Sau khi cả hai tự công khai xác nhận quan hệ, Lục Ngọc Tân đã bị bà Lục Tuệ Minh kiên quyết lôi về nhà, đưa ra giờ giới nghiêm, trừ những hôm có lịch quay thì theo quy định cậu phải có mặt ở nhà trước mười giờ tối, cũng cảnh cáo cậu nếu dám chuồn đi đêm không về ngủ, chuyện giữa cậu và Bùi Kỳ coi như không cần bàn tới nữa.
Nghe xong, Lục Ngọc Tân không biết phải nói gì, cảm thấy dì mình đang làm quá giống hệt giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang học sinh trong lớp yêu nhau vậy, tuy cậu có bạn trai, nhưng cậu cũng là đàn ông, đâu có sợ thiệt thòi.
Đây là những gì trước khi sự cố trong phòng nghỉ xảy ra, Lục Ngọc Tân đã nghĩ như vậy.
Cậu sẽ không thua thiệt.
Buổi sáng phải quay hai cảnh dưới mưa, một là cảnh tình cảm, một là cảnh đánh đấm.
Lục Ngọc Tân quay nhiều nhất, để hoàn thành cảnh quay thật tốt và thật nhanh chóng, bất kể lúc nghe đạo diễn nói hay nghe võ sư hướng dẫn, cậu đều mặc quần áo ướt, chờ âm thanh ánh sáng máy quay sẵn sàng, người lạnh đến mức hàm răng va vào nhau, môi tím tái.
Bùi Kỳ cầm khăn và quần áo cho cậu thay, đứng gần đó quan sát toàn bộ quá trình, chân mày anh nhíu chặt chưa giây nào thả lỏng, mặc dù rất đau lòng song cũng không biết làm gì hơn.
Lục Ngọc Tân lau nước trên mặt, theo đạo diễn qua xem màn hình, đảm bảo không có vấn đề gì mới lon ton chạy về phía Bùi Kỳ.
“Anh Bùi ơi, lạnh quá lạnh quá.
”
“Vào phòng nghỉ tắm rửa rồi thay đồ ướt ra.
” Bùi Kỳ ấm áp nói, lấy khăn bọc quanh người cậu, lau mặt cho cậu, rồi lại giúp cậu tháo tóc giả, đưa cho nhân viên bên cạnh.
Lục Ngọc Tân hít mũi một cái, cả người vẫn đang run rẩy, chớp mắt nhìn Bùi Kỳ tỏ vẻ đáng thương.
“Anh xem, em lạnh thế này, trưa nay có thể ăn món gì nóng nóng không?”
Bùi Kỳ bất đắc dĩ, vờ như không hiểu ý cậu, hỏi lại: “Ví dụ?”
Lục Ngọc Tân áp đôi tay đông cứng không còn cảm giác lên cổ anh, lập tức cong mắt toét miệng cười nói: “Lẩu.
”
Bùi Kỳ thật sự hết nói nổi cậu, chụp vội cái khăn sắp rơi, quấn lại cho cậu một lần nữa.
“Lần trước bị vậy vẫn chưa chừa à?”
Lục Ngọc Tân chu môi: “Bác sĩ Trì nói rồi, lần trước chủ yếu là do em nhiễm lạnh.
”
Bùi Kỳ dùng sức xoa xoa cái khăn trên đầu cậu.
“Lúc đó Trì Vũ nói là em ăn quá nhiều thứ, cộng thêm buổi tối nhiễm lạnh, em không nên lẫn lộn đầu đuôi như thế.
”
Lục Ngọc Tân bất mãn kháng nghị: “Cũng đâu thể nào vì một lần như vậy mà bắt em không được ăn lẩu nữa!”
“Tóm lại không phải hôm nay.
” Bùi Kỳ thẳng thắn loại bỏ mong muốn của cậu.
Nói xong, anh cầm quần áo, chào đạo diễn rồi kéo cậu vào phòng nghỉ.
