Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Tiết Minh đờ đẫn ra một hồi lâu, tai y dần đỏ lên, vẻ mặt cáu gắt nói: "Làm cái gì vậy? Bẩn chết đi được."

Giản Triều Vân chỉ cười hì hì, Tiết Minh thật dễ chọc, nhưng chắc y phải hạn chế lại, nếu không hắn sẽ nổ tung mất.

Ánh mắt y tìm kiếm, không biết Tiết Minh đã để kinh thư ở đâu rồi? Chú ý đến Giản Triều Vân, hắn bình tĩnh lại: "Ta chép xong rồi, ngươi không cần chép tiếp đâu."

Giản Triều Vân bất ngờ, vậy sao hắn không ra ngoài, rõ ràng đã chép xong rồi kia mà?

Hiểu được ánh mắt ngờ nghệch của y, hắn nói tiếp: "Ta chép xong sớm như vậy sư tôn sẽ nghi ngờ, mấy ngày này ta ở im trong phòng tránh hiềm nghi thôi."

Sợ rằng Tiết Minh sẽ bật ra một câu ngươi không cần đến nữa, Giản Triều Vân vội vàng túm lấy cánh tay hắn.


"Mấy ngày sư huynh ở trong phòng ta đến chơi cùng sư huynh nhé, ta mới đến cũng không có ai thân thiết, chỉ có sư huynh, sư huynh đừng ghét bỏ ta nhé."

Y cố gắng diễn ra vẻ đáng thương, Tiết Minh chịu không nổi, đồng ý với Giản Triều Vân.

Trong mấy ngày tiếp theo, Giản Triều Vân tiếp tục tìm đến chỗ Tiết Minh, còn mang theo điểm tâm. Ban đầu mới chỉ là điểm tâm sau lại đổi thành đồ ăn mặn, từ đó Tiết Minh không còn lo bản thân sợ hãi những món thanh đạm kia.

Cho đến ngày Tiết Minh hết bị cấm túc, hắn mới dám ra khỏi phòng của mình.

Ra bên ngoài, Cố Diễm mới hết bị phạt cấm túc cũng đi ra. Nhìn vẻ mặt hắn không tốt, mây giăng bão táp phủ kín đầu, Cố Diễm nhìn lại phía Tiết Minh, trông tươi tắn, hăng hái hơn sau những ngày bị phạt.

Vẻ mặt Cố Diễm toàn dấu hỏi chấm, không hiểu sao sau khi bị sư tôn phạt hắn còn tươi tắn như vậy, hay do bị phạt quá lâu nên đầu cũng bị hỏng luôn.

Cố Diễm nhìn Tiết Minh như kẻ ngốc, bất chợt Giản Triều Vân chạy đến chỗ Tiết Minh. Hai người nói gì đó, Giản Triều Vân rất vui vẻ cười đùa, Tiết Minh tuy ngoài mặt khó chịu nhưng rõ ràng hắn thấy mặt tên ngốc này đang rất hưởng thụ.

Trong mấy ngày bị cấm túc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Cố Diễm thắc mắc, Cố Diễm không hiểu.

Không biết suy nghĩ lại lạc đi đâu, nhớ đến cả tháng này bị phạt cấm túc, hắn không dám trốn xuống núi ăn uống, ăn thanh đạm đến xanh mặt.

Hôm nay được thả ra, hắn phải làm chuyến xuống dưới núi, ăn cho thật no, vậy mới làm dịu đi cơn đói trong một tháng nay. Đi một mình lại không vui, nếu bị phát hiện, chỉ một mình hắn bị phạt rất khó coi.


Cố Diễm từ đằng xa lại gần hai người kia, dáng vẻ úp úp mở mở trông khá đáng nghi.

"Đồ ăn của Linh Vũ Phong chúng ta ăn theo khẩu vị của sư tôn, chắc sư đệ sẽ không quen. Hay là hôm nay chúng ta xuống núi, ăn vài món cho thay đổi khẩu vị."

Sợ bọn họ không đồng ý, hắn tìm đủ mọi lí do để thuyết phục hai người.

Tiết Minh cũng muốn đi, không phải là vì đồ ăn mà bởi bị nhốt trong phòng quá lâu, bí bách lâu ngày không ra ngoài hít thở không khí. Hắn cũng muốn đi, chỉ là sợ Giản Triều Vân không muốn.

Giản Triều Vân lại chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nếu Tiết Minh đi thì y đi. Y hận không thể bám theo hắn cả ngày, lúc nhìn sang Tiết Minh, y chạm phải ánh mắt hắn. Không biết đã nhìn y từ bao giờ, ánh mắt chuyên chú bỏ ngoài tai những gì Cố Diễm vẫn đang lảm nhảm.

Đôi mắt của Giản Triều Vân giống như hồ nước tĩnh lặng, cuốn hút người ta lún sâu vào đó. Đang lúc Tiết Minh nhìn chằm chằm vào mắt y, Cố Diễm hét lên: "Này!"

Cố Diễm tức đến nổ phổi, thật đáng giận. Trong lúc hắn đang cố gắng thuyết phục bọn họ, họ còn dám lơ hắn, liếc mắt đưa tình với nhau.


Tiết Minh nhanh chóng quay mặt đi, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Họ cùng nhau xuống núi, tìm đến một quán ăn bình thường, theo lời của Cố Diễm thì hắn ăn ở đây nhiều lần rồi, rất ngon.

Đồ ăn lên bàn, Cố Diễm đã nhanh tay gắp, cắn một miếng thật lớn mới thoả mãn, Tiết Minh không nhanh không chậm, ăn một miếng. Đúng là rất ngon, nhưng hắn lại thấy đồ ăn mà Giản Triều Vân làm cho hắn lại ngon hơn chỗ này rất nhiều.

___________

Tác giả: Thời tiết Việt Nam khiến con dân mệt mỏi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận