Trở Mặt


Viễn Chân cùng bố Thạc Chân ra ban công, trong nhà chỉ còn Thạc Chân và bà Thạc.

Không gian giữa cả hai vô cùng ngột ngạt, bà Thạc hỏi gì Thạc Chân đáp nấy, tuyệt nhiên không có hơn.
“Chân Chân, mẹ với bố con… làm lành rồi.”
“Biết, ngày hôm đó còn mạnh miệng ghét bỏ, bây giờ ông ta ở nhà mẹ tôi đương nhiên hiểu rồi.” Thạc Chân ngả lưng ra ghế, lơ đễnh nói.
Thái độ Thạc Chân giống như ngày đó, tựa như quyết định công khai mối quan hệ với Viễn Chân đồng nghĩa với việc cô sẵn sàng trở mặt với cả bố mẹ ruột.
Có điều, bà Thạc không trách được Thạc Chân, là bà ngay từ khi biết mình mang thai cô thì đã có lỗi với đứa con gái này.

Những gì bà đã và đang trải qua trong sự ghét bỏ của Thạc Chân, đều là quả báo cho những việc sai trái bà đã làm.
Việc bà Thạc và bố Thạc Chân tái hợp cũng có thể xem là duyên nợ.

Xa cách mười chín năm, đều từng trải qua cuộc hôn nhân đổ vỡ trong khoảng thời gian ấy, cuối cùng lại về bên nhau bằng chính sự liên kết là đứa con từng có ý định phá bỏ.

“Chân Chân, mẹ…”
“Đừng.” Thạc Chân nhẹ nhàng cắt ngang lời bà, thái độ vô cùng kiên định: “Nếu như mẹ muốn phản đối chuyện tôi với Viễn Chân thì không cần nói nữa, chuyện tôi đã quyết, tôi nhất định không thay đổi.”
Bà Thạc biết rõ trong lòng Thạc Chân lúc này sẽ không ai thay thế được Viễn Chân, cũng sẽ không ai có thể lay chuyển suy nghĩ của cô ngoài Viễn Chân.

Thực ra, bà cũng đã sớm buông bỏ ý nghĩ ngăn cản Thạc Chân và Viễn Chân ở bên nhau, bởi bà biết trên đời này sẽ chẳng ai đối tốt, một lòng một dạ với con gái bà hơn Viễn Chân.
Xích đến ngồi cạnh Thạc Chân, bà Thạc nắm lấy bàn tay cô, mang tâm tư bộc bạch: “Chân Chân, trước nay đều là bố mẹ không tốt, chỉ ích kỷ suy nghĩ cho bản thân mà khiến con hết lần này đến lần khác không quan tâm đến cảm xúc của con.

Mẹ không có quyền đòi hỏi ở con bất kỳ điều gì, chỉ mong con có thể nể tình ơn sinh thành mà thay bố mẹ trả ơn cho Viễn Chân.”
Cảm nhận được bàn tay đang run nhẹ của bà Thạc, Thạc Chân cũng đoán được bà đã vì chuyện Viễn Chân mà dằn vặt không ít.

Dù sao cũng là ngày đầu năm mới, chuyện cũ cô không muốn tiếp tục tính toán, nó chỉ khiến người một nhà trở nên xa lạ.

Nếu còn giận hờn trách móc, cô đã không lo lắng cho bà, chính vì trái tim nhạy cảm, dù lúc hạnh phúc hay khổ đau, cô vẫn không quên được người mang đến cho cô nỗi buồn và người mang cho cô niềm vui.
Bên ngoài ban công, gió đầu năm về ban đêm có phần se lạnh, tầm nhìn hướng về công viên rợp bóng cây.

Viễn Chân ngồi cùng bố Thạc Chân, nhâm nhi nước đậu đỏ nóng thay cho rượu.
Ngồi một lát ấm ghế, bố Thạc Chân lén lút xoay đầu nhìn vào trong, đảm bảo Thạc Chân không đi ra mới đè thấp giọng nói: “Cậu đừng quên, tôi vì con gái tôi mới nhịn cậu, nếu không tôi đã sớm tống tên yêu râu xanh cậu vào tù!”
Viễn Chân nhếch môi cười, nhấp một ngụm nước đậu rồi đặt lại xuống bàn, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi vắt chéo, phóng tầm mắt ra xa, thản nhiên nói: “Cậu muốn thì cứ kiện, tôi chỉ nhắc cậu một điều, bố tôi là luật sư.”
“Cậu…” Bố Thạc Chân do kích động mà lớn tiếng, may mà khống chế lại kịp, ông gằn thấp giọng: “Tên khốn nhà cậu, con gái bạn thân mà còn dám dụ dỗ, đúng là… đúng là muốn tẩn cậu một trận.”
Viễn Chân nhếch môi cười ẩn ý: “Mới nhiêu đó mà tức giận cái gì, hít sâu một hơi đi, tôi nói cho cậu biết một chuyện quan trọng.”
Bố Thạc Chân nghi hoặc nhìn Viễn Chân, cũng bị hiếu kỳ làm cho lu mờ lý trí mà hít sâu theo lời anh nói.
Thấy bố Thạc Chân nghe lời như vậy, Viễn Chân bật cười khẽ, nghiêm túc hỏi: “Bình tĩnh chưa?”

