Ánh sáng len lỏi qua từng kẽ lá tạo thành một khu vực lỗ chỗ trên mặt đất, tuy có nắng nhẹ là vậy nhưng trời vẫn còn hơi lạnh lẽo, Giản Triều Vân ngồi dưới tán cây thong thả pha trà ăn bánh.
Linh Vũ Phong bọn họ không áp lực luyện tập đến mức y còn lo lắng bản thân quá rảnh rỗi không có việc gì làm.
Quá chán nản, Giản Triều Vân chạy đi làm việc vặt khắp nơi, đến mức mà các phong chủ khác còn phải nhớ mặt y, mỗi lần gặp mặt Thẩm An Nguyên lại khen y nức nở.
Lần đầu tiên có người khen đồ đệ của mình, Thẩm An Nguyên còn ngỡ ngàng, nhưng cũng đúng, Giản Triều Vân chính là đứa trẻ ngoan ngoãn, luôn giúp đỡ các sư huynh của mình nên hắn không phải lo lắng cho y.
Thẩm An Nguyên đi đến chỗ của chưởng môn, như đã đợi hắn đến, chưởng môn bảo hắn mau chóng đi vào. Vẻ mặt nghiêm trọng không giống ngày thường.
Chưởng môn: “Phía tây xảy ra náo loạn rồi, cửu phái có cử đi nhưng không thể dẹp được, lần này là đến tông môn ta. Mượn cơ hội này ngươi dẫn theo lũ trẻ cho chúng ra ngoài lịch luyện đi. Nếu ngộ tính tốt biết đâu lại tìm được kiếm linh.”
Đưa chén trà nóng hổi lên, Thẩm An Nguyên nhấp môi thưởng thức, đúng là không nơi đâu ngon bằng trà của chưởng môn, dạo này có vẻ còn ngon hơn trước.
Không thấy Thẩm An Nguyên nói gì, sợ hắn không đồng ý, chưởng môn sốt ruột đến toát mồ hôi: “Nếu ngươi đi ta cho ngươi chút trà này, à đúng rồi…đây là trà mà Giản Triều Vân pha, ngươi cứ bảo đồ đệ pha cho ngươi là được, ta thấy ngươi có vẻ thích nó.”
Lúc này hắn mới chịu nhìn qua chưởng môn, nét mặt hờ hững gật đầu một cái. Trước khi đi hắn không quên bái kiến chưởng môn, còn dặn chưởng môn rằng: “Ngài nhớ mang trà qua cho ta đó.”
Chưởng môn cạn lời, tuy nhìn lạnh lùng như thế nhưng hắn vẫn là người lễ độ, không hiểu sao năm đó lại đột nhiên vào tông môn họ, rõ ràng là tông môn đứng đầu cửu phái có mời hắn về mà.
Thẩm An Nguyên rời khỏi chỗ của chưởng môn xong quay về Linh Vũ Phong, gặp được Giản Triều Vân đang ngồi thẫn thờ ở dưới gốc cây, lá rụng lên vai y cũng không để ý.
Để ý thấy Thẩm An Nguyên, Giản Triều Vân đứng lên mời y ngồi xuống uống trà cùng. Quả đúng như chưởng môn nói, trà mà Giản Triều Vân pha có vị rất ngon.
Hai người đều giữ im lặng không nói, trong không khí chỉ còn nghe được tiếng lá cây lay động, Giản Triều Vân từ tốn pha thêm trà.
Thẩm An Nguyên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, hắn nói ra lời thắc mắc bấy lâu nay luôn giấu trong lòng: “Ngươi và Tiết Minh giận nhau à?”
Giản Triều Vân lắc đầu nguầy nguậy, làm gì có chuyện đó: “Sư tôn nghe ở đâu nói vậy, ta với sư huynh vẫn bình thường mà.”
Thẩm An Nguyên chỉ liếc y một cái, bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay ta thấy hai ngươi tránh mặt nhau không phải sao?”
Giản Triều Vân “a” một tiếng, y im bặt, không phải hai người tránh mặt nhau mà là Tiết Minh tránh mặt y, chính bản thân y cũng không biết mình có làm gì sai khiến hắn đột nhiên tránh mặt y hay không, trong lòng có một cảm xúc mất mát không rõ nguyên nhân.
Thấy y không muốn nói, Thẩm An Nguyên cũng không ép, hắn chỉ nghĩ đó là giận dỗi của lũ trẻ thôi, qua mấy ngày sẽ trở lại như bình thường.
Nhưng cho đến ngày khởi hành đi về phía tây, Giản Triều Vân và Tiết Minh vẫn luôn không nói gì, bảo trì khoảng cách vài mét.
Cố Diễm cũng không thể hiểu nổi hai cái đứa này đang giận dỗi nhau cái gì, rõ ràng đêm giao thừa quan hệ của hai người vẫn tốt mà cho đến ngày hôm sau Giản Triều Vân có nói gì đi chăng nữa Tiết Minh cũng chỉ đáp qua loa.
Hiện trường chia tay của cặp đôi trẻ? Cố Diễm “đau lòng” hộ cho Tiết Minh, tưởng mình có thể ẵm được người thương nhưng nhận ra bản thân không xứng? Đó là một trong những suy nghĩ vớ vẩn của Cố Diễm, còn sự thật như thế nào chỉ có Tiết Minh mới biết rõ.
Điểm đến của bọn họ là Phượng Tinh Quốc, là một quốc gia hùng mạnh ở phía tây. Người ủy thác cho bọn họ cũng chính là hoàng đế của Phượng Tinh Quốc.
Nghe loáng thoáng đâu đó hoàng đế của quốc gia này là một kẻ chỉ biết ăn chơi trăng hoa, không bao giờ để ý đến đại sự triều chính.
Vì quá chướng mắt tên hoàng đế chỉ suốt ngày ăn chơi nên phía các quan lại muốn lật đổ hắn, đưa vương gia lên làm hoàng đế.
Họ đi đến cung điện của Phượng Tinh Quốc, mỗi người đều được sắp xếp một phòng riêng.
Mấy ngày đầu hoàng đế còn vui chơi chẳng thèm nhớ đến họ khiến Cố Diễm tức điên lên muốn phi thẳng vào tẩm cung của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...