Vì để tránh những phiền phức không cần thiết, đoàn phim đã bố trí phòng chờ riêng cho hơn mười diễn viên cả chính lẫn phụ, tuy không gian không quá rộng nhưng đều có giường, bàn ghế và nhà vệ sinh tiện cho các diễn viên ăn uống, nghỉ ngơi, tắm rửa đơn giản.
Lục Ngọc Tân không được ăn lẩu, tức tối nhìn người trước mặt, giận đến độ không còn cảm thấy lạnh nữa.
“… Hứ, làm như tui cần cầu xin mấy người vậy á, tối nay về nhà tui bảo thím Lưu nấu cho tui ăn.
”
Nếu không phải lỡ tương tư công thức pha nước chấm lẩu bí truyền của anh, ai mà thèm ăn lẩu anh nấu.
Cậu hung dữ trợn mắt nhìn người đứng bên mép giường, lấy cái khăn trên đầu xuống, quăng tới.
Tiếp theo đó, cậu dùng sức đóng sầm cửa nhà vệ sinh.
“…” Bùi Kỳ trở tay không kịp, bất lực nhìn cánh cửa đóng chặt, thầm nghĩ Thẩm Hương Đình nói rất đúng, mình thế này chẳng khác gì đang chăm con.
Cất cái khăn đi, anh tìm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa, đang định gọi giao một ít trà gừng thì bên ngoài có người gõ cửa.
Vừa mở cửa ra, một cô bé đưa cho anh một bình trà gừng, nói là cho Lục Ngọc Tân.
Bùi Kỳ mỉm cười, gửi lại cô bé một lời cảm ơn.
Sau khi đóng cửa, anh đặt bình trà gừng lên bàn, ngồi chờ Lục Ngọc Tân bước ra, mà lạ nhỉ, sao không nghe tiếng nước chảy?
Đang đi vệ sinh sao?
Anh nghi ngờ gõ cửa nhà tắm: “Ngọc Tân, em chưa tắm à?”
Tiếng nước bên trong vang lên một lúc thì dừng lại, kế đến cánh cửa mở ra.
Lục Ngọc Tân đi chân trần, mới cởi áo dài khoác bên ngoài, không có áo lót, miếng vải mỏng màu đen ướt nhẹp dính sát vào da thịt, lộ ra một ít phần ngực trắng nõn.
Bùi Kỳ quan sát cậu, động tác gõ cửa dừng giữa không trung, ánh mắt trở nên u ám.
“Nhiệt độ của máy nước nóng khó chỉnh quá, chỉ có nóng thật nóng hoặc lạnh thật lạnh thôi à.
” Lục Ngọc Tân vừa bực mình vừa thiếu kiên nhẫn, mới mở miệng là bất mãn lên án ngay.
“…” Bùi Kỳ mất tự nhiên thu tay về đặt bên môi, nghiêng mặt qua ho hai tiếng, cố gắng xoa dịu cảm xúc trong lòng, nói: “Để anh vào xem giúp em.
”
“Nhanh lên, em sắp thành cục nước đá rồi.
” Hiện tại Lục Ngọc Tân rất lạnh, chuyện nồi lẩu tạm thời đặt sang một bên không so đo nữa, cậu run rẩy gấp gáp nhường đường cho anh mau mau tiến vào.
Trước đây khi đi quay phim ở nơi khác, phần lớn cậu đều tự điều chỉnh nhiệt độ máy nước nóng, tuy nhiên lần nào cũng phải làm thật lâu mới ra được độ ấm vừa đủ, vậy nên cậu luôn cảm thấy đây như một môn huyền học vậy.
Bùi Kỳ điều chỉnh van giảm áp của máy nước nóng một lần nữa, sau đó kiểm tra nhiệt độ nước, đưa vòi sen cho Lục Ngọc Tân, hỏi: “Thế này được chưa?”
Lục Ngọc Tân lắc đầu: “Hơi nóng.
”
Bùi Kỳ thở hắt ra, cố gắng để mắt mình không lộn xộn hướng đến những chỗ khác, nghiêm túc đứng đắn dặn cậu.
“Em cầm vòi sen đi, anh chỉnh từ từ, chừng nào em thấy được thì nói anh biết.
”
Lục Ngọc Tân ngoan ngoãn đáp: “Ò.
”
Một lát sau, cuối cùng cũng điều chỉnh được nhiệt độ phù hợp, Lục Ngọc Tân la lên: “Được rồi, như vậy được rồi.
”
Bùi Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, không động vào van nước nữa, lùi một bước: “Ừ, em tranh thủ tắm đi, anh ra ngoài.
”
“Cảm ơn anh Bùi…” Còn chưa nói hết câu, Lục Ngọc Tân tiến lên một bước thì bất ngờ trượt chân, tay cầm vòi sen, trọng tâm cả người lao về phía trước.
Bùi Kỳ ngẩn ra một lúc mới vội ôm lấy cậu, cũng chưa kịp nói gì thì ở bụng đã có cảm giác nong nóng, vòi sen vô tư xả nước vào người anh.
Lục Ngọc Tân hết hồn, một tay nắm kéo tay áo anh, đầu đập vào ngực anh, hồn phách chạy tán loạn.
Hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng tang chạm vào da thịt, Bùi Kỳ khẽ rùng mình, có cảm giác khí huyết trong lòng đang trào dâng, bàn tay anh ôm chặt eo cậu.
Anh hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi: “Em có sao không?”
Lúc bấy giờ Lục Ngọc Tân mới phản ứng lại, lúng túng lui khỏi ngực anh, sau đó phát hiện bụng anh đã bị vòi sen trên tay mình làm ướt…
Cậu ngượng chín cả mặt, phản ứng đầu tiên chính là đi tắt van nước, chân tay luống cuống vừa giải thích vừa xin lỗi: “Xin… xin lỗi, do sàn nhà trơn quá, em đứng không vững, em…” Đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu cúi đầu tròn mắt nhìn vòi sen trong tay.
Khá lắm anh bạn, cho anh ấy lạnh chết luôn đi.
Rồi cậu nâng mắt, cẩn thận nhìn người trước mặt, hỏi anh: “Ừm, anh Bùi, anh có thể giúp em chỉnh lại nước ấm không?”
Ánh mắt Bùi Kỳ trầm xuống, nhìn cậu chằm chằm mà không trả lời.
Lục Ngọc Tân cho là anh mất kiên nhẫn, bèn mềm mỏng gọi: “… Anh Bùi?”
“Lục Ngọc Tân, em cố ý đúng không?” Bùi Kỳ nghiến răng nghiến lợi, giật lấy vòi sen trong tay cậu, đặt lại lên cái giá trên tường.
Lục Ngọc Tân hơi chột dạ: “Cố ý gì chứ?” Cậu đã nói rồi, do trượt chân thôi!
Ánh mắt này của Bùi Kỳ giống như muốn ăn thịt cậu vậy, làm cho cậu có cảm giác nguy hiểm rất khó giải thích, cứ theo phản xạ mà lùi về sau.
Bùi Kỳ giơ tay vặn van nước về phía bên trái, dòng nước nóng hổi dội thẳng xuống, Lục Ngọc Tân mở to mắt, lập tức trốn vào góc tường.
“OMG, anh tính nấu chín em hả?”
Bùi Kỳ đi tới vài bước, ôm người vào lòng, trước khi Lục Ngọc Tân kịp phản ứng, anh đã ấn môi mình lên môi cậu, hôn một cách cuồng nhiệt.
Đầu lưỡi điên cuồng tìm vào khoang miệng cậu, hung hăng trút bỏ những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
“Ưm…” Lục Ngọc Tân cố gắng giãy giụa, thầm nghĩ đối phương điên rồi, lần trước chở cậu về nhà lỡ rục rịch trên xe thì cũng được đi, nhưng bây giờ đang ở phim trường, nếu có người xông vào, anh bảo sau này phải đối mặt với mọi người thế nào đây!
