Trở Mặt Chú Già Đợi Em Lớn Nhé FULL


Buổi tối Viễn Chân đưa Thạc Chân ra ngoài cùng gia đình ăn tối, mục đích của bữa ăn chỉ có một, chính là chuyện liên quan giữa anh và Mộ Khả Ý.
Lần gặp lại bố mẹ Mộ Khả Ý, Thạc Chân đủ tinh mắt nhận ra phía sau gương mặt nhiệt tình của họ là sự chán ghét ẩn hiện.

Ngay sát bên cạnh là ác quỷ đeo mặt nạ thiên thần thì kẻ xấu đeo mặt nạ người tốt đối với Thạc Chân không khó để nhìn thấu.
Trong lúc người lớn nói chuyện làm ăn và mối quan hệ hai bên, Thạc Chân và Viễn Thành lại chụm đầu vào nhau bàn luận phân tính biểu cảm của cả nhà Mộ Khả Ý.

Vừa nói vừa ăn, cả hai cứ như vậy từng chút xử sạch đồ ăn trước mặt trên bàn.
Trong suốt cuộc nói chuyện, tâm trí và tai Viễn Chân đặt ở chỗ Thạc Chân và Viễn Thành, thi thoảng còn nghe loáng thoáng bị cô mắng chửi.
Ăn đến tôm hấp, Viễn Thành đưa mắt tìm kiếm, đưa tay qua phía Viễn Chân ngồi cách Thạc Chân, lên tiếng nhờ vả: “Chú, lấy giúp con lọ muối.”
Viễn Chân cầm lấy lọ muối đưa sang Viễn Chân, Thạc Chân ăn hải sản bằng tay, vấy bẩn ra lại không chịu được.

Một tay bận cầm đồ ăn bỏ vào miệng, một tay giơ ra trước mặt Viễn Chân, nhờ ngay khi anh vừa đưa đồ xong cho Viễn Thành.

“Chú, lau giúp con với.”
Hành động Viễn Chân khựng lại vài giây, trên mặt thoáng lên tia không hài lòng nhưng vẫn lấy khăn ướt lau tay cho cô.
Liếc thấy Viễn Chân không tập trung vào cuộc nói chuyện, chỉ chăm chăm lo cho Thạc Chân.

Mẹ Mộ Khả Ý tỏ rõ thái độ ra mặt, chớp mắt lấy lại sự thanh tao, không chút khách khí bắt đầu nói vào chủ đề công kích.
“Thạc Chân càng lớn càng ra dáng người lớn nhỉ, còn nhớ trước đó chỉ là một đứa trẻ luôn phải dựa dẫm vào Viễn Chân đến từng bước chân.

Phải rồi Thạc Chân, con có bạn trai chưa? Nếu có phải nhanh chóng báo cho mọi người biết, chỉ khi con tìm được hạnh phúc, bố Viễn Chân của con mới chịu tìm hạnh phúc riêng cho mình.”
Ý mẹ Mộ Khả Ý đã quá rõ ràng, bà ta cho rằng Thạc Chân đã trưởng thành không nên bám lấy Viễn Chân, ngáng đường con gái bà ta đến với anh.
Cả nhà Mộ Khả Ý đều không biết mối quan hệ hiện tại của Thạc Chân và Viễn Chân, dường như vẫn đinh ninh rằng cả hai là cha con.

Bữa ăn cũng là để thông báo sự thật, đồng thời nói rõ về chuyện Viễn Chân và Mộ Khả Ý trước đây.
Đang yên bình mẹ Mộ Khả Ý lại nổi gió tạo sóng, bà Viễn không dễ dàng bỏ qua, dùng tay che miệng hắng nhẹ giọng một tiếng.

Nhận được ám hiệu từ bà Viễn, Thạc Chân có người chống lưng còn quyền lực hơn cả ông Viễn, cô ngẩng cao đầu bật ngược lại mẹ Mộ Khả Ý.
“Cảm ơn bà đã quan tâm, con có bạn trai rồi, cho dù là vậy nhưng bố Viễn Chân của con cũng không có ý định tìm hạnh phúc riêng.”
Cả nhà Mộ Khả Ý đều trưng bộ mặt khó hiểu ra ngoài, Thạc Chân cong môi cười ẩn ý, từ tốn nhấn mạnh lời nói: “Bà nói… bị ép buộc thì làm sao gọi là hạnh phúc?”
Bầu không khí chợt hạ xuống âm độ, chỉ có ruột gan của mẹ Mộ Khả Ý đã sớm sôi máu, cách đây hai năm khi Thạc Chân còn nước mắt ngắn nước mắt dài vì cản trở Viễn Chân, giờ đây lại tỏ rõ thái độ muốn lên mặt chống đối không cho Mộ Khả Ý đến với Viễn Chân.
Ông Viễn là người luôn giữ yên lặng với thái độ khiêm nhường, chỉ đợi đến lúc thích hợp mới cất tiếng: “Mục đích của nội dung bữa ăn ngày hôm nay cũng chính là chuyện này.

Cách đây không lâu, chính Khả Ý đã thừa nhận mối quan hệ với Viễn Chân là đóng kịch trước mặt chúng ta, tôi cũng không thể tiếp tục ép con trai tôi, cũng không thể tiếp tay gây khổ cho con gái anh chị.”
Mẹ Mộ Khả Ý cười hắt ra đầy bất mãn, không kìm được cơn giận được nữa mà lớn giọng đe dọa: “Ý của anh là muốn Viễn Chân với Khả Ý cắt đứt quan hệ? Được, vậy thì chuyện hợp tác giữa hai công ty cũng không cần nữa!”

“Được!” Viễn Chân lập tức đáp lại, không hề có ý bị tác động trước lời cảnh báo vô nghĩa của mẹ Mộ Khả Ý.

Nếu như phía bên Mộ Khả Ý đã có ý ép uổng dùng quyền lực trên thương trường tạo áp lực, Viễn Chân cũng chẳng ngại trở mặt: “Cứ như vậy đi, chúng tôi sẵn sàng chịu thiệt, nhưng tôi nhắc một điều, bên các vị cũng chẳng khá hơn đâu.”
Phũ phàng để lại một lời lạnh lùng kèm thách thức, Viễn Chân đứng bật dậy nắm cổ tay Thạc Chân rời đi trước.

Ông bà Viễn cùng bố mẹ Viễn Thành và anh cũng đứng lên lần lượt ra khỏi phòng ăn gia đình đặc biệt, ông Viễn trước khi đi không quên nhắn lại chút lòng thành cuối cùng cho sự hợp tác bất thành.
“Bữa ăn hôm nay chúng tôi mời, hy vọng sẽ được gặp lại lần sau.”
Hai người cuối trong gia đình Viễn Chân rời khỏi là ông bà Viễn, không một ai lo lắng về chuyện hợp tác ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, cũng chẳng ai niệm tình Mộ Khả Ý từng có mối quan hệ thân thiết như người một nhà.
“Bác trai, bác gái!” Mộ Khả Ý hốt hoảng đứng thẫn thờ gọi theo, trên mặt là nỗi tuyệt vọng không thể nào diễn tả thành lời.
Ngay cả bố mẹ Mộ Khả Ý cũng không tin sẽ có ngày hôm nay, bởi công ty bố Viễn Thành duy trì được một phần dựa vào khách hàng lớn là bọn họ, nếu hủy hợp tác cũng như hủy đi nguồn vốn lớn.
Do quá tự tin vào quyền lực và tiền bạc, bố mẹ Mộ Khả Ý bị hố một vố lớn, chưa kể đến Mộ Khả Ý sẽ không còn khả năng ở lại công ty bố Viễn Thành làm việc.
Ra khỏi nhà hàng, Viễn Chân chủ động đứng lại chào ông bà Viễn và bố mẹ Viễn Thành xong mới đưa Thạc Chân về.

Ông Viễn hay bố Viễn Thành đối với chuyện liên quan đến thiệt hay hại của công việc làm ăn đều tỏ ra vô cùng bình thản.
Đến khi ngồi ổn định vào xe, Thạc Chân mới mang thắc mắc về biểu hiện của ông Viễn và bố Viễn Thành ra hỏi Viễn Chân: “Chú Chân, công ty có đối tác tốt hơn nên mọi người mới không sợ hủy hợp tác với nhà Mộ Khả Ý sao?”

Viễn Chân chưa vội khởi động xe, anh gác tay lên vô lăng, dùng gương mặt lạnh nhạt nhìn cô, ảm đạm đáp: “Ừ.”
Nhận ra thái độ Viễn Chân không đúng, Thạc Chân không vui vì cách đối xử này của anh, ngập ngừng hỏi: “Chú sao vậy?”
Viễn Chân thở mạnh ra một hơi hậm hực, từ mặt mũi đến lời nói đều nghiêm nghị: “Từ bây giờ, thay đổi cách xưng hô, không được gọi anh bằng chú.”
Thạc Chân ngơ ngác nhìn Viễn Chân, ngây ngô bật ra: “Tại sao? Không đáng yêu sao?”
“Đáng yêu chỗ nào?” Viễn Chân đột nhiên lên giọng cáu gắt, đôi mày cau lại giận dữ: “Khi nãy trên bàn ăn, giây trước Viễn Thành gọi anh là chú, giây sau em cũng gọi anh là chú, như vậy có khác gì em với nó mới là một cặp?”
“Là do chú nghĩ nhiều thôi, tình cảm đâu có nằm ở cách xưng hô.” Thạc Chân không cam tâm, nhẹ giọng cãi lại.
“Cách xưng hô chính là thể hiện tình cảm, nếu em không đổi thì không yêu đương gì nữa hết!”
Nóng giận lớn tiếng xong Viễn Chân có hối hận cũng đã muộn, nhìn gương mặt ngỡ ngàng bất động của Thạc Chân, lồng ngực anh lập tức thắt lại.

Viễn Chân cũng chỉ vì thấy Thạc Chân đối xử với Viễn Thành quá nhiệt tình, luôn có cảm giác sẽ mất cô vào tay cháu trai mình, thế nên anh không còn tự chủ được lý trí.
Đôi môi Viễn Chân mấp máy muốn nói lời xin lỗi dỗ dành, Thạc Chân lại bĩu môi ấm ức, hạ giọng nói: “Biết rồi, đồ ông già khó ưa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui