Giờ phút này Hạ Trình Thiên quả thật là bạn gái nhỏ nói gì nghe nấy, Cố Diêu nói gì thì chính là cái đó: “Ừm ừm, không cho không cho.”
Trương Tư Nghị thấy Hạ Trình Thiên nhét điện thoại di động trở về túi quần, ồn ào nói: “Đừng nhỏ mọn thế mà anh Trình Thiên! Hai người có thể bên nhau cũng có công lao của em, đồ tốt phải mang ra chia sẻ chứ!”
Cố Diêu ngăn cản cậu, nói: “Trừ phi anh cũng lấy cho bọn em xem video anh tỏ tình với anh già.”
“Làm sao em biết có video!” Trương Tư Nghị sững sờ, ánh mắt thẳng tắp nhìn Cố Tiêu, gấp gáp nói, “Anh nói cho Cố Diêu biết?”
Cố Tiêu không thay đổi nét mặt, nói: “Không phải trước đó con bé muốn em chơi đàn violin cho con bé nghe sao, anh không chịu nên để con bé xem video.”
Hai tai Trương Tư Nghị đỏ bừng, cậu xấu hổ nói: “Vậy cũng không thể cho người khác xem!”
Cố Tiêu an ủi Trương Tư Nghị: “Được rồi, cũng chỉ cho con bé xem một đoạn ngắn thôi.”
Hạ Trình Thiên khiếp sợ trừng mắt nhìn Trương Tư Nghị: “Thật cạn lời, không ngờ đâu Tư Tư, em vậy mà là người tỏ tình với Cố Tiêu trước!”
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)
Mắt thấy nội bộ mâu thuẫn, Cố Tiêu trợn mắt với Cố Diêu một chút, nói: “Có bạn trai liền quên anh trai, mới hẹn hò chưa được mấy ngày, cùi chỏ đã hướng ra ngoài.”
Hạ Trình Thiên ôm bả vai cô, nói: “Sớm muộn gì cũng là người của tôi, không nên giúp tôi sao?”
Cố Tiêu tiện tay nắm lấy thước ba góc ở phía trên giả bộ muốn đánh Hạ Trình Thiên: “Em gái anh vẫn chưa gả đi đâu, đừng có mà động tay động chân với em gái anh, có tin bây giờ anh đuổi cậu ra ngoài luôn không?”
Hạ Trình Thiên bị dọa đến lập tức buông “Bàn tay heo ăn mặn” ra, oan ức tố cáo với Cố Diêu: “Sao anh trai em cứ bắt nạt anh suốt thôi!”
Cố Diêu nhìn Hạ Trình Thiên, cảm thán nói: “Bình thường anh trai em cũng bắt nạt em như thế, anh nhịn một chút đi, rất nhanh sẽ quen.”
Hạ Trình Thiên: “...” Con mẹ nó! Đã nói “Đối xử với Cố Diêu thế nào thì cũng đối xử với anh như vậy” mà? Dựa theo tình hình này, mẹ nó anh căn bản không có địa vị gì trong căn nhà này!
...
Trong phòng khách thỉnh thoảng truyền đến những đợt tiếng ồn và tiếng cười, ba Cố ở phòng bếp lặng lẽ ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy Cố Tiêu kéo Trương Tư Nghị ngồi trên đùi anh, ôn tồn thì thầm dỗ dành gì đó. Cố Diêu ngồi dựa vào người chàng thanh niên kia, vẻ mặt âu yếm tràn đầy tình cảm.
Bốn người đôi lúc tranh cãi, nhưng khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười.
Ba Cố nhìn một lát, nhịn không được mà cười theo. Ông quay lại, tiếp tục xào rau trong chảo, nỗi buồn vô cớ dâng lên trong lòng: “Aiz, bọn nhỏ đều lớn cả rồi...”
Mẹ Cố nghe thấy tiếng than thở của chồng bà, xoa tay, từ phía sau lưng vòng qua, nhẹ nhàng ôm lấy eo ba Cố, chậm rãi dán mặt vào lưng ông.
