Trở Mặt


Viễn Chân vào bếp, Thạc Chân trở về phòng mình, cô nằm dài trên thảm nỉ, được vào phút lại bật dậy tìm điện thoại.
Chỉ trong chốc lát, từ việc Viễn Chân cấm cửa kiểm soát cuộc sống Thạc Chân, cô đã lập tức thay đổi suy nghĩ, cô không muốn làm con gái anh, cũng chẳng muốn chôn chân một chỗ để rồi giương mắt nhìn anh hạnh phúc bên người phụ nữ khác.

Thế nên thay vì cứ đau lòng âm ỉ từ ngày này sang tháng nọ, cô sẽ một lần tự cắt đứt tất cả, để vết thương này được cơ hội lành lại.
Thạc Chân mở điện thoại vào tin nhắn, gửi cho Lưu Minh một tin kèm địa chỉ chung cư: [Cậu có thể đến đưa tôi đi ngay không?]
Lưu Minh hồi âm chưa đến nửa phút: [Tôi đến ngay].
Thạc Chân buông điện thoại xuống, nhìn những vật dụng trên sàn xung quanh đều không có bất cứ thứ nào thuộc về mình.

Cô đứng lên đi ra ngoài, tự tìm cho mình một tương lai mới không cần dựa vào sự thương hại của Viễn Chân.
Đang loay hoay hầm canh trong bếp, Viễn Chân vừa nghe tiếng cửa chính mở liền tắt bếp lao ra, trong tầm mắt kịp nhìn thấy cánh cửa đóng lại.
Cơn giận trong Viễn Chân bùng phát trở lại, anh không chút nghĩ ngợi đuổi theo, trước đó anh vẫn luôn tin Thạc Chân sẽ thay đổi ngoan ngoãn ở yên trong nhà, nhưng thực chất ý nghĩ trốn chạy trong cô chưa từng từ bỏ.
Từ trong thang máy rời khỏi sảnh chính, Thạc Chân trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ màu nâu, chân đi dép bông trong nhà.
Ra gần đến cổng an ninh chung cư, sau lưng Thạc Chân truyền đến bước chân vội vã, cô không xoay đầu lại, nhanh chóng chạy ra khỏi cổng chung cư.

"Bác An, khóa cổng!"
Bác An bảo vệ vừa nghe thấy tiếng Viễn Chân, tay chân luống cuống nhấn công tắc khóa cổng, Thạc Chân chậm một bước bị nhốt lại bên trong, lần này cô không cam chịu mà leo cổng bỏ trốn.
Bác An từ trong chốt bước ra, hoảng hốt gọi: "Thạc Chân, xuống đi, té ngã đó con!"
Thạc Chân vừa leo được nửa cánh cổng, cánh tay chắc khỏe của Viễn Chân vòng qua người cô kéo mạnh về phía sau, cô không đủ sức chống trả ngả ngửa vào vòng tay anh.
Viễn Chân vác Thạc Chân lên vai, tiến tới vài bước nói với bác An: "Từ giờ thấy con bé chạy ra bác cứ khóa cổng lại."
"Ờ, được rồi." Bác An không rõ tình hình chỉ gật đầu làm theo lời dặn.
Viễn Chân vừa xoay người vào phía sảnh chung cư, phía sau bỗng truyền đến tiếng gọi của Lưu Minh: "Thạc Chân!"
Thạc Chân lập tức ngẩng đầu, không để ý bước chân của Viễn Chân cũng đã khựng lại, cô giương mắt bất lực nhìn Lưu Minh đang bám lấy cánh cửa cổng kiên cố, nước mắt tuyệt vọng của cô trào ra khỏi mắt.
Viễn Chân bỗng xoay nửa người lại, dùng thái độ cảnh cáo nhìn về phía Lưu Minh, cất tiếng nhắc nhở: "Nếu cậu còn tìm gặp Thạc Chân, tôi sẽ có cách khiến gia đình cậu thân bại danh liệt."
Dứt lời, Viễn Chân lập tức bước vào sảnh, từng bước đều mang theo uy lực.

Đến cửa thang máy, Thạc Chân bất ngờ vùng vẫy mạnh phản kháng, Viễn Chân ôm chặt lấy hai chân cô không cho đá loạn xạ.
"Buông ra! Con không muốn ở đây với chú nữa!" Thạc Chân vùng vẫy đấm đá liên tục, nhưng hầu như đều không tác động được đến Viễn Chân.
Vào nhà, Viễn Chân đi thẳng đến sofa đặt Thạc Chân xuống, cô vừa muốn chồm dậy bỏ chạy lần nữa, anh không ngăn cản, chỉ nghiêm túc hỏi: "Con muốn theo cậu ta bỏ nhà đi?"
"Đây không phải nhà của con, chú cũng không phải người thân của con, con không cản trở cuộc sống của chú nữa, chú cũng đừng xen vào cuộc sống của con!" Thạc Chân kích động quát lớn, bao nhiêu suy nghĩ che giấu cũng bộc phát.
"Con thà đi theo một kẻ mới quen biết còn hơn ở với chú?" Viễn Chân lần nữa kiên nhẫn hỏi tiếp.
"Phải." Thạc Chân dứt khoát đáp: "Bởi cậu ấy chưa từng lừa dối con, quan trọng nhất là luôn xuất hiện lúc con cần nhất.

