“Không phải cây đào.”
Trong giây phút nhìn thấy Lâm Hồi, Hạ Kiến Sơn không giải thích tại sao mình có mặt ở nơi này, mà lại mở đầu bằng một câu không liên quan.
Lâm Hồi nở nụ cười, quay đầu nhìn cây mai, ánh mắt ngập tràn hoài niệm: “Năm lớp mười, cây đào chết.
Bà nội mua giống cây mai ngoài chợ về trồng, nó sống đến tận bây giờ.”
Cây sẽ héo, chim sẽ bay đi, trời có nắng có mưa, người có vui buồn tan hợp.
Anh cũng muốn nắm giữ thời gian đẹp nhất trong sinh mệnh mãi mãi nhưng không được.
“Năm cây mai mới trồng, em hỏi bà tại sao không tiếp tục trồng đào.
Bà trả lời duyên phận đã qua, trồng đào thì vẫn không phải cây ngày xưa, không bằng để hoa khác đến bên chúng ta.
Hoa mai rất bình thường, thôn này rất nhiều nhà có, nhưng cây mai nhà em to nhất, tươi tốt nhất, mỗi mùa nở hoa đều thơm cực kỳ, trời càng lạnh nó càng nở nhiều.”
Nói đến đây, Lâm Hồi vẫy tay đẩy hương hoa trước mặt về phía Hạ Kiến Sơn, hắn lại cảm thấy choáng váng.
Lâm Hồi thấy Hạ Kiến Sơn vẫn luôn nhìn mình, nhưng không nói lời nào: “Rốt cuộc anh làm sao thế, chúng ta mới chia xa một ngày mà anh đã tìm đến tận đây, không nỡ thế cơ à…”
“Em chưa từng kể.” Yết hầu Hạ Kiến Sơn khẽ nhúc nhích, ngắt lời Lâm Hồi.
“Cái gì?”
“Em đăng ký quỹ hũ mật ong.”
Lâm Hồi sửng sốt, sau mới phản ứng lại: “Thì ra là chuyện này…”
Lâm Hồi không phải không muốn thổ lộ duyên phận nho nhỏ giữa anh và Hạ Kiến Sơn.
Nhưng trước kia chưa ở bên nhau, gần như không có cơ hội bộc bạch; về sau anh biết Hạ Kiến Sơn có thái độ không hẳn là tốt với dự án này; đến lúc trở thành người yêu, anh biết chân tướng phía sau, Lâm Hồi càng không muốn nói.
Vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi, dù sao đối với Hạ Kiến Sơn, trong hũ mật ong chưa chắc đã là mật ong mà lại là thuốc độc.
Dù Hạ Kiến Sơn không thèm để tới, anh cũng không muốn nhắc lại những thứ vốn không cần nhớ kỹ.
“Chiếc bút máy kia…” Nói ra mấy chữ này, hiếm khi biểu cảm Hạ Kiến Sơn trở nên yếu ớt.
Hắn không biết nên giải thích sự tồn tại của chiếc bút máy này thế nào, đặc biệt là khi Lâm Hồi đã biết nó không đại diện cho lời chúc phúc.
Trong nháy mắt ấy Lâm Hồi đã hiểu ý Hạ Kiến Sơn, ý cười trên mặt rút đi, nghiêm túc nhìn người trước mặt: “Hạ Kiến Sơn, đừng hà khắc với bản thân như vậy, từ khi quỹ hũ mật ong thành lập, người lựa chọn món quà chỉ có một, đó là em.
Anh không làm tổn thương bất kỳ ai, kể cả em.”
Hạ Kiến Sơn im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không thể vì kết quả may mắn trở nên tốt đẹp mà bỏ qua sự tồn tại của thứ xấu xa ban đầu.”
Trong mười mấy tiếng biết Lâm Hồi là người đăng ký quỹ hũ mật ong, tâm trạng Hạ Kiến Sơn rất phức tạp.
Từ Hoài Thanh nói bởi vì Lâm Hồi tò mò với món quà nên đến Vạn Trúc, nhưng hiện tại, hẳn là anh đã biết món quà này ngoài tâm tư ti tiện của hắn thì không còn gì hết.
“Lúc em nhận được nó thì nhận ra nó không giống những món quà khác, vì vậy em rất tò mò, tại sao món quà của mẹ lại có một chiếc bút quý giá như vậy.” Lâm Hồi nhìn Hạ Kiến Sơn, nói nhỏ, “Sau này em đã biết, nhưng em và anh có suy nghĩ khác nhau về nó.”
Vào buổi tối Lâm Hồi nghe được câu chuyện của Diêu Thiến Nghi, Lâm Hồi bỗng nhận ra ý nghĩa của chiếc bút máy anh nhận được hồi đại học: Đó là lời cầu cứu của Hạ Kiến Sơn – Hạ Kiến Sơn trưởng thành cầu cứu Hạ Kiến Sơn mười tuổi.
Kí ức ấy khắc cốt ghi tâm đến mức nào mới có thể ép một người như Hạ Kiến Sơn của mười mấy năm sau vô thức nắm giữ dấu ấn sâu đậm như vậy? Lâm Hồi cảm thấy không thể tưởng tượng được, ngay sau đó nỗi đau khôn nguôi bao phủ toàn bộ đáy lòng.
Anh vẫn luôn suy nghĩ, cơn ác mộng kia có thật sự tan biến theo thời gian như lời Hạ Kiến Sơn nói hay không? Hay vẫn giống Hạ Chiêu, đáy lòng có một cái gai, trong giây phút lơ đãng, nó lại tác động lên thần kinh Hạ Kiến Sơn, có lẽ không gây đau đớn nhưng nó rõ ràng vẫn tồn tại.
“Anh để ý mặt tiêu cực phía sau cây bút và dự án, vậy anh có muốn biết trong mắt em, hai thứ này có ý nghĩa thế nào không?”
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi, đôi mắt đen không rõ cảm xúc, giống tảng đá đầy vết rạn nứt, lung lay sắp đổ.
Như nghĩ đến điều gì đó, Lâm Hồi mỉm cười: “Về cái này, Hạ Kiến Sơn, thật ra em rất muốn nói một câu, có lẽ hơi buồn nôn… “Đây là sự sắp đặt của vận mệnh”, nhưng…”
“Em không tin vận mệnh, em chỉ tin chính mình.”
…
Lâm Hồi hoàn thành đơn đăng ký quỹ hũ mật ong ở phòng kí túc xá 310.
Lúc ấy vừa bắt đầu học kỳ hai năm ba, vào một buổi sáng thứ bảy, anh nhận được cuộc gọi từ thầy hướng dẫn, sau đó vượt gió lạnh đến văn phòng xin đơn đăng ký.
Lâm Hồi vừa trở về, bạn cùng phòng – Lạc Đình, Trương Tiếu Lỗi, Chu Thần Vũ đã vây xung quanh.
Lạc Đình nhìn tờ giấy A4, tò mò hỏi: “Đây là thứ lớp phó nói đấy à?”
Lâm Hồi gật đầu: “Đúng vậy, quỹ hũ mật ong.”
“Hình như công ty nào lập ra thì phải? Chủ tịch của bọn họ vì mất mẹ từ khi còn nhỏ, nội tâm luyến tiếc nên mới thành lập dự án này để kỷ niệm về mẹ, rất cảm động.” Trương Tiếu Lỗi bổ sung.
Chu Thần Vũ suy ngẫm một lát rồi nói: “Vạn Trúc, là Vạn Trúc đó, chủ tịch của bọn họ lên là Hạ gì ý, rất trẻ, quá trâu bò, chỉ hơn chúng ta mấy tuổi thôi, vừa sinh ra đã là người thừa kế của công ty lớn.”
Lạc Đình vỗ vai Lâm Hồi: “Quá tốt rồi, không phải lúc trước cậu bảo muốn đổi tủ lạnh cho bà hay sai, tiền tự nhiên đến rồi.”
Lâm Hồi nở nụ cười: “Tớ tiết kiệm được tiền rồi, không trông cậy vào cái này.”
Ba người về giường của mình, Lâm Hồi rót một cốc nước rồi về vị trí bắt đầu điền thông tin.
Đến mục “Lựa chọn hình thức”, Lâm Hồi hoang mang: “Quỹ này hình như có hai lựa chọn.”
“Nói nghe thử xem.”
“Một cái là tiền mặt, lĩnh một lần; cái còn lại là món quà, mỗi tháng tặng một món, trong thời gian một năm, cậu thấy nên chọn cái nào?”
“Tiền mặt cụ thể là bao nhiêu?”
“Chưa nói, nhưng món quà thì có ghi chú, là một ít văn phòng phẩm, sách vở linh tinh.”
Trương Tiếu Lỗi thò ra: “Chọn tiền đi.”
Lạc Đình gật đầu: “Anh Lỗi nói không sai, công ty này tinh vi ghê, cái gì gọi là món quà hàng tháng chứ, nói thì dễ nghe, chắc chắn giá trị không nhiều hơn tiền mặt đâu, thậm chí còn kém xa ấy chứ.”
