Viễn Chân quay lại chỗ ông bà Viễn, theo phép lịch sự chào hỏi bố mẹ Mộ Khả Ý, nhưng biểu cảm trên mặt một màu lạnh lùng.
Ông Viễn bị thái độ của Viễn Chân làm cho ngại ngùng khi đối diện với bố mẹ Mộ Khả Ý, ông khẽ hắng giọng hàm ý nhắc khéo Viễn Chân, kết quả anh vẫn bày ra vẻ mặt bị cưỡng ép ấy.
Tầm vài phút sau, Viễn Thành cõng Thạc Chân quay lại.
Trước ánh mắt dò xét của nhiều người hướng về mình, Thạc Chân lo lắng úp mặt vào vai Viễn Thành tránh né.
Trước mặt ông Viễn và cả nhà Mộ Như Ý, Viễn Chân vẫn không e ngại bước đến, trực tiếp bế Thạc Chân về vòng tay mình.
Một tay bế cô, một tay kéo tấm chăn lớn trên vai cô phủ lại, Viễn Chân chẳng hề để ý đến ánh mắt của người khác nhìn về phía mình.
Trên máy bay vắng tanh người, ngoại trừ gia đình Viễn Chân và Mộ Khả Ý cũng chẳng còn ai khác.
Trước mặt người lớn hai bên, Viễn Chân và Mộ Khả Ý ngồi cùng nhau, Thạc Chân và Viễn Thành lại xuống tít hàng ghế dưới cùng ngồi.
Biết Thạc Chân sợ ông Viễn, Viễn Thành đã cố tình cùng cô ngồi chỗ cách xa mọi người, không ngủ thì cùng cô chơi game trong chuyến bay lộ trình dài.
Ở chỗ Viễn Chân chưa một phút nào ngồi yên, cứ cách vài phút anh lại xoay đầu kiểm tra Thạc Chân.
Từ vị trí của cả hai, mỗi lần nhìn đều thấy cô nở nụ cười rất tươi với Viễn Thành, chính lúc ấy trong lòng anh lại dâng lên nỗi chua xót tràn ngập.
Từ khi nào, Thạc Chân chỉ quấn quít bên Viễn Chân đã trở nên xa lánh anh, không có anh liền nở nụ cười rạng rỡ bên người khác?
Bắt gặp gương mặt có chút kém sắc của Viễn Chân, Mộ Khả Ý bất an lên tiếng hỏi han: "Anh ổn không? Nhìn sắc mặt anh không tốt."
"Không có gì." Viễn Chân lơ đễnh đáp, ngả lưng ra ghế nhắm mắt định thần.
Máy bay cất cánh còn chưa được hai mươi phút, Viễn Chân đã không chịu được mà đứng bật dậy trong sự ngỡ ngàng của Mộ Khả Ý.
Anh đi xuống chỗ Thạc Chân đang cười nói với Viễn Thành, dứt khoát bế cô lên.
Viễn Chân ngồi xuống chỗ Thạc Chân, để cô ngồi gọn trong lòng mình, không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của cô và cả Viễn Thành bên cạnh.
Thạc Chân tròn mắt nhìn Viễn Chân, khó chịu lên tiếng: "Chú làm gì vậy?"
Viễn Chân nhìn thẳng vào mắt Thạc Chân, bình thản đáp: "Chú đang rất muốn biết, con với Viễn Thành có gì lại vui vẻ đến quên mất xung quanh."
Lời nói nhẹ nhàng của Viễn Chân mang đầy sự tức giận kìm nén, kể cả nét mặt cũng đã sớm vượt quá giới hạn nhẫn nhịn.
Thạc Chân không ngốc đến mức không nhận ra, Viễn Chân đang cố ý trách cô chỉ biết đối xử nhiệt tình với người khác nhưng lại lạnh lùng với anh.
Viễn Thành nghiêng người về hướng ngược lại, chỉ nghe thôi đã đủ hiểu ẩn ý phía sau của Viễn Chân.
Chuyến bay kéo dài hơn mười hai tiếng đồng hồ, chưa kể phải quá cảnh thêm vài tiếng ở nước khác, lúc đáp đến nơi di chuyển về khách sạn trời đã tắt nắng của ngày hôm sau.
Bất kể lúc nào, ánh mắt của Viễn Chân vẫn luôn hướng về Thạc Chân, lúc xuống máy bay cô được Viễn Thành cõng lại cười đùa tít mắt, nhưng mỗi khi được anh bế chỉ rơi nước mắt.
Mộ Khả Ý không vui đi theo sau Viễn Chân, từ lúc trên máy bay đến khi xuống mặt đất, tâm tư của anh lúc nào cũng đặt ở chỗ Thạc Chân.