Còn chú? Chú bây giờ chẳng khác gì một ông chú phiền phức luôn thích áp đặt cuộc sống của người khác.

Khoảng thời gian con một mình chống chọi trong căn nhà kinh khủng đó, chú ở đâu? Chú tin lời mẹ con, vui vẻ ở bên Mộ Như Ý, vậy hiện tại con muốn đi cùng cậu ấy, chú lấy quyền gì cản con?"
Viễn Chân vẫn nhún nhường không cãi lại, bởi suy nghĩ này của Thạc Chân không chỉ một lần anh luôn cố thanh minh cho cô hiểu, nhưng cô vẫn luôn cố chấp nghi ngờ, giờ đây anh càng biện minh chỉ tạo cơ hội cho Thạc Chân tiếp tục làm lớn chuyện.
Thạc Chân trong lòng trở nên ấm ức trừng mắt nhìn anh, hai mắt đẫm nước đay nghiến nói: "Chú yên tâm đi, cho dù có bán thân con cũng trả hết tiền chú đã cho con."
Chỉ một câu nói chọc tức Viễn Chân của Thạc Chân cũng đủ khiến anh nổi điên, anh vung tay lên cao nhưng kịp khống chế không đánh xuống.

Anh không dám tin, một đứa trẻ mười sáu tuổi, chỉ vì muốn rời khỏi anh lại có thể nghĩ đến chuyện dơ bẩn kia.

Tận mắt nhìn một đứa bé lớn lên, nhưng lại không thể thấy được tâm tư bên trong cô đang nghĩ gì.
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận của Viễn Chân, Thạc Chân vẫn vô cùng bình tĩnh, tiếp tục buông lời công kích anh: "Con bây giờ thật sự rất ghét chú, ghét đến tận xương tủy."
Biểu cảm nóng giận của Viễn Chân dần chuyển qua lạnh lùng, anh đương nhiên hiểu mục đích của Thạc Chân khi nói ra những lời này là muốn anh bỏ mặc cô, để cho cô tự làm theo ý mình.
Viễn Chân không dễ dàng cho Thạc Chân đạt được ý nguyện, anh lấy lại dáng vẻ trầm tĩnh, lên tiếng nghiêm nghị nhắc nhở: "Lập tức thu về những gì vừa nói."
"Không!"
Một tiếng "Rắc" bỗng vang lên kéo theo là tiếng hét thất thanh của Thạc Chân, cô ngã vật ra ghế, gương mặt đầy đau đớn trợn trắng mắt, cả cơ thể run lên cầm cập trong hoảng loạn.
Bàn tay ở cổ chân Thạc Chân chuyển đến chân còn lại của cô, Viễn Chân lạnh mặt nhắc lại lần nữa: "Lập tức thu lại những gì vừa nói."
Thạc Chân đã đau đến mức không thốt lên được lời nào, sắc mặt của cô chẳng mấy chốc chuyển thành trắng bệch.
Đối với Thạc Chân, Viễn Chân luôn ôn nhu dịu dàng, chỉ khi cô nghịch phá chỉ bị anh la rầy vài câu.

Nhưng giờ đây, Viễn Chân của thường ngày đã trở thành kẻ xấu xa hơn bao giờ hết, anh không hề áy náy khi ra tay trừng phạt cô, còn gằn thấp giọng cảnh cáo: "Nếu con còn bỏ trốn, chú sẽ chặt bỏ hai chân con."
Thạc Chân nghe thấy nhưng tinh thần không còn đủ tỉnh táo để đáp lại, thứ duy nhất cô cảm nhận được là cổ chân vô cùng đau.
Đôi môi khô khốc của Thạc Chân hé ra nhưng không thể phát ra lời, chỉ có thể phát ra hơi thở nặng nhọc cùng những rên rỉ đau đớn thoát ra từ cổ họng.
Viễn Chân vẫn giữ thái độ cao lãnh ấy, bất ngờ túm lấy gáy Thạc Chân kéo cô gần đến chỗ anh.


Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thạc Chân, Viễn Chân vẫn lạnh lùng phun ra: "Chú nói lại một lần nữa, lập tức thu lại những lời con nói lúc nãy."
Thạc Chân trợn tròn mắt kinh hãi nhìn Viễn Chân, toàn thân không ngừng run rẩy, đôi môi mấp máy không cách nào nói nên lời.

Hình ảnh Viễn Chân trước mắt Thạc Chân không ngừng chuyển động, vài giây sau khi hoa mắt liền ngất đi.
Bàn tay đang nắm gáy Thạc Chân buông lỏng, cô liền theo lực tự nhiên ngả nhào vào lòng Viễn Chân.

Nét mặt anh dần dịu lại, cơn phẫn nộ cũng hạ được vài phần, nhưng ánh mắt tức giận vẫn không hề thay đổi.
Viễn Chân bế Thạc Chân lên bằng một tay, chậm rãi chuyển hướng quay về phòng ngủ.

Vào trong, Viễn Chân đặt Thạc Chân xuống giường, xoay người đi lấy hộp dụng cụ y tế.
Xuất thân có mẹ là bác sĩ, nghề nghiệp phi công trước đây cũng từng học qua sơ cứu, đối với vết thương này của Thạc Chân, Viễn Chân có thể tự mình xử lý.
Đầu tiên anh lấy đá lạnh chườm vào chỗ sưng ở cổ chân Thạc Chân, liếc nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô không quấy phá, tâm trạng của anh mới dần khá lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui