Một tuần mới bắt đầu, giám đốc Lý Phong Hải tới báo cáo dự án trước đó, tiện thể mời Lâm Hồi ăn bữa tối.
Hàng năm Lý Phong Hải thường xuyên bay đi công tác khắp nơi, tuy lớn hơn Hạ Kiến Sơn mười tuổi nhưng tinh thần trẻ trung, chơi thân với Lâm Hồi, vì vậy mỗi lần sang tập đoàn đều phải hẹn Lâm Hồi một bữa.
Vừa lúc Hạ Kiến Sơn vừa họp xong, tài xế đưa hắn sang thành phố bên cạnh tham gia một hoạt động, Lâm Hồi không cần đi theo, hiện tại buổi tối không có việc gì nên đồng ý.
Cùng nhau ăn cơm còn có Annie, cô vừa nghe Lý Phong Hải muốn mời khách thì kêu gào muốn đi theo.
Dạo này Lý Phong Hải kiêng rượu, Annie nói muốn ăn canh, thế là ba người đến một quán ăn Quảng Đông gần đấy.
Bàn ăn là sân nhà Lý Phong Hải, hàng năm y bôn ba trời nam đất bắc, biết được không ít những điều kì thú, nên từ khi ngồi xuống chỉ lo nói, thi thoảng mới ăn một miếng.
Lâm Hồi vừa nghe vừa uống trà: “Anh đúng là kinh nghiệm phong phú, rất thú vị.”
Lý Phong Hải liếc anh: “Sao, hâm mộ? Nếu không tôi xin sếp Hạ điều cậu về công ty chúng tôi nhé?”
Annie nghe vậy thì đáp ngay: “Đừng, đừng, đừng, nếu sếp Lý mang trợ lý Lâm đi, tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
Lý Phong Hải không hiểu: “Sếp Hạ không rời được trợ lý Lâm thì thôi, có liên quan gì đến cô hử?”
“Anh không hiểu đâu, chúng tôi càng không rời được trợ lý Lâm! Anh nghĩ lại xem, nếu trợ lý Lâm đi, Vạn Trúc mà xảy ra chuyện gì thì ai dám đối mặt với sếp Hạ?”
Lý Phong Hải hiểu ra: “Cô nói có lý.”
Lâm Hồi lẳng lặng nhìn hai người biểu diễn, cảm thấy cạn lời: “Hai người đứng nói quá như thế được không?”
Annie chỉ sếp Lý: “Anh nhìn sếp Lý xem, nhân viên kì cựu của Vạn Trúc đây, đứng trước mặt sếp Hạ vẫn sợ.”
Lý Phong Hải nghe vậy thì cười ha hả tán thành: “Hai người đều vào sau, lúc sếp Hạ mới tiếp nhận Vạn Trúc, người không phục cậu ta nhiều không kể hết, mọi người đều đoán không biết sếp Hạ có trụ được một năm không, bây giờ thì sao? Được diện kiến thủ đoạn của sếp Hạ, có ai không sợ hãi?”
Mắt thấy hai người càng nói càng thái quá, Lâm Hồi mở miệng lấy lại danh dự cho cấp trên: “Tôi cảm thấy sếp Hạ chỉ là nhìn qua có vẻ nghiêm túc, nhưng thật ra rất… ôn hòa.”
Lý Phong Hải tò mò: “Vừa tốt nghiệp đại học thì cậu đã đi theo sếp, lúc ấy không sợ chút nào à?”
Lâm Hồi cười lắc đầu.
Một người mới không có kinh nghiệm đảm nhiệm vị trí trợ lý tổng giám đốc của một công ty lớn trước đó chỉ thấy trên TV, bảo không căng thẳng thì đương nhiên không thể, hơn nữa anh còn làm trái ngành, bản thân anh còn không nắm chắc có thể hoàn thành công việc này hay không.
Nhưng nếu hỏi sợ không thì câu trả lời là không, Lâm Hồi nghĩ thầm, vĩnh viễn không sợ…
Thật ra sau khi nhậm chức một tuần, Lâm Hồi mới thấy Hạ Kiến Sơn.
Lúc ấy anh đang sửa sang lại văn kiện trong văn phòng, anh cần nắm vững hợp đồng trong ba năm trở lại đây của Vạn Trúc một cách nhanh nhất.
Đây là công việc cơ bản, nhưng trước giờ anh không hiểu biết chuyên ngành này, rất nhiều từ chuyên ngành khó hiểu, tuy đã mua tài liệu liên quan để học tập nhưng đôi khi vẫn mắc kẹt.
Lâm Hồi vừa ghi chú vừa lẩm bẩm: “… 20%… 2851 vạn…”
“Là 2857 vạn.
Hợp đồng với Gia Vinh vào năm ngoái, về sau có hợp đồng bổ sung.”
Lâm Hồi ngẩng đầu.
Hôm đó thời tiết không tốt, mưa to bao phủ toàn thành phố, mỗi người tiến vào Vạn Trúc đều dính mưa, không nhiều thì ít.
Lâm Hồi thấy người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo khoác gió sậm màu, vài giọt nước nhỏ giọt từ tóc xuống vai, tạo thành mấy vệt đậm màu hơn.
Người đàn ông cao lớn, chắn ánh đèn từ hành lang, nhìn sừng sững như núi.
Lâm Hồi ý thức được đây là Hạ Kiến Sơn.
Anh cuống quýt đứng lên, mở miệng chào: “Chào sếp Hạ, tôi là nhân viên mới tên là Lâm Hồi, công ty xếp cho tôi vị trí trợ lý của anh.”
Hạ Kiến Sơn gật đầu, tiến về phía văn phòng của mình ở trong cùng.
Phòng Lâm Hồi sát phòng Hạ Kiến Sơn.
Tầng này còn có những phòng ban khác nên không có phòng trống, nhưng chức vị của anh không thể cùng phòng với phòng ban khác, vì vậy công ty lấy phòng cho khách làm phòng trợ lý.
Sau khi Hạ Kiến Sơn rời đi, Lâm Hồi ngẫm nghĩ một lát, cầm quyển sổ ghi chú đi vào phòng hắn.
“Sếp Hạ, số điện thoại nội bộ của tôi là 822, nếu có việc thì anh cứ gọi trực tiếp cho tôi.
Ngoài ra, sau này lịch trình của anh sẽ do tôi xác nhận, nếu có chỗ nào làm không tốt, mong anh chỉ sai, từ bây giờ anh có yêu cầu gì thêm cũng có thể nói với tôi.” Lúc huấn huyện nghe mọi người nói Hạ Kiến Sơn là một người nghiêm khắc, Lâm Hồi nhắc lại những lời cần nói mà anh đã luyện tập trước đó, cảm thấy không có vấn đề gì.
Hạ Kiến Sơn đang phê duyệt văn kiện, tay cầm bút, từ khi Lâm Hồi bắt đầu, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, dường như hơi bất ngờ.
Đến khi Lâm Hồi nói xong, Hạ Kiến Sơn còn chưa hồi phục ngay, không biết suy nghĩ những gì.
Nội tâm Lâm Hồi thật ra rất thấp thỏm.
Anh cảm thấy Hạ Kiến Sơn có vẻ bất đắc dĩ, Lâm Hồi không rõ vì sao hắn có phản ứng như vậy.
Nhưng anh không lùi bước, vẫn nghiêm túc nhìn Hạ Kiến Sơn, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Ngoài trời còn đang mưa, thời tiết âm u càng khiến bầu không khí trong văn phòng như ngưng tụ lại.
Cuối cùng Hạ Kiến Sơn đặt bút trong tay xuống.
Lâm Hồi thấy hắn đứng lên, vươn tay phải về phía mình.
Ánh mắt Hạ Kiến Sơn bình tĩnh như đại dương mênh mông.
“Chào cậu, Lâm Hồi.”
Lâm Hồi chần chờ một lát, sau đó bắt lấy tay Hạ Kiến Sơn trong tiếng mưa rền gió dữ.
Cứ như vậy, Lâm Hồi bước lên con đường làm trợ lý ở Vạn Trúc.
Anh vốn cho rằng mình và Hạ Kiến Sơn cần một thời gian để phối hợp với nhau, nhưng không ngờ mình lại thuần thục nhanh đến thế, chủ yếu do Hạ Kiến Sơn là người dễ nói chuyện.
Trên phương diện công việc, Hạ Kiến Sơn là một người nghiêm khắc, bản thân Lâm Hồi cũng có yêu cầu cao với chính mình, làm việc vừa cẩn trọng vừa cố gắng, vì vậy có thể đáp ứng yêu cầu của Hạ Kiến Sơn.
Hơn nữa ngoài chuyện lớn yêu cầu chuyên môn cao, khi đề cập đến công tác quản lý như điều chỉnh lịch trình, sắp xếp nhân sự, chế độ tối ưu hóa, vân vân… Hạ Kiến Sơn đều lắng nghe ý kiến của Lâm Hồi.
Sau mấy lần hỏi và được Hạ Kiến Sơn hỏi lại “Cậu thấy sao?”, “Có lựa chọn nào tốt hơn không?”, “Cậu có thể đưa ra một phương án tối ưu cho tôi xem”, Lâm Hồi hiểu Hạ Kiến Sơn không cần một cấp dưới nói gì làm nấy, hắn cần một đồng nghiệp có thể chia sẻ công việc với mình.
Hạ Kiến Sơn chọn Lâm Hồi.
Từ khi Hạ Kiến Sơn vươn tay về phía mình, Lâm Hồi nên hiểu anh là người được tín nhiệm.
Khi Lâm Hồi nhận ra được điều này, nội tâm khích động – giống như quay về thời còn trên ghế nhà trường, mọi người đều vì một lời khen của thầy cô giáo mà cố gắng hết sức, không nghi ngờ gì, Lâm Hồi là học sinh ưu tú nhất trong số đó.
Cuộc sống khó khăn thời niên thiếu như lửa thử vàng, mười sáu năm học tập chỉ là bắt đầu.
Có lẽ chính Lâm Hồi cũng không nghĩ tới, từ khi quyết định nhận lời mời của Vạn Trúc, cuộc sống của anh đã bước sang một trang khác.
Anh sẽ không khiến niềm tin của Hạ Kiến Sơn đặt sai chỗ.
Anh sẽ không khiến Hạ Kiến Sơn thất vọng.
Ngồi với nhau được một lúc, ba người tán gẫu từ Hạ Kiến Sơn đến ngôi sao nổi tiếng nào đó, cuối cùng lại quay về Vạn Trúc.
Annie hỏi Lý Phong Hải tại sao kiêng rượu, Lý Phong Hải bất lực thở dài: “Già rồi, con người làm sao chống lại sự già đi, hiện tại áp lực tứ phía, không thể ăn uống thả cửa như tuổi trẻ các cô các cậu được.”
Annie bĩu môi: “Chắc chắn là uống nhiều bị chị dâu mắng chứ gì.”
Lý Phong Hải bị bóc mẽ nhưng không chột dạ, ngược lại thoải mái thừa nhận: “Cái này gọi là sự phiền toái ngọt ngào, cô xem, một người độc thân như Lâm Hồi làm sao cảm nhận được.”
Lâm Hồi cảm thấy chẳng sao cả: “Dù xã giao thì tôi vẫn ít khi uống rượu.”
“Anh xã giao đều đi cùng sếp Hạ, anh ấy nhất định sẽ uống, anh phải đưa anh ấy về.” Annie nghĩ ra gì đó, “Anh khai mau, sếp Hạ có uống say không? Đúng là không tưởng tượng được.”
Lâm Hồi nhớ lại những bữa tiệc mình tham gia, đúng là Hạ Kiến Sơn hiếm khi say, đúng ra mà nói thì uống nhiều còn hiếm.
Không biết tửu lượng của Hạ Kiến Sơn cao hay sao mà đa phần hắn vẫn giữ được tỉnh táo, uống nhiều hay ít đều không nhìn ra.
Đôi khi Lâm Hồi cảm thấy kỳ diệu: Bình thường Hạ Kiến Sơn ít khi nói cười, là một người rất nghiêm túc, nhưng trên bàn tiệc hắn có thể cười nói, thoải mái cụng ly mời rượu người khác.
Nhân viên Vạn Trúc hẳn là chưa thấy dáng vẻ trò chuyện hào hứng của Hạ Kiến Sơn trên bàn tiệc nên mới sợ hắn, giống như diễn viên hàng đầu thế giới khi bắt đầu biểu diễn, khán giả không thể rời mắt khỏi người đó.
Lâm Hồi lắc đầu: “Hình như không.”
Lý Phong Hải không bất ngờ: “Tửu lượng của sếp Hạ cao mà, nhưng thật ra sếp Hạ Chiêu không uống được mấy đâu.”
Annie cười đáp: “Xem ra tửu lượng của sếp Hạ di truyền từ mẹ.”
Lý Phong Hải đặt đũa xuống: “Hai người biết mẹ sếp Hạ là ai không?”
Annie sửng sốt: “Không phải Diêu Thiến Nghi sao? Một vũ công nổi tiếng, đáng tiếc qua đời vì tai nạn giao thông.
Người ngoài không nói làm gì, nhân viên Vạn Trúc đều biết mà, “dự án hũ mật ong” là do một tay Hạ Kiến Sơn lập ra vì bà ấy.”
Lâm Hồi khẽ cau mày, không hé răng.
Annie bổ sung: “Trước đó trên mạng còn thảo luận mãi, mẹ sếp Hạ là hoa khôi khoa nghệ thuật, tài năng vũ đạo xuất sắc, về sau bởi vì mang thai… vì mang thai sếp Hạ nên suýt từ bỏ vũ đạo, sau khi sinh con, dưới sự cổ vũ của sếp Hạ Chiêu, bà ấy mới quay lại.
Sau đó mọi người đều biết sự nghiệp của mẹ sếp Hạ rất thành công, tiếc là…”
“Những điều cô nói tôi từng đọc rồi, xem như không tệ, ít nhất có vài phần tin được.
Hai người không biết lúc sếp Hạ mới tiếp nhận công ty, cứ cách hai ngày lại có tin lá cải được tung ra, nào thì sếp Hạ không phải con ruột nhà họ Hạ, nào thì Diêu Thiến Nghi không phải tử vong vì tai nạn giao thông, úi, còn có người ăn vạ bảo nhà họ Hạ hại chết con người ta, không có tin nào không giật gân, chỉ cần tung ra là bao người lao vào hóng hớt!” Lý Phong Hải nhắc lại mà cạn lời.
Lâm Hồi nghe vậy thì cau mày: “Toàn là tin vịt, nếu sếp không phải người nhà họ Hạ thì ông nội có thể giao Vạn Trúc cho anh ấy hay sao?”
“Chỉ có thể nói là mọi người thích hóng hớt, vui vui một chút là được, thật hay giả không quan trọng.”
Lâm Hồi càng nghe càng hụt hẫng.
Mấy năm nay tin tức về Vạn Trúc không thiếu, bí ẩn chốn hào môn càng thu hút sự bàn tán.
Dù cho chân tướng như thế nào, cặp đôi ngày xưa hiện tại một người hương tiêu ngọc vẫn, một người có gia đình mới, chỉ có Hạ Kiến Sơn vẫn đứng lẻ loi nơi đó, mặc kệ người đời phỏng đoán chuyện về sau.
Mãi đến khi giải tán, trên đường về nhà, Lâm Hồi nghĩ đến những lời đồn đãi mãi không dứt, càng gỡ càng rối liên quan đến Hạ Kiến Sơn, lại nhớ đến quan hệ cha con kì lạ giữa Hạ Kiến Sơn và Hạ Chiêu, nội tâm không khỏi hoảng sợ.
Trong lúc đó, anh bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại…
“Alo, xin chào…”
Đầu dây biên kia hơi do dự: “Xin hỏi… đây là số của Lâm Hồi đúng không?”
Lâm Hồi nhìn thoáng qua màn hình: Số lạ, hẳn là người không quen.
Anh trả lời: “Đúng, xin hỏi ai đấy?”
Đầu dây bên kia lại vang lên, xen lẫn chút ồn ào: “Anh có thể đến đón tôi không? Tôi đang ở đồn công an Khúc Thủy Hồ…”
Lâm Hồi giảm tốc độ, nhìn lại số điện thoại, xác định mình không quen chủ nhân số điện thoại này.
“Cậu là ai?” Lâm Hồi cau mày hỏi.
“Tôi là Hạ Kiến Xuyên, em trai Hạ Kiến Sơn.”
Lâm Hồi bất ngờ đạp phanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...