Ba Cố nghiêng đầu qua, nói đùa: “Đều là vợ chồng già với nhau, em...” Mới nói được một nửa, ông liền dừng lại. Mẹ Cố nhìn ông, giơ tay chạm vào tóc bà, lật bàn tay ra, bà muốn nói với ba Cố, anh còn có em đồng hành, đến đầu bạc răng long.
Toàn thân ba Cố hơi rung lên, cảm động đến không nói ra lời.
Vợ yêu tình cảm bền lâu, con cái trọn vẹn, đời người như thế, còn cầu mong gì hơn?
Hạ Trình Thiên ở lại nhà họ Cố ăn trưa, buổi chiều nhóm bốn người lại đi xem phim, chạng vạng tối anh mới chào tạm biệt họ.
Ngày hôm sau, Trương Tư Nghị cũng về nhà cậu. Ba mẹ đi vắng, cậu phải tận dụng khi tháng Giêng chưa kết thúc đi chúc tết gia đình các chú các cậu. Vừa khéo mùng bốn tết nhà Cố Tiêu cũng muốn đi Thiệu Thành thăm họ hàng nhà mẹ đẻ của mẹ Cố, cậu là người ngoài, không nên suốt ngày lẽo đẽo đi theo họ.
Mùng bảy, ba Trương mẹ Trương đi chơi một tuần mệt mỏi chạy về Nam Kinh, suôn sẻ về đến nhà, dì giúp việc cũng trở lại làm việc.
Vì đáp lại quà tết trước đó nhà họ Trương đưa đến, Cố Tiêu đặc biệt chuẩn bị vài thứ đi đến nhà Trương Tư Nghị một chuyến. Chuyện phía ba mẹ anh đã ổn, tiếp theo anh phải nắm bắt cơ hội thể hiện cảm giác tồn tại ở nhà họ Trương.
“A, Tiểu Cố đến rồi! Nhanh vào ngồi!” Mẹ Trương vui vẻ ở cửa ra vào chào đón, còn thò đầu ra nhìn phía sau anh, “Em gái con không đến à?”
“Con bé ra ngoài chơi với bạn.” Cố Tiêu cười đưa hộp quà cho mẹ Trương, “Dì à, lần này là chính thức chúc tết, chú dì quá khách sáo rồi, năm trước để Tư Nghị mang nhiều đồ đến như vậy, ba mẹ cháu đều xấu hổ, gọi cháu đến đáp lễ.”
Gương mặt mẹ Trương tươi cười giống như hoa loa kèn nở rộ: “Người hai nhà đã thân quen như vậy, còn thấy ngại gì chứ, nếu sau này có thời gian gọi ba mẹ con cùng nhau đến nhà dì ăn bữa cơm, làm quen một chút.”
Cố Tiêu không hề khúc mắc nói: “Được ạ.”
Mẹ Trương thấy thái độ này của Cố Tiêu, càng thấy được quan hệ thông gia của hai nhà. Bà nhiệt tình đón Cố Tiêu vào trong nhà, nói tiếp: “Nhà dì đang thu dọn đồ đi du lịch mang về, trong nhà hơi lộn xộn, con đừng để ý nhé.”
Quả nhiên, sau khi bước vào Cố Tiêu liền thấy một đống đồ đạc rối mắt đặt bừa bộn trong phòng khách.
Chuyến đi chơi này của hai người tuổi trung niên vừa vui vẻ vừa mệt mỏi, mẹ Trương bảo dì giúp việc rót trà cho Cố Tiêu, rồi lấy điện thoại di động ra cho họ xem ảnh chụp.
Cố Tiêu kiên nhẫn xem ảnh, thỉnh thoảng còn bình luận đôi câu, cái gì mà “Phong cảnh rất đẹp”, “Bộ quần áo này của dì phối màu rất tốt”, thổi phồng đến mức mẹ Trương nở gan nở ruột.
Ba Trương nghe, cũng đắc ý nói: “Nhờ kỹ thuật chụp ảnh của chú tốt thôi, cháu nhìn mấy tư thế kia, đều là chú dạy bà ấy.”
Mẹ Trương cười sẵng giọng: “Được được được, anh lợi hại nhất.”
Cố Tiêu gật đầu nói: “Thẩm mỹ của chú không tệ.”
Trương Tư Nghị: “...” Phụt, thẩm mỹ cái gì? Thẩm mỹ của doanh nhân nông thôn thì có! Thấy bộ dáng “Vua màn ảnh” này của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị cười trộm trong lòng.
Thật ra Trương Tư Nghị đã nhìn thấy những bức ảnh kia trên Wechat của mẹ cậu, bây giờ không kiên nhẫn tiếp tục tham gia náo nhiệt, cậu bèn lật mấy đồ vật họ mua về lên.
Cậu thấy một bó đồ chơi tròn trịa phình ra đặt ở một góc sofa, sờ vào cảm giác cứng rắn, tò mò hỏi: “Mẹ, đây là đồ chơi gì, chày gỗ sao?”
“Chày gỗ cái đầu con!” Mẹ Trương cất điện thoại, ngồi qua, nói, “Đây là đệm cao su!”
“Đệm cao su là cái gì?” Trương Tư Nghị ước lượng, cũng nặng lắm, “Nhiều đồ thế đều là ba mẹ mang về sao? Ba mẹ cũng khỏe thật đấy!”
“Ba mẹ làm sao mang được, mua xong đại lý du lịch sẽ giúp ba mẹ mang, aiz, đại lý du lịch này thật sự quá tốt rồi.” Mẹ Trương tìm kéo cắt bao ép nệm đi, món đồ kia lập tức phình ra từ bên trong, “Con sờ xem, có phải rất mềm không? Làm ra từ mủ cây cao su thiên nhiên một trăm phần trăm!”
Trương Tư Nghị chạm vào, cảm thấy rất dễ chịu, bèn hỏi: “Nệm này bao nhiêu tiền ạ?”
Mẹ Trương dùng tay làm hình dạng súng lục: “Số này.”
Trương Tư Nghị: “Tám trăm.”
Mẹ Trương bắn thẳng một phát vào trán con trai: “Là tám nghìn.”
Trương Tư Nghị hết hồn: “What the hell! Một cái nệm giường giá tám nghìn! Đắt thế ạ?”
Ba Trương bên trên giải thích: “Cái đệm này rất tốt, làm từ nhựa cây cao su thiên nhiên, có tác dụng bảo vệ cơ thể, đông ấm hè mát.”
Mẹ Trương nói: “Đúng thế, con xem một ngày chúng ta dành một phần ba thời gian để ngủ, vì vậy chắc chắn phải mua loại đệm tốt. Tám nghìn là gì chứ, con ngủ mười năm, mỗi năm chỉ mất tám trăm, quá lời rồi?”
Trương Tư Nghị liếc mắt nói: “Những lời này là hướng dẫn viên du lịch nói với ba mẹ sao?”
Mẹ Trương: “Đúng rồi.”
Trương Tư Nghị lặng lẽ nói: “Không phải ba mẹ bị lừa đi cái đoàn "mua mua mua" gì đó chứ?”
Mẹ Trương cười rung eo: “Mua mua mua thật vui vẻ biết bao, con không biết, lần này đi chơi ba con rất hào phóng, mẹ muốn mua gì đều không ngăn cản mẹ, à đúng rồi, mẹ còn mua cho ba con một cái thắt lưng da cá sấu mười nghìn tệ!”
Trương Tư Nghị: “...”
Mẹ Trương nói xong liền tìm chiếc thắt lưng da cá sấu từ bên trong vali. Trương Tư Nghị không đành lòng nhìn thẳng, nói: “Mẹ! Không được mua da cá sấu! Cá sấu là động vật quý hiếm! Không mua bán thì không có thương tổn! Hơn nữa thứ đồ này còn đắt như thế!”
Ba Trương khẽ nói: “Ba bảo mẹ đừng mua thứ này, mẹ con nhất định muốn mua!”
Mẹ Trương “Suỵt” một tiếng, tiến đến bên tai Trương Tư Nghị, nói: “Chiếc thắt lưng này sau khi giảm giá chỉ còn một nghìn tám thôi, hì hì.”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật: “... Hàng dỏm phải không?”