Mộ Khả Ý vẫn luôn cho rằng Viễn Chân như vậy chỉ vì quá cưng "con gái", nhưng nếu sau này kết hôn, nhỡ chẳng may khiến Thạc Chân không hài lòng, Mộ Khả Ý chắc chắn không yên với anh.
Điểm dừng chân tại resort nằm trên một hòn đảo, nơi đây sẽ là nơi diễn ra hôn lễ của anh trai Mộ Khả Ý.
Mỗi phòng lớn gồm hai phòng ngủ, Thạc Chân một phòng, Viễn Chân một phòng.
Sau khi tắm rửa dọn dẹp đồ đạc, mọi người tụ họp ở bàn ăn ngoài trời của resort ăn tối.
Bố mẹ của Mộ Khả Ý đặc biệt để ý đến Thạc Chân, bởi khi nghe cô là con gái của Viễn Thân nhận nuôi, cả hai không nghĩ mối quan hệ chỉ đơn giản là bố con nuôi.
Cuối cùng cũng có cơ hội ngồi cùng nhau đối mặt, mẹ Mộ Khả Ý đã nóng lòng muốn hỏi khi chưa lên máy bay xuất phát, giờ có dịp liền không bỏ lỡ, vờ vu vơ bắt chuyện vào vấn đề: "Viễn Chân còn trẻ như vậy đã nhận con nuôi, người vừa có tài lại có đức, thật đáng trân quý."
"Con không phải con nuôi chú ấy."
Không đợi Viễn Chân lên tiếng, Thạc Chân đã cướp lời trước.
Ngay khi cô vừa dứt lời, không khí trên bàn ăn chợt rơi vào im lặng, biểu cảm trên mặt cô lộ rõ sự bất mãn, vài giây sau liền nở nụ cười cay đắng với Viễn Chân: "Chú không định nói sự thật với mọi người sao?"
Chẳng mấy chốc không gian bữa ăn lại bị nhấn chìm trong âm độ, Thạc Chân nhìn thấy ấn đường Viễn Chân hơi cau lại, cô liền xoay đầu nhìn người lớn một lượt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Con chính là sai lầm tuổi trẻ của chú Chân."
Mọi người một phen kinh ngạc, kể cả Viễn Chân cũng không ngoại lệ, trong khi đó Thạc Chân lại giả vờ nước mắt ngắn nước mắt dài tỏ ra đáng thương: "Con xin lỗi, lẽ ra con không nên xuất hiện."
"Không đâu Thạc Chân." Mộ Khả Ý thấy Thạc Chân khóc liền bật dậy đến bên cạnh an ủi, ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng vỗ về: "Mọi người cũng đã sớm đoán được, đây không phải là lỗi của con."
Những người còn lại đều im lặng không nói gì, Viễn Chân cũng chỉ thở ra nặng nề không hiểu được hành động của Thạc Chân vừa rồi.
Ông Viễn và bố mẹ Mộ Khả Ý dường như đã lường trước được việc này, họ từ sớm đã đinh ninh Thạc Chân là hậu quả của tuổi trẻ nông nổi trong quá khứ của Viễn Chân, chỉ vì mặt mũi và danh tiếng nên anh mới không chịu thừa nhận.
Cứ tưởng chuyện Thạc Chân nói cô là con gái rơi của Viễn Chân sẽ khiến cho sự việc tệ hơn, sẽ khiến cho anh nổi giận.
Nhưng ngược lại với tưởng tượng của Thạc Chân, thái độ của những người còn lại rất bình thường, không hề tỏ ra kích động vì chuyện nghiêm trọng này.
Qua một lúc, ông Viễn bỗng thở dài một hơi đầy tâm sự, khó xử mở lời: "Nếu như cháu Khả Ý đây và anh chị không để ý, thì để cho Viễn Chân nuôi Thạc Chân đến đủ mười tám tuổi sẽ cho nó ra riêng, còn bây giờ vẫn phải nuôi giữ cho đến khi nó trưởng thành."
Ông Viễn đã chủ động mở lời, bố Mộ Khả Ý cũng nể mặt lên tiếng đáp: "Chuyện này đã là quá khứ, lỗi cũng không phải của Thạc Chân, Khả Ý đã không để ý thì vợ chồng chúng tôi cũng không có ý kiến."
Đôi môi Thạc Chân mím nhẹ cam chịu khi không phá rối được Viễn Chân, cũng không thể khiến anh nổi giận.
Cô cau mày nhìn anh, anh lại nghiêm mặt nhìn cô, tuyệt nhiên không hề có ý trách mắng.
Viễn Chân đã bắt đầu quen với tính tình sáng nắng chiều mưa của Thạc Chân, càng hiểu được ý định cô vẫn nuôi dưỡng ý nghĩ thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Thế nên anh sẽ không vì một phút nóng giận mà để Thạc Chân đạt được ý nguyện, khiến anh nổi nóng với cô, rồi dùng đó làm lý do thoát khỏi anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...