“Chờ đã, tớ nhớ có đàn chị từng đăng ký cái quỹ này, trước kia tớ nghe đồng hương kể thì phải, để tớ hỏi thử xem thế nào, cậu chờ lát nữa rồi điền sau.”
Chu Thần Vũ lấy điện thoại quay số, vài phút sau mới cúp máy: “Lúc ấy chị chọn tiền mặt, tổng cộng bốn nghìn chín trăm năm mươi tệ, bảo là sau khi được duyệt là nhận tiền luôn, nhanh lắm.”
Lạc Đình nói thầm: “Tiền thì không ít, nhưng sao số lại lẻ thế nhỉ?”
“Nghe tớ nói này, tớ cảm thấy món quà có quá nhiều lỗ hổng, theo lý mà nói thì giá trị của món quà cũng khoảng bốn nghìn chín trăm năm mươi tệ, nhưng chắc chắn quà không thống nhất, người mua muốn hớt tay trên quá dễ dàng.
Hồi, chọn tiền mặt đi, tiền là tốt nhất, có tiền thì cậu muốn mua gì thì mua, văn phòng phẩm với sách vở thì cậu thiếu gì!”
“Đúng, đúng, đúng!”
“Cậu nói đúng!”
Lâm Hồi cũng nghĩ thế, đang định đánh dấu vào “Tiền mặt” thì lại thấy ghi chú bên cạnh “Món quà” – đại diện cho món quà mẹ tặng con.
Ba mẹ mất từ khi Lâm Hồi còn nhỏ, anh chưa từng được biết mẹ sẽ tặng quà gì cho con trai.
Lâm Hồi dừng bút.
Anh hơi ngại nói với bạn cùng phòng rằng mình muốn chọn món quà.
Tuy Lâm Hồi lớn đến ngần này rồi nhưng nếu có cơ hội, anh cũng muốn được nhận quà từ “mẹ”.
Tuy nhiên đúng như bạn cùng phòng nói, số tiền không nhỏ kia sẽ tiện lợi hơn.
Từ thời thơ ấu, Lâm Hồi và bà nội đã nương tựa vào nhau, theo anh lớn dần, mấy năm nay cuộc sống của bọn họ đã tốt hơn.
Nhưng nói không thiếu tiền thì là nói dối, Lâm Hồi vẫn luôn cố gắng tiết kiệm tiền để mua đồ gia dụng và đồ điện cho nhà mình.
Đối với anh, quỹ hũ mật ong là thu hoạch ngoài ý muốn.
Bản thân anh đúng là không cần gấp số tiền này, tuy đây là con số rất hấp dẫn.
Lâm Hồi do dự hồi lâu, cuối cùng gọi cho bà nội.
Người có tuổi chất phác, bà không hiểu quỹ gì cả, chỉ cảm thấy tự nhiên nhận một số tiền lớn từ người ta thì không thích hợp lắm, sau này chắc chắn phải trả lại, vẫn nên chọn món quà thì hơn, văn phòng phẩm và sách vở hữu dụng, Lâm Hồi không dùng được thì tặng người khác, xem như thể hiện lòng tốt.
Vì thế, cuối cùng Lâm Hồi chọn món quà.
Sau khi nộp đơn, anh không để tâm đến nó nữa.
Lúc ấy anh không thể ngờ, món quà đầu tiên của “mẹ” sẽ đến cùng với tin tức bà nội qua đời.
Kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc học kỳ hai năm ba, Lâm Hồi không về nhà mà ở lại tham dự một đề án chuyên ngành của thầy La Minh Hiến.
Đề án này sắp được mang đi thi đấu, cả nhóm chỉ có một sinh viên như Lâm Hồi, điều này chứng tỏ thầy rất thiên vị anh.
Lâm Hồi ý thức được điểm này nên nhiệt tình vô cùng, anh đã báo với bà từ trước, sau khi cuộc thi kết thúc sẽ về với bà.
Nhưng trong chính mùa hè kia, vào một ngày nắng chói chang, một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, Lâm Hồi lần lượt nhận được hai cuộc điện thoại – Thứ nhất là thông báo tình hình bà nội lâm vào nguy kịch.
Hai ngày trước, bà xuống ruộng hái thức ăn, không biết là vừa mưa nên đường trơn hay do bà ngồi lâu quá nên choáng váng, bà bất cẩn té ngã, sau đó bất tỉnh.
Người cao tuổi sợ nhất là té ngã, người dân trọng thôn lập tức đưa bà đến bệnh viện, kéo dài hai ngày, cuối cùng vẫn không giữ được mạng.
Khi đầu dây bên kia hỏi Lâm Hồi muốn về ngay hay không, có lẽ còn được gặp mặt lần cuối, Lâm Hồi thậm chí còn chưa kịp phản ứng – tin dữ đến bất thình lình khiến Lâm Hồi trở tay không kịp, cả người ngơ ngác.
Đến khi anh ý thức được đã xảy ra chuyện gì thì bắt đầu lâm vào dòng xoáy “Mình phải về nhà ngay lập tức” và “Mình không thể về”.
Trong đề án của thầy La, mỗi người đều nắm giữ một phân đoạn, cả nhóm phối hợp hài hòa.
Nếu hiện tại anh rời đi thì một bộ phận chắc chắn phải tách ra, điều này có nghĩ cả đội ngũ phải từ bỏ thi đấu.
Anh không dám vì lý do cá nhân mà lãng phí tâm huyết của thầy và các anh chị trong suốt thời gian vừa qua, nhưng…
Đó có lẽ là khoảnh khắc khó quên nhất trong đời Lâm Hồi.
Giữa tháng bảy nóng bức, anh ngồi cạnh sân thể dục, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo và trống rỗng.
Dường như anh đang đứng giữa con sông chảy siết, dòng nước bao vây bốn phía, anh không thể nhúc nhích, không thể kêu la, cả người như một con rối gỗ, không thể nói chuyện, không thể tự hỏi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Hồi nhận được cuộc gọi từ dãy số lạ.
Đầu dây bên kia lịch sự hỏi hiện tại anh có ở trường không, đang ở chỗ nào, Lâm Hồi trả lời từng vấn đề một cách máy móc.
Nửa tiếng sau, một người phụ nữ ăn mặc nghiêm túc xuất hiện trước mắt.
“Xin hỏi ngài Lâm đúng không?”
Qua một lúc lâu, Lâm Hồi mới ý thức được người phụ nữ kia đang nói chuyện với mình, anh gật đầu.
Đối phương không quan tâm Lâm Hồi lạnh nhạt, đưa cho anh một chiếc hộp, giọng nói nhẹ nhàng: “Đây là món quà đầu tiên từ quỹ hũ mật ong, mời cậu nhận.” Nói xong, cô rời đi.
Lâm Hồi cúi đầu, ngơ ngac nhìn chiếc hộp với giấy gói quà màu trắng được trang trí với vô số trái tim màu đỏ.
Lâm Hồi chậm rãi cởi dây lụa, trông thấy món quà đầu tiên “mẹ” tặng: Một chiếc bánh sinh nhật.
Lâm Hồi suy sụp.
Nước mắt như cơn mưa rào giữa trưa, đầu tiên là từng giọt, sau đó như tràng hạt bị cắt đứt rơi hết lên bánh kem, cảnh vật trước mắt nhòe đi, giống như tâm trạng hiện giờ của Lâm Hồi.
Lâm Hồi ngồi trên sân thể dục khóc cả một buổi chiều.
Thời tiết nóng bước khiến kem bắt đầu tan ra, chảy xuống cả quần áo Lâm Hồi, nhưng anh lại không phát hiện ra.
Không biết qua bao lâu, Lâm Hồi lấy thìa xắn một miếng.
Ngọt.
Lâm Hồi nghĩ thật tốt, bánh sinh nhật mãi mãi ngọt ngào như thế.
Anh lại nghĩ làm sao bây giờ, mình ăn rồi nhưng bà nội còn chưa được ăn đâu.
Ngày hôm sau thầy La biết chuyện thì liên hệ ngay với một bạn học khác đến tiếp nhận vị trí của Lâm Hồi.
Lâm Hồi mất một ngày để bàn giao tất cả, sau đó lập tức quay về Dương Thành.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, bà nội đã qua đời.
Dưới sự trợ giúp của người thân trong thôn, Lâm Hồi hoàn thành toàn bộ nghi thức mai táng.
Dựa theo yêu cầu của bà, bà yên nghỉ ở phía sau nhà.
Lúc sinh thời, bà nội là người nghĩ rất thoáng, từ lâu đã bày tỏ với cán bộ trong thôn là mình muốn làm một cái mộ sau nhà, còn xem đất rồi, ngay dưới cây thủy sam.
Bà bảo sau này Lâm Hồi chắc chắn sẽ đến thành phố khác, bà ở gần nhà cho anh dễ thấy, không phải đi đâu xa tìm.
Cán bộ cười bà, sức khỏe bà tốt thế này không cần phải lo lắng.
Bà nội Lâm Hồi xua tay: “Tôi không lo lắng, tôi già rồi, làm gì còn sức nghĩ nhiều, chỉ là nếu sau này đến ngày đó, mong mọi người giúp đỡ Tiểu Hồi nhà tôi, thằng bé đi học, sau này lên thành phố lớn, không hiểu quy củ trong thôn.”
Lúc người dân kể với Lâm Hồi chuyện này, anh đang đứng ngơ ngác trước mộ.
Anh bỗng nhớ hồi nhỏ mình từng hỏi bàrằng “Lâm” nghĩa là gì, bà nội bảo “Lâm là cây, Tiểu Hồi của chúng ta là một mầm cây, bà nội tưới nước cho mầm cây, mầm cây lớn rất nhanh.”
Hiện giờ Lâm Hồi đã trưởng thành, nhưng người tưới nước vĩnh viễn không còn nữa.
Cứ như vậy, thời gian học đại học chớp mắt đã sắp bước vào hồi kết.
Trong cuộc sống thời đại học còn lại không nhiều lắm, ký ức sâu đậm nhất hẳn là món quà định kỳ của quỹ hũ mật ong.
Lâm Hồi lần lượt nhận được văn phòng phẩm, sách tranh thực vật, mô hình lego, mô hình địa cầu, mỗi lần đều là người phụ nữ kia trao đến tận tay.
Có một lần Lâm Hồi không tiện nhận bèn nhờ cô chuyển đến tay bạn nhưng đối phương không đồng ý, tỏ vẻ có thể chờ khi nào anh tiện gặp mặt, nhất định phải trao quà trực tiếp.
Đôi khi Lâm Hồi nghĩ có lẽ công ty lớn nên cách làm việc như vậy, rất nghiêm khắc và quy củ.
Gần tốt nghiệp, thầy La gửi lời mời, hy vọng Lâm Hồi tiếp tục theo học, làm nghiên cứu sinh của thầy.
Không biết vì sao, rõ ràng đây là một tin tức tốt, nhưng Lâm Hồi lại cảm thấy mờ mịt.
Anh nghĩ thầm mình còn có thể tiếp tục học chuyên ngành này hay sao?
Lâm Hồi nhớ khi còn nhỏ, bà nội trồng rau nhưng không hiểu vì sao cây chết hết.
Ngoài miệng thì bà nói không quan trọng nhưng nội tâm lại đau lòng đến nỗi ngủ không ngon, nửa đêm thức dậy ngồi ngơ ngác.
Chuyện này khắc sâu vào lòng Lâm Hồi, thầm nhủ lớn lên nhất định phải giúp bà trồng rau.
Vì thế sau khi tốt nghiệp cấp ba vào đại học, anh không do dự mà chọn luôn chuyên ngành giống cây trồng.
Bất kỳ ai chọn bất kỳ chuyên ngành nào đều bởi vì tiền đồ hoặc ước mơ, cũng có thể là vì ba mẹ, chỉ riêng Lâm Hồi một lòng muốn bà nội không vất vả như thế nữa, có thể ăn rau dưa do chính anh sáng tạo ra.
Nhưng sau khi bà nội qua đời, Lâm Hồi dường như biến thành con thuyền mặc dòng nước đẩy đưa.
Anh không biết mình muốn đi đâu, không có mục đích, không tìm thấy phương hướng, vẫn vòng quanh tại chỗ.
Có lẽ trong mắt thầy cô và bạn bè, Lâm Hồi vẫn ưu tú như thế, không có gì thay đổi, nhưng trong lòng anh tự hiểu, có thứ gì đó đã thay đổi, thậm chí biến mất.
Cách tốt nghiệp còn ba tháng, Lâm Hồi nhận được món quà thứ chín từ quỹ hũ mật ong.
Vẫn là một chiếc hộp tinh xảo.
Những món quà từ quỹ hũ mật ong bao gồm chiếc bánh kem đầu tiên, sau đó là văn phòng phẩm và sách vở đều được đóng gói cẩn thận rồi mang đến.
Lạc Đình từng nói mát: “Đúng là nghi thức, chỉ thiếu đôi găng tay trắng nữa là đủ.”
Mà đối với Lâm Hồi, mỗi tháng nhận được một món quà, lúc đầu là bình tĩnh, sau thành thói quen, hiện tại còn bắt đầu chờ mong: Anh hay đoán xem bên trong hộp là món quà gì.
Mặc dù đều là những thứ bây giờ anh không cần nhưng mỗi khi nhìn thấy chúng, anh lại suy nghĩ: Đây là tặng nhân dịp khai giảng sao? Đây là quà sinh nhật à? Đây là vì khen ngợi con trai học tập tiến bộ phải không?
Thì ra mẹ sẽ tặng những thứ này.
Món quà lần này – Lâm Hồi ước lượng, cảm giác hơi nhẹ, không biết là cái gì.
Anh mang quà về kí túc xá, mở ra mới biết món quà thứ chín là một chiếc bút máy.
Bạn cùng phòng đều trông thấy bút máy.
Nói thật, chỉ cần nhìn bề ngoài chiếc bút thôi đã cảm thấy khác biệt, đến khi Trương Tiếu Lỗi nhìn thấy hai chữ cái AS trên đầu bút thì kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào…”
“Sao thế?”
Trương Tiếu Lỗi nhìn biểu cảm mờ mịt của ba người, lấy điện thoại ra tìm kiếm, sau đó trợn tròn mắt, giơ điện thoại cho bọn họ xem.
Giống hệt chiếc bút trên tay Lâm Hồi, đây là phiên bản kinh điển của nhãn hiệu AS – “Muse”, trị giá bốn mươi chín nghìn năm trăm tệ.
Nghe nói người chế tác vì tưởng niệm tình yêu vĩnh hằng của mình nên giá cả luôn giữ cố định, chưa từng được giảm giá, vĩnh viễn đều là bốn mươi chín nghìn năm trăm tệ.
Cả kí túc xá sợ ngây người.
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, rồi đồng thời nhìn về phía bút máy: Đúng là rất tinh xảo và giàu cảm xúc, nhưng không ai ngờ nó quý giá như thế.
Dựa trên giá trị những món quà từng được tặng, Lâm Hồi nghi ngờ có phải đánh nhầm hai chữ số không hay không, nhưng anh so sánh từng chi tiết với trang web, đúng là giống nhau như đúc.
Lâm Hồi vội vàng liên lạc với người phụ nữ thường mang quà đến cho mình, đối phương vừa kết nối thì anh đã hỏi: “Xin chào, tôi là Lâm Hồi, xin hỏi có phải mọi người giao nhầm đồ rồi không? Món quà hôm nay tôi nhận được quá quý giá!”
Đầu dây bên kia trả lời bằng giọng điệu nghiêm túc: “Thưa ngài, không sai, món quà tháng này là một chiếc bút máy, mong ngài nhận lấy.”
Cả bốn người không nói lời nào.
Chu Thần Vũ cau mày: “Lần này là người mẹ giàu có nào đây, nhiều tiền đến nỗi tặng cho con trai một chiếc bút máy gần năm vạn tệ, thế là bình thường à?”
“Tớ nhớ giá trị tiền mặt là bốn nghìn chín trăm năm mươi tệ, con số này có gì đặc biệt không? Ông chủ Vạn Trúc thích mấy số này sao?” Lạc Đình ngẫm nghĩ rồi đưa ra kết luận, “Cậu vĩnh viễn không biết những ý tưởng kỳ lạ của kẻ có tiền đâu.”
“Hồi à, cậu không cần cảm thấy áp lực, người ta tặng thì cậu nhận thôi, có phải hãm hại lừa gạt ai đâu, là thủ tục bình thường mà.”
“Đúng vậy, tớ còn cảm thấy Hồi ngốc nghếch, hiện tại thì hay rồi, kiếm được nhiều hơn đấy.”
“Hahahaha.”
Cuối cùng bút máy vẫn được giữ lại.
Nhưng khi Lâm Hồi nằm trên giường luôn không kìm chế được mà cầm nó trên tay ngắm nghĩa cẩn thận: Thân bút màu đen, nắp bút được đính kim cương, sợi tua rua màu đỏ chỗ kẹp bút… Anh xem xét từng chi tiết của chiếc bút này rất nhiều lần.
Anh vẫn luôn tự hỏi vì sao? Vì sao lại có một món quà như vậy? Món quà này không giống những món quà trước đó, đột ngột như rơi từ trên trời xuống, rốt cuộc nó có gì đặc biệt? Anh tra câu chuyện đằng sau cây bút này, rõ ràng là thứ tượng trưng cho tình cảm đôi lứa, trên trang web chính thức đều là quà tặng bạn gái hay vợ, gần như không liên quan đến tình thương của mẹ, thậm chí tình thân cũng không.
Tại sao quỹ hũ mật ong tặng một món quà đắt đỏ như thế, xa xỉ nhưng không phù hợp với chủ đề? Chắc không phải không chọn được quà nên phải bỏ chiếc bút trị giá gần năm vạn vào cho đủ quân số đâu nhỉ?
Trong vô số đêm, Lâm Hồi lòng mang nghi hoặc, tay cầm bút máy nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lâm Hồi bắt đầu tìm kiếm thông tin về quỹ hũ mật ong mỗi khi rảnh rỗi, nhưng nghìn bài PR đều chỉ có một nội dung, ngoài đứng sau dự án là tập đoàn Vạn Trúc nổi tiếng cùng nguyên nhân thành lập và ý nghĩa thì không có thêm tin tức gì khác.
Về phần hồ sơ và giới thiệu về tập đoàn trên trang web chính thức của Vạn Trúc, Lâm Hồi cũng đã xem rất nhiều lần, có thể nói là không liên quan gì đến ngành nông nghiệp như bọn họ.
Nhưng chính vì chiếc bút này, anh bắt đầu tò mò về Vạn Trúc, cảm giác tò mò tăng lên theo thời gian.
Cách ngày tốt nghiệp càng gần, cuối cùng Lâm Hồi từ chối học sau đại học.
Thầy La biết chuyện thì gọi cho ba bạn trong kí túc xá 310 nhờ họ khuyên nhủ Lâm Hồi.
Ba người bạn cùng phòng của Lâm Hồi cũng không hiểu.
Theo lý mà nói, trường đại học mình thích, được thầy cô thiên vị, đàn anh đàn chị thân thiện, dù là phương diện nào đều đủ khiến người ta lao vào, vì sao lại từ chối? Hơn nữa trong hiện thực, gia đình nhà Lâm Hồi như vậy, tiếp tục học lên cao là lựa chọn tốt nhất.
Khi Lạc Đình ở kí túc xá hỏi ra vấn đề này, Lâm Hồi đã bình tĩnh trả lời: “Tớ không có động lực học.”
Kí túc xá yên tĩnh.
Một lát sau, Trương Tiếu Lỗi mở đầu khuyên nhủ: “Hồi, có thể tớ nói không được xuôi tai, trong ba người chúng ta, sau khi tốt nghiệp nếu không tìm được công việc thì còn có thể về quê, nhưng cậu thì khác.
Thầy La có tài nguyên, có quan hệ, dù sau này cậu không theo hướng nghiên cứu thì thầy vẫn có thể giới thiệu cậu vào bất cứ công ty nào, đủ để cậu không cần lo ăn lo mặc cả đời.
Chuyên ngành chúng ta vào nghề không dễ, cậu thông minh như vậy, tư chất tốt như thế, không có gia đình chống lưng, ra ngoài tìm việc thật sự không bằng theo thầy La tiếp tục đào tạo sâu.”
Lâm Hồi im lặng một lát rồi đáp lời: “Thật ra tớ đã gửi hồ sơ vào Vạn Trúc.”
Ba người chấn động: “Vạn Trúc? Vị trí nào?”
“À, trợ lý tổng giám đốc.”
Lạc Đình suýt ngất: “Cậu điên rồi? Cậu là sinh viên xuất sắc nhất lớp chúng ta, lại nhận lời mời làm một trợ lý? Hơn nữa chuyên ngành của chúng ta và công ty kia cách nhau rất xa đúng không?”
Chu Thần Vũ cũng sốt sắng: “Hồi, cậu bình tĩnh một chút, chúng tớ biết quỹ kia giúp cậu vượt qua giai đoạn khó khăn, nếu có cơ hội thì chúng ta đến tận nơi cảm ơn, cậu đừng xúc động nhất thời mà bán luôn bản thân như thế chứ!”
Lâm Hồi mỉm cười: “Bán cái gì chứ, làm gì nói quá lên thế.
Có phải tớ chỉ nộp đơn vào Vạn Trúc thôi đâu, hơn nữa đúng là tớ không muốn học tiếp.”
Anh ngừng lại, rồi nói nhỏ: “Học nghiên cứu sinh yêu cầu nhiệt tình và động lực, sau khi bà nội qua đời, sự nhiệt tình của tớ đối với chuyên ngành chậm rãi biến mất, tớ không muốn lãng phí cơ hội này.”
Anh không hy vọng việc học mình từng tận tâm trả giá biến thành nhiệm vụ khiến bản thân chịu dày vò, điều này bi ai đến nhường nào.
“Các cậu cũng khen tớ ưu tú, dù là trái ngành thì tớ tin mình có thể học tập bổ sung.” Nói đến đây Lâm Hồi lại đắc ý, “Tớ không có bản lĩnh gì khác, điều tự hào nhất là bản lĩnh tiếp thu rất mạnh.”
Ba người không hẹn mà cùng thở dài, biết là khuyên không nổi.
Lâm Hồi luôn như vậy, nhìn thì dễ nói chuyện, có thể cười đùa với bất kỳ ai nhưng trên nhiều phương diện, anh lại có sự cố chấp và kiên trì ngoài dự đoán của mọi người.
Hoặc là nói anh luôn kiên định với lựa chọn của mình, luôn tin tưởng bản thân.
Trong cuộc đời này, mọi người đều phải đưa ra lựa chọn.
Ai dám cam đoan đứng trước ngã rẽ, bản thân chưa bao giờ do dự, qua mỗi giai đoạn lại chưa từng hối hận?
Chỉ có Lâm Hồi luôn kiên định hướng về phía trước, bước từng bước, vĩnh viễn không quay đầu lại.
Buổi chiều chụp xong ảnh tốt nghiệp, Lâm Hồi nhận được lời mời phỏng vấn từ Vạn Trúc.
Tuy anh cũng nhận được lời mời từ các công ty khác nhưng bạn cùng phòng kí túc xá đều nhìn ra chỉ có hồi âm của Vạn Trúc mới khiến Lâm Hồi vui vẻ thật sự.
Nói thật thì bọn họ không quá khen đâu, Lâm Hồi làm trái ngành hoàn toàn mà lại nhận được lời mời, điều này rất khó tưởng tượng, một tập đoàn như Vạn Trúc, dù là trợ lý thì yêu cầu vẫn rất cao.
Nhưng làm bạn bốn năm, giống như mỗi lần trước khi thi, bọn họ đứng dưới ánh mặt trời, cổ vũ Lâm Hồi bằng lời chúc chân thành nhất:
“Chúc cậu may mắn!”
…
Sau này, mỗi khi Lâm Hồi nhớ lại buổi sáng mình điền đơn đăng ký ở kí túc xá, tất cả như hiện hữu ngay trước mắt: Lời nói, biểu cảm và hành động của bạn cùng phòng, cốc sứ trên bàn bốc hơi nóng và tờ giấy A4 anh bất cẩn làm rách một góc… Mọi thứ đều được lưu giữ ở hồi hải mã, biến thành kỷ niệm quý giá có một không hai.
“Anh đã tặng nó cho em, đây là sự thật; tặng cho em rồi thì là của em, đây cũng là sự thật.”
Khi Lâm Hồi rơi vào mờ mịt và trống rỗng, món quà này đã thu hút mọi sự chú ý của anh.
Không phải anh cố chấp muốn biết được đáp án mới tiến vào Vạn Trúc, có lẽ Lâm Hồi chỉ muốn biết khi mình lựa chọn con đường này thì cảnh sắc ven đường sẽ trông như thế nào.
Lâm Hồi nhìn Hạ Kiến Sơn chăm chú: “Em hiểu những băn khoăn của anh nhưng nó đã không còn dáng vẻ anh đưa ra.
Nó không phải một lưỡi dao, nó là chiếc bút dùng để viết, hơn nữa anh không biết ý nghĩa thực sự của nó – đó là “Tiếng yêu thầm thì”.”
“Tiếng yêu thầm thì” là slogan kinh kiển của chiếc bút máy này.
Từ khi “Muse” ra đời, câu này đã xuất hiện trên các trang quảng cáo cũng như trang web liên quan đến AS.
Nửa câu sau là…
“Viết lên chuyện tình của đôi ta.”
Hai mắt Hạ Kiến Sơn đỏ ửng, hắn hé miệng, nhưng không nói lên lời.
Lâm Hồi dường như không muốn cho hắn thời gian giảm xóc, nói tiếp: “Em mới dùng chiếc bút máy kia một lần, anh biết là khi nào không?”
Hạ Kiến Sơn nhìn anh không biết làm sao.
Lâm Hồi hái một đóa hoa mai cài vào túi áo Hạ Kiến Sơn, nụ hoa màu vàng lấp ló sau chiếc túi trông thật đáng yêu.
Anh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nở nụ cười:
“Tháng bảy, em dùng nó ký hợp đồng lao động với Vạn Trúc.”
~Hết chương 53~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...