Mẹ Trương lườm cậu một cái, nói: “Sao có thể dỏm được!”
Trương Tư Nghị sờ cằm, lập tức đổi giọng mà nịnh hót: “Tốt xấu gì cũng là dây lưng một nghìn tám, ba già thắt vào chắc chắn rất ngầu.”
Tiếp theo, mẹ Trương cho Trương Tư Nghị và Cố Tiêu xem tất cả “Chiến lợi phẩm” trong chuyến đi của họ. Không kể đến hàng hóa xa xỉ, quần áo và đồ trang sức, quà ăn vặt như kẹo dừa, bánh sầu riêng, hạt cà phê, mỗi loại đều có hai hoặc ba túi, thật khiến cho hai người líu lưỡi.
Tất cả dấu hiệu đều cho thấy ba Trương mẹ Trương bị đại lý du lịch và cửa hàng kinh doanh kết hợp moi tiền. Những người kia gặp được khách hàng giống như ba Trương mẹ Trương, có lẽ đều cười rụng răng, nhưng mẹ Trương lại không hề để bụng, còn cảm thấy tiếc nuối bởi vì khi đến Singapore không được mang đi dạo cửa hàng!
Trương Tư Nghị cạn lời, không nhìn nổi nữa, cậu chỉ có thể kéo Cố Tiêu lên tầng trên: “Ài, mấy lần trước đến anh chưa lên thăm, em đưa anh lên tầng nhìn xem.”
Mẹ Trương vội nói: “Đúng đúng, con đưa Cố Tiêu đi xem nhà mình, ba mẹ thu dọn đồ đạc, ngày mai mẹ và ba con còn phải đi làm.”
Cố Tiêu: “Chú dì cứ làm việc đi ạ, đừng quan tâm đến cháu.”
Mẹ Trương cười đồng ý, còn hỏi Cố Tiêu có muốn ở lại ăn cơm không. Cố Tiêu không từ chối, mẹ Trương lập tức bảo dì giúp việc đi chuẩn bị.
Trương Tư Nghị dẫn Cố Tiêu vào phòng cậu, đóng cửa lại mới nói: “Ba mẹ em quá ngốc rồi, biết đâu họ bị người lừa tiền.”
Cố Tiêu cười nói: “Họ sẵn lòng dùng tiền mua vui vẻ, em không thể giội nước lạnh vào đầu họ.”
Trương Tư Nghị bất đắc dĩ ngồi xuống giường: “Đúng thế, họ tiêu tiền tích góp của họ, em không xen vào, aiz, tùy họ vậy.”
Ba mẹ có thể tự cung tự cấp, không tăng thêm gánh nặng cho con trai, cũng là điều may mắn của Trương Tư Nghị.
Cố Tiêu đảo mắt một vòng, phòng của Trương Tư Nghị rộng gấp đôi phòng anh, ngay cả giường cũng là giường đôi một mét tám. Anh bỡn cợt lắc đầu: “Hoàng đế nhỏ, điều kiện thật tốt.”
Trương Tư Nghị cười kéo Cố Tiêu qua, hai người nằm chồng lên nhau ngã xuống giường. Cố Tiêu cắn vành tai Trương Tư Nghị, nói: “Bây giờ anh mới biết, hóa ra tính cách phá của của em cũng là do di truyền.”
Trương Tư Nghị: “... Anh cút đi!”
Hai người lăn lộn trên giường hôn nhau trong chốc lát, Trương Tư Nghị thở gấp nói: “Hay là tối nay anh thử ngủ một đêm ở nhà em?”
Cố Tiêu nhướng mày: “Tìm lý do gì?”
Trương Tư Nghị nhấc chân cuốn lấy eo anh, nói: “Phụ đạo em kiến thức chuyên môn.”
Cố Tiêu bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng va một cái vào người Trương Tư Nghị: “Kiến thức chuyên môn này à?”
Mặt Trương Tư Nghị đỏ bừng: “Em đang nói về kiến thức chuyên môn của kiến trúc!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...