Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Mặc dù Diệp Tự Vinh rất tức tối nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm một câu như niệm chú: “Không chấp nhặt với hùng hài tử*, không chấp nhặt với hùng hài tử…”

*Hùng hài tử: Thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ).

Diệp Tự Vinh bình tĩnh lại, thấy trong miếu có nhiều người không phải nơi tốt để nói chuyện liền bảo: “Trong miếu nhiều người, chúng ta ra chỗ khác nói!”

Đến một nơi rừng núi vắng vẻ không một bóng người họ mới dừng chân.

Diệp Tự Vinh: “Đến đây là được rồi, ta đã đến đây mấy ngày cũng xem qua biểu hiện người dân ở đây, họ đều là người kì quặc. Khi ta mới đến họ nói nơi đây rất thịnh vượng, ta chỉ phản bác lại họ đã ném đồ đuổi ta đi. Hơn nữa ta nói miếu này để hướng thiếu ánh sáng không tốt họ nói cũng không nói mà trực tiếp đẩy ta xuống bậc thang. Rõ ràng ta không làm gì sai mà.”

Bốn người bất lực nhìn Diệp Tự Vinh, nói như vậy họ chưa đánh chết hắn là may.

Trao đổi một lúc lâu cũng không có kết quả, bọn họ đi về một nhà trọ ở tạm một đêm, chuyện điều tra để lại cho ngày hôm sau.

Đêm đó Cố Diễm ngồi thiền tu luyện, trên trán hắn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay nổi đầy gân xanh, đan điền màu vàng kim của hắn có một luồng khí đen xâm nhập, luồng khí đen ngày càng khuếch tán bao trùm toàn bộ đan điền của Cố Diễm.


Cố Diễm nôn ra một bãi máu đen, hắn vô lực ngã xuống, đôi mắt không mở ra nổi. Cố Diễm ngất đi, cho đến sáng hôm sau khi đi thu thập một số thông tin, thân thể hắn bủn rủn, không có lấy tí sức.

Đến cả Tiết Minh người suốt ngày đối chọi với hắn cũng phải lo lắng bảo hắn nghỉ ngơi.

Cố Diễm trong lòng suy nghĩ, dạo này Giản Triều Vân luôn hỏi hắn có khoẻ không, không lẽ y biết cái gì về cơ thể hắn?

Nghĩ vậy Cố Diễm tức tốc tìm đến phòng của Giản Triều Vân, mà Giản Triều Vân cũng không ngờ đến vị khách không mời này.

Giản Triều Vân lịch sự mời Cố Diễm vào phòng, mỗi bước chân của hắn đều trở nên nặng nề, khó bước đi.

Y vừa định đưa tay ra đỡ Cố Diễm đã rụt lại, cực kì phòng bị không cho y chạm vào.

Trong lòng Giản Triều Vân bùng lên một ngọn lửa vô hình, muốn xem nắm đấm y có thể làm hắn ngất ngay lập tức không. Giản Triều Vân hít một hơi thật sâu, quyết đè nén cơn giận dữ của bản thân xuống, đánh người bệnh là không đúng.

Đến khi Cố Diễm ngồi xuống ghế một cách an toàn, Giản Triều Vân mới yên tâm ngồi vào chỗ.

Giản Triều Vân thờ ơ, giọng điệu không mấy thân thiện: “Sư huynh tìm ta có chuyện gì không?”

Cố Diễm chẹp miệng nhìn y, thái độ nói chuyện đúng là khác hẳn khi nói với tên nhãi Tiết Minh kia, nói hai người này không có tư tình gì hắn mới không tin ấy.

“Giản sư đệ luôn hỏi về sức khỏe của ta là có ý gì? Ngươi biết chuyện gì sao?”

Cố Diễm nghi ngờ Giản Triều Vân, sức khoẻ hắn ngày càng yếu đi, còn Giản Triều Vân như biết chuyện gì đó suốt ngày hỏi han hắn.

Bình thường thì y sẽ chẳng để tâm đến hắn có làm sao không, nếu như cả hắn và Tiết Minh bị thương người đầu tiên Giản Triều Vân săn sóc cũng là Tiết Minh, kể cả khi sư tôn trách phạt Giản Triều Vân cũng luôn thiên vị Tiết Minh, cho dù có phải nói dối y cũng làm.


Đột nhiên lại quan tâm đến một kẻ mà bị ghẻ lạnh suốt thời gian qua như hắn, nói không có ý đồ chẳng ai tin cả.

Giản Triều Vân tẻ nhạt đáp, dường như không để tâm mấy sự nghi ngờ của Cố Diễm: “Ai nhìn cũng sẽ thấy cơ thể Cố sư huynh đang ngày càng yếu đi thôi, với cả mắt ta tinh hơn người bình thường một chút.”

Thực ra cái này là Giản Triều Vân nói xạo, tất cả đều ở trong nguyên tác, trong lòng y hiện tại đang cực kì rối rắm. Từ khi nào nó lại đi theo đúng nguyên tác, dù đã cố gắng nhưng không thể thay đổi.

Giản Triều Vân cảm thấy mình đi sai bước rồi, là do y quá mức tập trung vào Tiết Minh mà quên mất Cố Diễm mới là nguyên nhân của tất cả.

“Cố sư huynh tạm thời đừng tham gia vào vụ án lần này, dù vó chuyện gì cũng đừng lôi kiếm ra đánh người nhé sư huynh. Không có sức thì làm ơn ở yên trong phòng, sư huynh mà ra ngoài thì cơ thể sẽ càng yếu hơn đó.”

Nghe y nói có vẻ rất chân thành nhưng không biết sao Cố Diễm lại cảm thấy Giản Triều Vân đang mỉa mai hắn.

Cố Diễm chợt khựng lại, kể từ khi ở gần Giản Triều Vân hình như cơ thể hắn bớt đi một chút mệt mỏi. Hắn không tin tưởng nhìn Giản Triều Vân, đột nhiên bật dậy hét lên: “Giản Triều Vân, ngươi bỏ bùa ta đúng không?”

Đáp lại hắn là vẻ mặt khinh bỉ của Giản Triều Vân: “Cố sư huynh bao tuổi rồi vậy? Còn ấu trĩ như đứa nhóc lên ba.”

Dáng vẻ bình tĩnh của Giản Triều Vân khiến Cố Diễm xấu hổ không thôi, hắn ngoan ngoãn ngồi xuống. Uống cạn chén trà, trong lòng hắn cay đắng, sư đệ hắn giờ đứa nào cũng không tôn trọng hắn hết, nhìn chén trà hắn nhớ tới sư tôn mình luôn thích trà, hắn lại nhớ sư tôn rồi.


Không khí trong phòng chìm vào im lặng, Giản Triều Vân không nói bất cứ chuyện gì, Cố Diễm đứng dậy, định rời khỏi. Cảm giác đau đớn ấy lại xuất hiện, hắn loạng choạng ôm lấy ngực.

Giản Triều Vân thấy thế chạy ra đỡ hắn, nhưng Cố Diễm nặng hơn y nghĩ, khiến cơ thể nhỏ nhắn của Giản Triều Vân cũng suýt bị ngã theo.

“Cố sư huynh không sao chứ? Nghe thấy ta nói gì không vậy?”

Đầu óc hắn ong ong, hai tai ù hết, chỉ thấy môi Giản Triều Vân mấp máy, mắt hắn lờ mờ nhìn khẩu hình miệng y.

Đúng lúc này bên ngoài cánh cửa bị đẩy tung ra bởi một lực rất mạnh, Tiết Minh mặt hằm hằm đứng ở ngoài. Thấy động tác của họ thì làm rớt cả thanh kiếm trên tay.

Một tay Cố Diễm gác lên cổ Giản Triều Vân, tay Giản Triều Vân đỡ lấy người hắn, nhưng động tác ấy không quan trọng bằng việc mặt Cố Diễm đang dí sát vào mặt Giản Triều Vân.

Tiết Minh hét lên: “Mẹ kiếp, Cố Diễm ngươi đang làm gì Giản Triều Vân vậy hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận