu khác ngày ngày hành hạ.
Mà hắn từ ngày bị nhốt vào ngục giam mới phát hiện bản thân mất hết tu vi, đan điền cũng bị phá vỡ.
Tại sao cuộc đời lại trêu ngươi hắn như vậy? Hắn đã làm gì sai chứ? Hắn không can tâm, hắn không can tâm!
Hắn hận chính bản thân mình, bây giờ hắn người không ra người, ma không ra ma, tam giới ai cũng ghét bỏ hắn. Không ai cần hắn cả, không một ai…
Phù sinh nhược mộng*.
Chẳng ai biết được tương lai sẽ như thế nào, có thể một ngày nào đó tất cả chỉ là cơn ác mộng mà ngươi muốn tỉnh dậy, nhưng rồi lại nhận ra tất cả đều là thật.
(*Phù sinh nhược mộng: Cuộc đời giống như một giấc mộng.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...