Bố Thạc Chân gật đầu xác nhận, Viễn Chân ngả lưng ra ghế, nét mặt hiện lên tia mãn nguyện, từ tốn tiết lộ: “Ngoài việc dụ dỗ con gái cậu, tôi còn làm cô ấy mang thai con tôi.”
Ngay lúc này, bố Thạc Chân kinh ngạc đến mức không thốt nên được lời nào, thậm chí muốn nổi giận cũng không còn đủ tỉnh táo, mọi suy nghĩ trong đầu đều trở nên rối loạn.
Trong lúc bố Thạc Chân vẫn đang sững sờ vì thông báo chấn động vừa rồi, Viễn Chân tiếp tục điềm nhiên công kích: “Sau Tết, tầm đầu tháng tư chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, cậu đến hay không thì tùy nhé.”
“Khốn kiếp!”
Bố Thạc Chân bỗng nổi giận đập bàn đứng dậy, vô tình tạo ra âm thanh lớn khiến Thạc Chân và bà Thạc nghe thấy.

Cả hai vội vàng chạy ra kiểm tra tình hình, bố Thạc Chân vẫn không kìm chế mà lớn tiếng với Viễn Chân.
“Cậu đừng quên, giữa tôi và cậu không còn là bạn bè, theo vai vế cậu bây giờ là con rể tôi, cậu lấy tư cách gì giành tổ chức hôn lễ trước tôi chứ?! Còn nữa, có ai đời con rể lại đi giành sinh con trước bố vợ không?”
Thạc Chân đứng ở cửa giao giữa ban công và nhà, nghe bố nói cô bất giác xoay đầu nhìn qua bụng bà Thạc, biểu cảm đầy hoài nghi: “Mẹ có thai?”
Bà Thạc bối rối tránh né sự dò xét, ở độ tuổi bà tuy sinh con vẫn rất bình thường, có điều con gái bà đã lớn, còn đi lấy chồng, bà lại mang thai ở tuổi này đúng là có chút xấu hổ.
Nhìn biểu hiện bà Thạc cũng đã rõ kết quả, Thạc Chân lặng lẽ nhìn qua Viễn Chân, khóe môi anh cong lên bất đắc dĩ, cũng giống như cô không biết phản ứng sao cho đúng.
Ăn xong một bữa cơm đoàn tụ, Thạc Chân cùng Viễn Chân về nhà, suốt dọc đường đi cô trầm ngâm không nói lời nào, nhưng anh biết lần này không phải vì tâm tình cô không tốt.
Rời hầm đỗ xe của chung cư, Viễn Chân ôm vai Thạc Chân kéo sát vào lòng mình, tình cảm hỏi: “Em đang nghĩ chuyện sắp có em sao?”
Thạc Chân chậc lưỡi một cái, nghĩ thế nào cũng không thông: “Sớm không sinh, muộn không sinh, lúc này lại sinh.

Chú Chân, anh nói xem, chẳng phải loạn hết rồi sao?”

“Loạn thế nào?” Viễn Chân khó hiểu hỏi lại.
“Anh nghĩ xem, con của vợ chồng anh Viễn Thành gọi con chúng ta là chú hoặc cô, còn con chúng ta gọi con bố mẹ em là cậu hoặc dì.

Vậy có nghĩa con của vợ chồng anh Viễn Thành sẽ gọi em của em bằng ông hoặc bà.

Rõ ràng là cùng một tuổi, đứa thì làm cháu, đưa làm cô, cậu, dì, chú, còn đứa thì làm ông hoặc bà.

Tính thêm con của vợ chồng anh Lưu Minh, vậy nó lại vô tình giống em của em, cũng làm ông hoặc bà, mà bốn đứa ra đời cùng tuổi, cùng đi học chung…”
Thạc Chân càng suy luận thì càng rối, cuối cùng dứt khoát từ bỏ tự thương lấy đầu óc thông minh có giới hạn của mình, chốt hạ một câu: “Chú Chân, sau này anh có làm gia phả, anh chỉ cần ghi em là vợ anh, còn lại anh tự quyết đi, cái gì em cũng không biết đâu.”
Nhìn bộ dạng trong ngoài rối loạn này của Thạc Chân, Viễn Chân không nhịn được bật cười, khẽ véo má cô, cưng chiều hùa theo: “Được, sau này có đứa nào vai vế dưới khiến em không vui cứ nói anh một tiếng, anh nhất định gạch tên nó ra khỏi gia phả.”
Thạc Chân tủm tỉm cười hài lòng, giơ ngón tay tán thưởng ý định này của Viễn Chân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui