Sáng sớm, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn đối chiếu lại lịch trình theo thường lệ.
“Thứ tư trước khi tan làm, anh cần quyết định phương án thay đổi dự án Ninh Hải.”
“Chiều thứ năm ba giờ, thành phố có cuộc họp yêu cầu anh tham dự, buổi tối có tiệc tối, có sự tham gia của các lãnh đạo.”
“Sáng thứ sáu, tài xế Triệu lái xe đưa anh đến Lâm Thành gặp đối tác, Liêu Đông đã an bài ổn thỏa.”
“Sáng thứ bảy mở họp, họp xong về, buổi chiều anh cần thông qua kế hoạch cuối năm và ý kiến thúc đẩy mấy dự án, cái này tương đối gấp.”
“Chủ nhật chín giờ sáng, anh có cuộc họp với dự án nước ngoài…”
…
“Như vậy đấy, sếp có bổ sung gì không? Lâm Hồi vẫn mở sổ ghi chú, chờ Hạ Kiến Sơn trả lời.
Ở nơi công cộng, Lâm Hồi vẫn kiên trì dùng kính ngữ, Hạ Kiến Sơn sửa mấy lần nhưng anh không chịu nên đành kệ.
Hạ Kiến Sơn vừa ký tên vừa trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Thứ bảy hủy thông qua kế hoạch cuối năm và ý kiến thúc đẩy dự án, giúp anh để trống thời gian từ bốn giờ chiều, bao gồm cả buổi tối.”
“Chỉ sợ không được, cùng lắm buổi sáng có thể gộp thông qua nội dung kế hoạch cuối năm.”
“Thế xếp bổ sung ý kiến vào tối thứ sáu.”
Lâm Hồi nhíu mày: “Quá vội, trao đổi với đối tác ở Lâm Thành, buổi tối chắc chắn phải dùng bữa.
Nếu xếp vào tối thứ sáu thì anh đừng mong được ngủ.”
“Không sao, anh sẽ phản hồi ý kiến về các dự án vào sáng thứ bảy.”
“Dạo này công việc của anh rất nhiều, em kiến nghị anh nên sắp xếp thời gian hợp lý.”
“Vẫn chấp nhận được, tin anh.”
Lâm Hồi im lặng một lát: “Chiều thứ bảy anh có kế hoạch gì, em giúp anh ghi chú lại.”
“Bổ sung cho anh lịch trình cá nhân.” Hạ Kiến Sơn, “Hẹn hò.”
Bàn tay Lâm Hồi bất động, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, không giống như vui vẻ, ngược lại là hơi buồn: “Em kiến nghị nên lùi hẹn hò lại, có thể chờ qua đợt này rồi làm sau.”
Hạ Kiến Sơn không đồng ý: “Lùi lại không giải quyết được gì, anh không muốn lùi, hơn nữa về cơ bản thì anh không có thời gian rảnh rỗi.”
Lâm Hồi cố gắng thuyết phục: “Vậy thì em kiến nghị rút ngắn thời gian hẹn hò, đổi thành bữa ăn kéo dài hai tiếng, sau đó thời gian buổi tối anh dùng để kiểm tra dự án.”
Quá vội, thật sự là quá vội, cuối năm đã vội, lịch trình dạo gần đây của Hạ Kiến Sơn vốn đã dày đặc, cường độ làm việc đã rất lớn, hiện tại vì hẹn hò với anh còn liều mạng rút ngắn thời gian nghỉ ngơi.
Như là nhìn ra anh lo lắng, Hạ Kiến Sơn buông bút xuống: “Trợ lý Lâm, chúng ta đã nói rồi, thời gian làm việc không bàn việc tư, nhưng anh vẫn muốn nói, công việc rất quan trọng, nhưng với anh, hẹn hò quan trọng tương tự.”
Lâm Hồi nhìn gương mặt nghiêm túc của Hạ Kiến Sơn, nghĩ thầm: Không, anh mới quan trọng nhất.
Lâm Hồi về văn phòng, cảm thấy hơi uể oải.
Thật ra đối với anh, theo đuổi cũng được, hẹn hò cũng thế, thật ra anh không để ý mấy thứ đó, mỗi ngày đi làm anh có thể gặp Hạ Kiến Sơn đã hạnh phúc hơn rất nhiều cặp đôi khác rồi.
Nhưng không hiểu vì sao Hạ Kiến Sơn rất kiên trì với việc này.
Hắn nói bọn họ đã nhảy vọt qua rất nhiều bước nên không thể nhảy nữa, thậm chí những thứ đã bỏ qua đều sẽ bổ sung từ từ.
Lâm Hồi nhớ lúc ấy Hạ Kiến Sơn đã nói thế này: “Chúng ta yêu nhau và anh theo đuổi em là hai việc song hành.”
“Theo đuổi vì yêu, chúng ta đã ở bên nhau mà còn gọi là theo đuổi sao?” Lâm Hồi khó hiểu.
Hạ Kiến Sơn cười đáp: “Những người khác theo đuổi là vì yêu, anh theo đuổi vì muốn em cảm nhận tình yêu, không mâu thuẫn.”
Nghe có vẻ vô lý nhưng Lâm Hồi không làm gì được.
Hạ Kiến Sơn yêu anh một cách rất nghiêm túc.
Không ai có thể từ chối một người nghiêm túc.
Dù sao giữa bọn họ đã đủ rối loạn, còn lên giường rồi, anh đâu cần để ý mấy thứ này.
Điều duy nhất anh băn khoăn là trong lúc yêu thầm, mình đã không giúp gì được cho Hạ Kiến Sơn, hiện tại yêu nhau, anh vẫn cảm thấy không giúp được gì, thậm chí vì mình, Hạ Kiến Sơn còn phải gia tăng lượng công việc.
Không nên như thế.
Anh không biết người khác yêu đương thế nào, nhưng anh và Hạ Kiến Sơn yêu nhau thì không nên như thế, anh là trợ lý hàng đầu của Vạn Trúc, không phải bạn trai trói buộc tổng giám đốc Vạn Trúc.
Nghĩ đến đây, Lâm Hồi nhắn tin cho Hạ Kiến Sơn: Lịch trình cá nhân vào chiều thứ bảy, anh đã xác định được phương án chưa? Để em sắp xếp.
Có những việc nếu đã không thể thay đổi thì anh sẽ cố gắng làm được ở mức tốt nhất – tự an bài buổi hẹn hò cũng xem như trải nghiệm hiếm có, Hạ Kiến Sơn không cần tốn công, chỉ cần đến lấy thành quả là được.
Nhưng hình như Hạ Kiến Sơn không muốn anh nhúng tay, trả lời rất nhanh: Em chỉ cần làm một việc thôi, giúp anh chọn xem phim nào.
Đính kèm còn có một bức ảnh danh sách các phim.
Thật ra thời điểm này không có phim hay, phim bom tấn đều chờ sang năm chiếu.
Lâm Hồi nhìn từ trên xuống dưới, mở trang web ra đọc bình luận, cuối cùng chọn bộ phim văn học nghệ thuật có tên “Người du hành thời gian”, được đánh giá 2.6/10 điểm.
Lâm Hồi nhắn lại, Hạ Kiến Sơn không trả lời.
Lâm Hồi cũng bắt đầu làm việc, bọn họ đều đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ vì buổi hẹn hò vào thứ bảy kia.
Chớp mắt đã đến chiều thứ bảy.
Lâm Hồi thay quần áo, chờ Hạ Kiến Sơn đến đón.
Vốn dĩ anh định lái xe, hai người gặp nhau ở rạp chiếu phim là được, nhưng Hạ Kiến Sơn muốn đích thân đến đón, Lâm Hồi dở khóc dở cười, sao bây giờ anh mới phát hiện đôi khi Hạ Kiến Sơn rất kiên trì với những thứ mang tính nghi thức như vậy.
Hạ Kiến Sơn vốn còn định bao cả phòng nhưng Lâm Hồi luôn nhấn mạnh không cần, phim này không nhiều người xem, lúc bấy giờ Hạ Kiến Sơn mới từ bỏ.
Nói thật là so với tâm trạng lo âu căng thẳng của lần xem phim trước thì lần này Lâm Hồi bình tĩnh hơn nhiều.
Thậm chí khi Hạ Kiến Sơn gọi bảo đã đứng ở cửa chờ thì anh còn do dự có cần mang hợp đồng theo để thảo luận trên đường đi hay không.
Nhưng không hiểu vì sao, khi bước từng bước đến gần Hạ Kiến Sơn, thấy hắn đứng cạnh xe nhìn mình mỉm cười, trái tim Lâm Hồi vẫn đập thình thịch.
Hoàng hôn mùa đông hơi hạnh nhưng Hạ Kiến Sơn đứng đó, dường như mọi tia sáng và nhiệt độ đều bị hấp dẫn, điều này khiến Lâm Hồi mỉm cười.
Trước đây anh cũng từng ảo tưởng cảnh hẹn hò của mình và Hạ Kiến Sơn, những ý tưởng lãng mạn hay đơn giản ấy thường khiến anh bật cười giữa đêm khuya.
Cho đến giờ phút này, Lâm Hồi mới biết thì ra hiện thực còn rung động hơn ảo tưởng vô số lần.
Lâm Hồi đến trước mặt Hạ Kiến Sơn, Hạ Kiến Sơn nhìn anh cười, Lâm Hồi cũng nhìn hắn cười.
Một lát sau, Lâm Hồi mở miệng: “Anh đừng nói với em trên ghế phụ còn một bó hoa.”
Vẻ mặt Hạ Kiến Sơn cứng đờ, như thể đang hỏi: “Còn cần một bó hoa?”
Lâm Hồi bật cười, xem như anh đã nhìn ra, ngoài miệng thì nói dễ nghe nhưng thật đúng là tay mơ không đủ kinh nghiệm.
Thế cũng tốt, tóm lại không chỉ có anh là tay mơ, hai tay mơ chia sẻ kinh nghiệm rồi cùng nhau học tập vậy.
Lúc hai người đến rạp chiếu phim là năm giờ tròn.
Hạ Kiến Sơn đã tính toán rồi, xem phim xong là bảy giờ, có thể ăn tối luôn.
Trong lúc chờ kiểm phiếu, Hạ Kiến Sơn nhìn tấm vé trong tay, hỏi: “Hình như em chưa từng hỏi tại sao hôm ấy anh đến muộn?”
Lâm Hồi mỉm cười: “Có gì để hỏi đâu, hôm nào máy bay cất cánh đúng giờ mới là chuyện lạ ấy.
Hơn nữa sau đấy Annie có nói với em kiểm soát không lưu bên ấy không xác định khi nào có thể bay, anh còn không chờ kịp mà bắt chuyến bay khác để về.”
Lâm Hồi tạm dừng rồi bổ sung: “Nhưng anh ấy, vì sao không giải thích với em?”
“Anh quá nôn nóng nên không suy xét chu toàn.
Hơn nữa em xem, anh không nói thì em cũng không trách.” Hạ Kiến Sơn bật cười, “Thật ra anh hy vọng em có thể trách móc một chút, không cần lúc nào cũng tìm lý do cho anh.”
Lâm Hồi dở khóc dở cười: “Hạ Kiến Sơn, chuyện tình yêu sao anh lại đi ngược lại với người khác vậy?”
“Giống như công việc, khi hai bên cùng có lợi thì mới hợp tác lâu dài được, nếu có một bên ấm ức thì chắc chắn không được.”
Lâm Hồi hiểu ý hắn: “Có lẽ đương sự không thấy ấm ức đâu.”
Hạ Kiến Sơn lắc đầu không trả lời.
Đến khi bộ phim bắt đầu chiếu, quả nhiên căn phòng to như vậy chỉ có Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi, không hổ là bộ phim được đánh giá thấp nhất trong khoảng thời gian này, chọn đúng rồi.
Lâm Hồi nhìn quanh bốn phía, nhớ đến lần trước chỉ cảm thấy phòng xem phim rộng quá mức.
Hôm nay chỉ là nhiều thêm một người, ghế dựa vẫn là ghế dựa, đèn vẫn là đèn nhưng cảm giác đã khác.
Lâm Hồi giơ tay chọc Hạ Kiến Sơn đang tìm chỗ ngồi: “Anh xem, chúng ta tiết kiệm được tiền bao cả phòng.”
