Trần nhà nhìn có vẻ sang trọng, chắc chắn không phải nơi như nhà trọ họ đã ở, chắc chắn càng không phải phòng của Giản Triều Vân ở tông môn, trong kí ức của nguyên chủ thì nó là một nơi tồi tàn đến mức mưa xuống còn dột. Đãi ngộ này khiến Giản Triều Vân khó hiểu, y ngồi dậy ngó nhìn xung quanh.
Không có ai cả, Giản Triều Vân xuống giường, cơ thể y đau đớn, vết thương kia chưa lành, chỉ cần động đậy một chút là đau. Lúc này Tiết Minh đi vào trong, thấy cậu đang ôm ngực thì lại gần.
Tiết Minh: "Ngươi làm sao vậy? Vết thương của ngươi vẫn chưa lành, mau nằm xuống đi."
Giản Triều Vân bị Tiết Minh đỡ nằm xuống, không biết nói gì chỉ biết ôm chăn nhìn chằm chằm Tiết Minh. Nếu như đoán không nhầm thì nam nhân này chính là nhân vật phụ mà y yêu thích nhất, giờ nhìn hắn ở ngay gần như này cũng rất kỳ lạ.
Hôm trước không nhìn kĩ đã thấy đẹp trai hôm nay càng nhìn càng đẹp, đúng là nhân vật mà y yêu thích mà.
Giản Triều Vân nghĩ ngợi lung tung, trong lòng nhỏ dãi nhan sắc Tiết Minh, bên ngoài ngơ ngác nhìn hắn, trông khá ngốc.
Bởi do cơ thể của nguyên chủ mới 17 tuổi, hơn nữa không chăm sóc bản thân cẩn thận nên bị suy dinh dưỡng, cơ thể không cao bằng so với những người cùng tuổi nên Giản Triều Vân nhìn như đứa trẻ 15, 16 tuổi. Trong mắt Tiết Minh thì Giản Triều Vân chỉ là đứa trẻ, gặp phải chuyện yêu ma tà vật chắc cũng phải chịu đả kích rất lớn.
Tiết Minh: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Giản Triều Vân nghỉ ngơi thật sự rất tốt, được nằm ngủ trên giường một nhân vật trong sách khá thú vị, hơn nữa chất lượng giường của hắn rất tốt. Sau mấy hôm vết thương cũng khỏi, Giản Triều Vân mới được trở về ngoại môn, khi Giản Triều Vân trở về y rất nhớ nhung cái giường của Tiết Minh, nó thực sự quá êm ái.
Đã trở về tông môn, Giản Triều Vân cật lực luyện tập để tham gia khảo thí nội môn.
Cuối cùng ngày ấy cũng diễn ra, thực lực của Giản Triều Vân cũng đã tăng lên luyện khí tầng thứ 7, hơn nữa y còn phát hiện ra khả năng của những dòng chữ chui vào cơ thể y kia không hề đơn giản. Trong lúc tập luyện tốc độ tiếp thu của Giản Triều Vân đối với các công pháp rất nhanh, chỉ cần xem lướt qua đã có thể hiểu được bản chất của công pháp ấy.
Điều đó khiến những ngày tháng luyện tập của Giản Triều Vân an nhàn hơn.
Các đệ tử nội môn đều đã tập trung lại, chưởng môn đứng ở trên cao nhìn chúng đệ tử đang mong chờ háo hứng, hắn hắng giọng nói: "Như các ngươi đã biết, khảo thí hôm nay chính là dành cho các đệ tử ngoại môn để có thể tiến vào nội môn. Khảo thí sẽ diễn ra trong 3 ngày, trong mỗi người của đệ tử sẽ giữ ba linh thạch, nếu bị cướp hết linh thạch cho đến ngày cuối cùng mà không có một linh thạch nào sẽ bị loại. Những đệ tử có biểu hiện tốt nhất sẽ được các phong chủ nhận làm đệ tử."
Khi bắt đầu đã là một trận chiến không hồi kết, có năng lực công không đủ mà còn phải thủ nữa, xem ra khảo thí này không đơn giản.
Giản Triều Vân tiến vào trong khu vực khảo thí, vừa vào đã leo tót lên cây cao để nằm, có tận ba ngày để kiếm linh thạch, không cần vội, nếu biểu hiện quá tốt sẽ bị để ý đến.
Giản Triều Vân ngồi ở trên cây cao, vui vẻ ngắm nhìn các đệ tử khác đánh nhau cướp đoạt linh thạch, chỉ thầm thở dài tiếc nuối. Nếu như làm vậy thì ngày cuối lấy đâu ra sức để bảo vệ số linh thạch của mình.
Có một kẻ biểu hiện rất xuất sắc, ngay đầu trận đã dẫn một đám người đi cướp rất nhiều linh thạch, khéo y vừa xuống đã bị hắn đè ra đánh rồi.
Trạch Tu chính là kẻ mà Giản Triều Vân đang để ý tới, với cái tính đó của hắn chắc là sẽ ngay lập tức tới cướp của y thôi.
Tâm tình Giản Triều Vân vui vẻ, y nhảy xuống dưới đi đến chỗ Trạch Tu, hắn để ý đến y, ngay lập tức chạy qua đó, khuôn mặt khinh thường nhìn y.
"Đến giờ này chắc ngươi cũng lấy được một ít rồi nhỉ? Mặc dù ít nhưng góp vào số linh thạch của ta cũng được, nếu không muốn bị đánh thì mau giao ra đây."
Giản Triều Vân không lòng vòng trực tiếp đưa cho hắn, nhưng ngoài mặt vẫn là biểu hiện chút không nỡ.
"Gì đây? Ít như vậy, ngươi đúng là tên phế vật, với năng lực của ngươi thì cứ ở ngoại môn đi khéo còn xuống làm tạp dịch.".
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Mấy kẻ đó cười ha ha rồi bỏ đi, mà Giản Triều Vân vừa bị cướp linh thạch vẫn ung dung chạy nhảy trong rừng.
Có người giữ hộ y đống linh thạch rồi, giờ thì y không cần lo có ruồi nhặng quấy phá nhã hứng thưởng thức thiên nhiên của Giản Triều Vân. Bởi vì không giữ linh thạch trong người nên số lần y bị nhắm đến rất ít, bảo toàn năng lực của y cho đến ngày cuối cùng.
__________
Tác giả: Thử thách 5 chương một ngày, tiến độ 2/5:)))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...