Khổ nỗi, Bùi Kỳ hoàn toàn không để ý tới cơn giận của Lục Ngọc Tân, tay anh càng lúc càng siết chặt eo cậu, ép hai cơ thể lạnh cóng áp sát vào nhau không chừa một khe hở, tay còn lại mò vào trong áo, ngón tay ấm áp chạy dọc da thịt lạnh băng, hôn từ môi xuống tới cổ.
Lục Ngọc Tân thở dốc, muốn đẩy anh ra: “Không được, dừng lại đi, anh Bùi, đây là phim trường, đừng hôn cổ, buổi chiều em còn cảnh quay…” Thanh âm khó chịu xen lẫn yếu ớt van nài.
Cậu không có ngốc, cơ thể cả hai kề sát nhau như vậy, có biến hóa gì cậu đều cảm nhận được hết, cho nên cậu phải ngăn anh lại ngay khi anh vẫn còn tỉnh táo.
Bùi Kỳ nghe thấy, động tác đúng là có chậm lại, nhưng vẫn cố liếm một đường từ cổ lên tai, hơi thở ấm áp mang theo cảm xúc tê dại, chọc cho Lục Ngọc Tân rùng mình theo bản năng.
Mặt Lục Ngọc Tân thoáng cái nóng rang, nghẹn đến đỏ bừng.
Cơ thể lạnh cóng ở gần anh cũng bắt đầu càng ngày càng nóng.
Bùi Kỳ kéo áo trên bả vai cậu xuống một chút, tập trung hôn ở nơi đó: “Ngọc Tân, anh chết vì bị em giày vò mất…”
Dứt lời, anh nắm tay cậu, tố cáo cậu vì đã làm khó mình.
Đóng vai chính nhân quân tử ở bên cạnh chăm sóc người trong lòng tám năm, khó khăn lắm mới xác định quan hệ, cứ tưởng đã chờ được ngày mây trôi để thấy được trăng, ai ngờ người trong lòng lại bị người nhà tóm về, anh bây giờ ban ngày thấy mà không ăn được, tối là khỏi có cửa thấy luôn.
Đã nửa năm rồi, anh cũng không biết bao giờ mình mới về đích nữa.
Lục Ngọc Tân cũng không chịu nổi, đều là đàn ông trưởng thành, Bùi Kỳ muốn gì đương nhiên cậu biết rõ, chỉ có điều không thể ở chỗ này.
Tựa đầu vào tường, cậu lấy một tay che mắt, tay còn lại chạm lên phần áo vừa bị cậu sơ ý làm ướt nhẹp, từ từ trượt xuống.
“Lần này, như vậy trước đã nhé?”
Bùi Kỳ nhìn cậu, đôi mắt lập tức đỏ bừng, nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa phủ lên môi cậu.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, tia lửa bắn ra tung tóe, nước nóng vẫn chảy xuống ào ào, lấn át đi những tiếng thở dốc.
Đêm khuya về nhà, Lục Ngọc Tân vừa ngồi lên xe Bùi Kỳ đã bắt đầu hối hận.
Thẳng đến khi chiếc xe chạy vào khu Cao Đài, cậu có cảm giác chân mình như muốn nhũn ra, tim đập kịch liệt, đứng trước ổ khóa mật mã mãi vẫn không đủ dũng cảm để ấn số.
Cậu xoay người nhìn người phía sau, cắn môi thương lượng với anh: “Anh Bùi, hay để hôm khác đi ha.
”
Đáp lại cậu là âm thanh nhập mật khẩu.
Ngay khi cánh cửa mở ra, cậu lập tức bị lôi vào.
Kể từ đêm đó, Lục Ngọc Tân hoàn toàn hiểu ra, bà Lục Tuệ Minh một hai bắt cậu về nhà quả thật là muốn tốt cho cậu.
Cậu quyết định rồi, sau này cậu vẫn nên ở nhà thì hơn, phải nghe lời người lớn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...