Hạ Kiến Sơn: “Trợ lý Lâm biết tính toán như thế thì để anh nói với Vương Khải Xuân một tiếng, dự toán thu chi cả năm của Vạn Trúc chuyển giao cho em.”
Lâm Hồi nghe vậy thì rùng mình: “Sếp Hạ, tha cho em đi.”
Hạ Kiến Sơn cười đưa coca cho anh, đến khi hai người ngồi xuống, bộ phim đã bắt đầu.
Bộ phim được đánh giá 2.6 điểm, mới xem mười lăm phút, Lâm Hồi đã buồn ngủ.
Anh dựa vào Hạ Kiến Sơn, thì thầm: “Hạ Kiến Sơn, bộ phim này chán quá, em xem mà buồn ngủ.”
Rõ ràng rạp chiếu phim chỉ có hai người bọn họ nhưng Lâm Hồi vẫn lén la lén lút như sợ làm phiền đến người khác.
Hạ Kiến Sơn nói nhỏ theo Lâm Hồi: “Thế làm sao bây giờ, nếu không thì không xem nữa?”
Lâm Hồi ngáp: “Không được, tốn tiền mua đấy, không được lãng phí dù chỉ một phút.”
“Không thì em ngủ một lát đi.”
Dường như đang chờ lời này, Lâm Hồi gần như đồng ý ngay lập tức: “Ừm, em ngủ đây.”
Hạ Kiến Sơn cười: “Ừ, ngủ đi.”
Cứ như vậy, Lâm Hồi dựa vào vai Hạ Kiến Sơn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Không biết có phải lây từ Lâm Hồi không, Hạ Kiến Sơn xem được một lát cũng bắt đầu thấy mệt.
Hắn đã làm việc liên tục hai ngày, thức nguyên một đêm, sáng nay chợp mắt trong xe một lát, buổi chiều làm việc xong thì chạy thẳng đến đón Lâm Hồi.
Thật ra Hạ Kiến Sơn hơi mệt, trong lúc chờ Lâm Hồi, hắn luôn đứng ngoài xe đón gió.
Nhưng giây phút thấy Lâm Hồi tiến về phía mình, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc chờ mong và vui sướng chưa từng có, trong nháy mắt ấy, mệt mỏi đã tan biến.
Trên màn hình, nhân vật chính vẫn đang diễn một cách miệt mài.
Nhạc nền du dương cùng không gian tối tăm khiến Hạ Kiến Sơn thả lỏng.
Hắn thay đổi tư thế để Lâm Hồi dựa thoải mái hơn, sau đó từ từ nhắm hai mắt.
Không quá mấy phút, Hạ Kiến Sơn đã thiếp đi, mà Lâm Hồi lặng lẽ nắm chặt lấy tay hắn.
Bộ phim điện ảnh hai tiếng đồng hồ kết thúc trong im lặng.
Đối với việc bọn họ ngủ hai tiếng trong rạp chiếu phim vào lần hẹn hò đầu tiên, thật ra Hạ Kiến Sơn hơi chột dạ.
Nhưng Lâm Hồi lại rất vui vẻ, không bàn về bộ phim mà than đói, Hạ Kiến Sơn liền lái xe đến Vọng Hải Lâu, hắn đã đặt bàn trước.
Tên nhà hàng là Vọng Hải Lâu, nhưng không phải hướng về phía biển mà là toàn bộ thành phố Kinh Hoa.
Nhà hàng nằm trên tầng năm mươi sáu tòa Kim Sa Plaza – tòa nhà cao nhất Kinh Hoa, một nửa là kính trong suốt, có thể ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp của toàn thành phố.
Bởi vậy tuy Vọng Hải Lâu không phải nhà hàng sang trọng nhất nhưng vẫn khó đặt bàn.
Mấy năm nay Lâm Hồi theo Hạ Kiến Sơn gặp qua không ít thứ xa xỉ, cũng thấy cách kẻ có tiền phung phí, nhưng sau khi bước vào phòng, vẫn không nhịn được mà “Wow” một tiếng.
Anh đi đến trước cửa kính, nhìn ánh đèn muôn nhà bằng ánh mắt si mê: “Em chưa từng ngắm Kinh Hoa ở góc độ này.”
“Em thích cảnh đêm.” Hạ Kiến Sơn tiến lại gần.
Lâm Hồi ngẫm nghĩ: “Có lẽ ban ngày quá bận, hơn nữa ban ngày có quá nhiều thứ xinh đẹp nên không nhìn ra; chỉ đến khi bóng tối buông xuống, chúng ta mới thấy những thứ thuộc về ban đêm.”
Ví như ngôi sao hay ánh trăng, ví như hoa hướng dương nở rộ ngày hôm ấy, ví như nụ hôn trong tiếng mưa rơi.
Quá nhiều thứ.
Những điều tốt đẹp trong trí nhớ của Lâm Hồi đều liên quan đến ban đêm.
Không biết Hạ Kiến Sơn có đang nghĩ giống anh không, ánh mắt hai người chạm nhau trên cửa kính, lưu luyến không rời.
Hạ Kiến Sơn chọn thực đơn thiên về sở thích của Lâm Hồi.
Những nguyên liệu nấu ăn bình thường không hiếm thấy qua tay đầu bếp Vọng Hải Lâu thì hương vị đã thay đổi.
Lâm Hồi rất vui, giống bữa ăn lần trước, cả quá trình đều là anh nói, Hạ Kiến Sơn chỉ cười và lắng nghe, thi thoảng trả lời vài câu, nhưng tay vẫn hoạt động hết công suất: Chia đồ ăn, rót rượu, bóc cua, lọc thịt… Ăn được một nửa thì có tiếng “Bùm” từ bên ngoài, Lâm Hồi ngẩng đầu, là pháo hoa.
Lâm Hồi ngây người, sau đó buông đũa đi đến bên cửa sổ, nhịn không được hô: “Hạ Kiến Sơn, vậy mà hôm nay có bắn pháo hoa.”
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi cúi đầu tiếp tục bóc tôm: “Ừ.”
“Thật đẹp.”
“Ừ.”
Lâm Hồi quay đầu lại với vẻ mặt nghi ngờ: “Không phải anh chuẩn bị đấy chứ?”
Hạ Kiến Sơn cười: “Không phải, trùng hợp thôi, khả năng là có hoạt động gì đó.”
“Thật không?”
“Thật.”
Hạ Kiến Sơn vẫn tập trung bóc tôm, Lâm Hồi nhìn sang pháo hoa rồi quay lại nhìn Hạ Kiến Sơn.
Sau đó, anh lại gần Hạ Kiến Sơn, lấy đồ ăn trong tay đi rồi kéo hắn đến bên cửa sổ.
Hạ Kiến Sơn bị anh làm cho trở tay không kịp, mới tháo găng, còn chưa kịp lau tay: “Chờ đã…”
“Em có thể không ăn tôm nhưng pháo hoa không thể bỏ lỡ.” Ánh sáng ngũ sắc chiếu lên gương mặt chờ mong của Lâm Hồi, “Đến đây nào, anh nói xem, màu nào đẹp hơn?”
Hạ Kiến Sơn nhìn ra ngoài cửa kính: “Màu vàng vừa rồi rất rực rỡ, cái này cũng không tồi.”
“Màu bạc này đẹp! Ôi ôi!”
“Rực sáng cả bầu trời.”
“Wow, nổ tung… cơn mưa màu vàng…”
“Màu đỏ hơi lóa mắt.”
“Lốc xoáy! Cái này giống như lốc xoáy!”
…
Pháo hoa bắn trong hai mươi phút, hai người cùng ngắm suốt hai mươi phút: Bọn họ đã quên uống rượu, cũng không bóc tôm, cả bàn mỹ vị trở thành nền, thậm chí đến cuối, bọn họ còn quên nói…
“Anh nói xem, tại sao người ta thích ngắm pháo hoa? Em nhớ có hôm tăng ca về muộn đi ngang qua cầu Lệ Thủy, đúng lúc đang bắn pháo hoa, lúc đầu mọi người còn vội vã đi đường, sau đó đều không hẹn mà cùng chậm lại.”
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi, Lâm Hồi cũng nhìn hắn.
“Hạ Kiến Sơn, pháo hoa có đẹp không?”
Một hồi lâu sau, Hạ Kiến Sơn nắm chặt tay Lâm Hồi, nói nhỏ:
“Đẹp.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...