Cố Diễm vừa tỉnh lại đã thấy mình bị nhốt trong ngục, hắn sững người một hồi lâu sau đó gọi kẻ canh ngục ra.
“Sao ta lại ở đây? Mọi người đâu rồi?”
Kẻ kia khinh thường, ghét bỏ nói: “Ngươi còn không biết bản thân đã làm cái gì sao? Ma tu dơ bẩn, ta nhổ vào!”
Nói rồi hắn rời đi, Cố Diễm ngơ ngác không hiểu cái gì.
Cái gì mà ma tu? Rốt cuộc lúc hắn ngất đi đã có chuyện gì xảy ra?
Cố Diễm nắm chặt lấy song sắt, hai tay nổi gân xanh, hắn hét lớn: “Mau thả ta ra! Ta phải đi gặp sư tôn, có nghe ta nói không hả!”
Từ đằng xa có những tiếng bước chân lại gần, Tiết Minh xuất hiện sau những song sắt ấy, ánh mắt phẫn nộ nhìn Cố Diễm.
Thấy Tiết Minh như thấy cọng rơm cứu mạng, Cố Diễm hét lớn: “Tiết Minh chuyện này là sao? Sao tự nhiên lại nhốt ta vào trong ngục, các người đã hỏi qua ý kiến sư tôn chưa!”
Tiết Minh bám chặt lấy song sắt, mặt đỏ bừng vì giận dữ, hắn hét lớn: “Ngươi còn dám hỏi! Chính ngươi đã gây ra tội tày trời như vậy giờ còn nói không biết sao!”
Cố Diễm hoảng hốt lùi lại, không kiên nhẫn nói: “Từ lúc tỉnh dậy đến giờ các người toàn nói linh tinh cái gì vậy.”
Thấy hắn như vậy, trong lòng Tiết Minh cành giận dữ hơn, hắn lùi lại kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra đến giờ.
Tiết Minh cắn chặt răng, gằn từng từ: “Tất cả là bởi vì ngươi, Giản Triều Vân vì ngươi mà cầu xin sư tôn. Cảm xúc của y hiện tại còn không bình thường, ngươi còn muốn cái gì nữa! Vừa lòng ngươi chưa hả!”
Tiết Minh đấm mạnh vào bức tường khiến nó lõm xuống, rơi ra những mảnh vụn ghim thẳng vào tay hắn.
Cố Diễm bất động, trợn tròn mắt: “Sao lại như vậy được…Ta không làm như vậy, với cả tại sao Giản Triều Vân lại phải cầu xin giúp ta?”
Thần sắc Tiết Minh lạnh lẽo, trừng mắt với Cố Diễm: “Tất cả mọi người đều tận thấy ngươi đã giết Diệp Tự Vinh. Sư tôn nói sẽ đuổi ngươi khỏi tông môn, tha cho ngươi con đường chết, ngươi nên cảm thấy biết ơn vì sư tôn đã mềm lòng đi.”
Nói xong Tiết Minh rời đi, Cố Diễm sững sờ trước lời Tiết Minh nói.
Rõ ràng hắn chưa từng làm như vậy! Làm sao bây giờ mọi tội lỗi đều quy về cho hắn rồi, sư tôn không tin tưởng hắn sao?
Cố Diễm điên cuồng ôm chặt lấy đầu, đầu hắn lại đau nữa rồi. Hắn điên cuồng đập mạnh đầu vào tường, mỗi một một cú càng khiến cho máu chảy ra nhiều hơn.
Cho đến khi cơn đau quá dữ dội, Cố Diễm ngất đi vì đau đớn trên sàn ngục tù lạnh lẽo.
Cho tới sáng hôm sau khi Giản Triều Vân tỉnh dậy, Cố Diễm đã bị đuổi khỏi tông môn. Giản Triều Vân vội vã chạy đến điện của Thẩm An Nguyên nhưng không được phép gặp hắn, y sợ hãi đến chân đứng không vững.
Chẳng lẽ phải đi tìm một bảo vật khiến hắn mất hết ma khí, rồi tìm bằng chứng rằng đó không phải là Cố Diễm giết Diệp Tự Vinh. Nhưng y không biết ở đâu có một món bảo vật như vậy, cũng chẳng biết ai là người giả danh thành Cố Diễm.
Dù đã đọc sách nhưng trong sách cũng chưa có tìm ra kẻ đã giả danh Cố Diễm, Giản Triều Vân vò đầu bứt tai. Y chạy nhanh về phòng, lấy đống đồ ngày trước từng kiếm được trong bí cảnh Hạ Kình.
Y lục lọi cũng chẳng thấy cái gì có ích, đa số những vật tốt y đã đem tặng trong sinh thần của Tiết Minh.
Thứ giúp ích cũng chỉ có cuốn thư tịch về thảo dược, cái này thì chẳng thể nào làm tiêu tan ma khí trong người Cố Diễm được.
Đột nhiên nhớ tới một chi tiết trong sách, ở trên đỉnh núi Kỷ Tô có một loài chim tiên, chỉ cần lấy được lông vũ của nó mang theo bên người, lâu dần cũng có thể xua đuổi ma khí.
Chẳng qua là cách thức để lấy nó vô cùng khó, loài chim này không phải muốn là gặp được, vả lại sức chiến đấu của nó cũng rất lớn, đến cả trong nguyên tác Cố Diễm khi cố lấy nó mà xém mất mạng.
Y có thể làm được không đây? Giản Triều Vân nắm chặt tay, ánh mắt kiên định. Không được cũng phải được, mọi chuyện không thể giống như trong sách được.
Giản Triều Vân trốn đi đến đỉnh Kỷ Tô, chính y cũng không nhận ra có người luôn theo sau y.
Đến đỉnh Kỷ Tô, thật sự Giản Triều Vân chẳng thấy bất cứ một con chim tiên nào, Giản Triều Vân chạy loạn lên cố tìm xem có ở đâu không.
Đến một vách đá, một con chim với bộ lông trắng tinh đứng ở vách núi. Trên lông khảm lên những tinh túy khiến bộ lông trở nên lóng lánh hơn dưới ánh dương.
Nét mặt Giản Triều Vân trở nên rạng rỡ, y muốn nhanh chóng lại gần nhưng phải từ từ lại gần nó, nếu không nó sẽ giật mình bay mất.
Chim tiên đột nhiên quay ra nhìn về phía Giản Triều Vân, nó bay đi trước ánh mắt sững sờ của Giản Triều Vân.
Bất chợt đằng sau Giản Triều Vân có giọng nói cất lên: “Ta đã nói ngươi giao thánh vật ra không phải sao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...