Tiết Minh thức dậy, cả người ê ẩm đau nhức, không thể nhớ được hôm qua đã trải qua những gì. Ký ức chỉ dừng lại lúc Lý Kỳ Minh rót rượu, sau đó như nào hắn không nhớ nổi.
Khi ra ngoài đến sân tập của Linh Vũ Phong, cả Cố Diễm và Khuất Chính đều ở đó. Thấy hắn, hai người đều bật cười.
Trên đầu Tiết Minh là hàng loạt dấu hỏi chấm, nhưng điệu bộ cười của Cố Diễm quá đáng ghét, nếu hắn hỏi Cố Diễm, chắc chắn tên ngốc này sẽ đâm chọc hắn.
Chẳng lẽ tối qua say rượu sau đó làm cái gì không phải, nhìn đại sư huynh, nét mặt ôn hoà nhưng ánh mắt cười cợt hắn còn lộ rõ như vậy, có tên ngu mới hỏi.
Lúc này Giản Triều Vân xuất hiện như là vị cứu tinh của hắn. Tiết Minh ngay lập tức chạy lại gần Giản Triều Vân, hỏi: “Hôm qua rốt cuộc sau lúc ta say, ta đã làm cái gì vậy? Có làm cái gì quá khó coi không?”
Giản Triều Vân biểu hiện khá lạ, y không nói với hắn, ánh mắt khó xử, thậm chí còn có ý lảng tránh hắn.
Nhìn hai người kia như xem kịch, hắn càng tức tối. Rốt cuộc hắn đã làm gì chứ? Đến nỗi Giản Triều Vân cũng không dám nói.
Cố Diễm đột nhiên lại gần hắn, kéo hắn lại, nói ra mấy lời sởn gai ốc: “Đừng đi, Tiểu Vân.”
Tiết Minh đông cứng người, ghét bỏ đẩy hắn ra.
“Ngươi nói cái gì vậy? Còn Tiểu Vân là cái danh xưng gì nữa vậy? Hai người thân thiết như vậy từ bao giờ?”
Tiết Minh nhìn lại phía Giản Triều Vân, y tránh đi ánh mắt hắn, trong lòng nổi lên lửa giận, nhưng Khuất Chính đột nhiên nhìn đến hắn, mỉm cười thật tươi.
Bấy giờ hắn mới hiểu được mấy hành động làm người ghê tởm này là gì, mặt hắn đỏ lựng lên.
Cố Diễm nào có buông tha cho hắn, hai tay giả vờ như nắm nắm lấy một bàn tay khác, áp lên má mình, giọng nũng nịu: “Ta không có say, Tiểu Vân.”
Tiết Minh chính thức bùng nổ, không dám nhìn thẳng vào Giản Triều Vân. Hôm qua hắn đã làm gì vậy? Gọi người ta lung tung như vậy. Mà hình như lúc đó Giản Triều Vân còn đang giận hắn.
Khuất Chính nhìn hai người, nhớ ra một thứ: “Hình như sau đó Tiết sư đệ bị giữ lại rồi nhưng sau khi Giản sư đệ rời đi thì ngươi cũng bật ra rồi chạy ra ngoài. Không biết có chạy đi tìm Giản Triều Vân không nữa.”
Bọn họ đều nhìn Giản Triều Vân, xem biểu hiện của y như nào, Tiết Minh như mong chờ lời nói cuối cùng, chính là sợi dây níu kéo sự sống cho hắn.
Mà y lại chỉ im lặng, bọn họ đều biết là đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Giản Triều Vân không muốn nói thôi.
Tiết Minh cảm thấy không thiết sống nữa, tam quan hắn sụp đổ rồi.
Khuất Chính cảm thấy trêu đùa đã đủ, hiện tại mới nới ra việc chính tập trung ba người ra đây.
Mặt hắn nghiêm túc, nói: “Sắp tới chính là tỉ thí tông môn, tất cả đệ tử của Linh Vũ Phong ta đều sẽ phải đi, cho nên trong tháng này tất cả mọi người đều phải luyện tập thật chăm chỉ.”
Nói đến chế độ luyện tập khi sắp có tỉ thí tông môn là Cố Diễm và Tiết Minh đều xanh mặt. Không phải vì tỉ thí tông môn gặp phải đối thủ khó, mà bởi do chế độ luyện tập ở Linh Vũ Phong lúc nào cũng khác người, đa số đều là những bài tập như đến từ địa ngục khắc nghiệt khiến họ thở không ra hơi.
Mồm nói hùng hồn như thế nhưng Khuất Chính cũng sợ hãi những bài tập này, không biết sư tôn có ý định thay đổi không.
Cuối cùng thì Thẩm An Nguyên cũng chịu thay đổi phương thức luyện tập, chỉ là khiến độ khó nó tăng lên mà thôi.
Bọn họ đi đến hố lửa, trên là những bậc đá cao còn nhỏ nữa, việc của họ là đứng giữ trên mỏm đá nhỏ kia để không bị rớt xuống, mà xung quanh là những viên tinh thể to nhỏ khác nhau phi qua người họ khiến họ mất tập trung, rất dễ làm cho người ta ngã xuống.
Mục đích của bài tập này là nâng cao cảm nhận, để họ có thể tránh được những nguy hiểm cận kề.
Từng người bước lên mỏm đá, dù độ cao của mỏm đá rất cao nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái nóng, từ khi đứng vững trên đó tinh thể sẽ phi ra thẳng đến người họ không ngừng nghỉ.
Ban đầu cả bốn người đều bị đâm không thương tiếc, sau khi quen dần sẽ né được, cảm nhận của họ cũng tốt lên đôi chút.
Nhưng riêng Giản Triều Vân lại không thể làm được như vậy, biểu hiện rất bất thường. Dù cố né như nào cũng không tránh khỏi việc bị tinh thể phi vào người.
Thẩm An Nguyên đứng ở dưới quan sát, khu vực không có lửa hắt đến, thấy Giản Triều Vân không né được thì hơi nhíu mày.
Sau một khoảng thời gian, bốn người đều đã mệt rã rời Thẩm An Nguyên mới cho dừng lại. Họ xuống chỗ khu vực mà Thẩm An Nguyên đứng.
Hắn nhìn qua từng người một, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Giản Triều Vân.
Giọng Thẩm An Nguyên trầm xuống, rõ là hắn đang tức giận: “Có bao nhiêu cái đam qua người ngươi?”
Giản Triều Vân im lặng, bối rối mãi vẫn không thể đưa ra câu trả lời.
Sợ Thẩm An Nguyên tức giận sẽ phạt y, Tiết Minh khúm núm lại gần: “Y mới vào tông môn không bao lâu, biểu hiện đương nhiên sẽ không tốt, sư tôn đừng giận.”
Thẩm An Nguyên làm gì có để ý tới Tiết Minh, ánh mắt vẫn nhìn Giản Triều Vân, chờ đợi câu trả lời của y.
Giản Triều Vân nói bừa ra một dãy số, chỉ mong Thẩm An Nguyên không trách y: “là…là 1476 cái.”
Thẩm An Nguyên nhíu mày, rõ là y đã trả lời sai rồi. Hắn chỉ lên vết thương trên tay Giản Triều Vân, nói: “Ngươi đau không?”
Y bất ngờ, lắp bắp trả lời: “Không đau lắm…sư tôn à, người giận sao?”
Hắn đột nhiên nói: “Ngươi không đau đúng không? Trả lời ta một cách thật lòng đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...