Ăn xong bữa tối, đêm đó Trương Tư Nghị cam chịu số phận bất hạnh mà bắt đầu gói ghém đồ đạc.
Cố Tiêu cũng lấy chiếc ba lô màu đen chuyên dùng cho những chuyến công tác của anh ra, nhưng bởi lẽ anh sẽ nhanh chóng quay về nên đồ vật cần chuẩn bị không nhiều, chỉ một lát đã sắp xếp xong.
Anh kéo khóa ba lô, ngồi lên giường, nhìn Trương Tư Nghị đang mang theo vẻ mặt khó chịu, nói: “Làm sao, không muốn đi?”
Thật ra Cố Tiêu đã sớm nhận ra Trương Tư Nghị không vui, từ khi bắt đầu tan ca cậu nhóc này nói chuyện ít hơn bình thường rất nhiều.
Trương Tư Nghị khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm, em có muốn đi hay không thì có ích gì chứ?
Cố Tiêu dừng một chút, tự nhiên giải thích lý do anh để Trương Tư Nghị đi công tác: “Vài năm trước cả nước xây dựng và khai phá quá độ, từ khi Tập Cận Bình lên làm chủ tịch nước, rất nhiều dự án lãng phí tiền bạc đều được dừng lại và chỉnh đốn kịp thời, em thấy rồi đấy, từ lúc em vào công ty đến giờ, đây là lần đầu tiên em gặp thầy Thôi tổ C phải không. Dự án cải tạo thành phố cổ ở thành phố X có thể triển khai đấu thầu trong giai đoạn quan trọng này cho thấy chính phủ khá chú trọng nó, tính khả thi của dự án rất lớn. Cơ hội hiếm có, em lại chưa từng tham dự vào dự án cải tạo tòa nhà cổ, nếu em có thể theo suốt toàn bộ quá trình, trình độ của em sẽ được cải thiện rất nhiều.”
Trương Tư Nghị biết Cố Tiêu muốn tốt cho cậu, nếu là bình thường, có thể tham gia vào dự án lớn thế này cậu sẽ rất kích động. Tuy nhiên, chuyến công tác này bị kẹt trước ngày sinh nhật của cậu. Một chuyến công tác dài hai tuần liền có nghĩa là mười bốn ngày không được nghỉ. Than ôi, dường như sinh nhật của cậu năm nay còn tồi tệ hơn năm ngoái...
Cố Tiêu nói tiếp: “Hơn nữa anh thấy gần đây em có chút phân tâm vì chuyện của Bách Duệ, vừa vặn đi công tác một thời gian để điều chỉnh lại.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu tưởng là cậu vẫn đang tức giận, anh vừa quan sát vẻ mặt Trương Tư Nghị vừa tiếp tục dỗ dành cậu, kể với cậu một số địa điểm thú vị ở thành phố X: “Em chưa từng đến thành phố X phải không? Thành phố X là một thành phố văn hóa lịch sử nổi tiếng của Trung Quốc, mặc dù các điều kiện kinh tế của thành phố này không thể sánh được với Hải Thành, nhưng có nhiều danh lam thắng cảnh. Vị trí dự án chính là một trong mười thành phố cổ hàng đầu của Trung Quốc, ba mặt tường thành cổ được nước vây quanh, một mặt là núi dựa, là chỗ dễ phòng thủ khó tấn công cực kỳ nổi danh trong lịch sử. Đúng rồi, thành phố X còn có nơi ở cũ của Gia Cát Lượng. Câu chuyện Lưu Bị ba lần đích thân đến mời Gia Cát Lượng làm quân sư cũng xảy ra ở chỗ đó...”
Trương Tư Nghị nghe xong không thể nhịn cười, cậu nhớ tới khi mình mới quen Cố Tiêu, đôi mắt của người đàn ông này đặt trên đỉnh đầu, nói câu nào là có thể khiến người ta tức đến hộc máu câu đấy, chưa từng để ý xem cậu có vui hay không giống như bây giờ?
Lần trước bởi vì chuyện của Tô Nguyên mà cãi nhau cũng thế, nghĩ đến dáng vẻ bất lực ngồi trên bậc cầu thang của Cố Tiêu, trái tim Trương Tư Nghị đều muốn tan chảy, không thể tức giận hơn được nữa.
Cậu không biết có phải trước đó cậu không hiểu đủ về Cố Tiêu hay là Cố Tiêu thật sự thay đổi vì cậu.
Trương Tư Nghị đậy nắp valy, đứng dậy đi đến trước mặt Cố Tiêu, đẩy anh ngã nhào xuống giường, nói: “Nói thật giống như em có thời gian để đi chơi ấy.”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị chặt chẽ đè lên anh, lầu bầu nói: “Em chỉ là không nỡ cách xa anh...” Đặc biệt là vào ngày sinh nhật cậu, cậu muốn ở bên cạnh Cố Tiêu, muốn anh cùng cậu trải qua.
Đương nhiên, cậu không nói ra được lời nói sến súa như thế.
Trương Tư Nghị nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Tiêu, lông mi dài giống như cánh quạt, trong lòng cậu thở dài, tạm thời buông xuống cố chấp với sinh nhật.
Đúng vậy, cậu đã quyết tâm muốn mạnh mẽ lên, trở thành người phụ tá đắc lực của Cố Tiêu, không thể tiếp tục trẻ con như thế.
“Anh đi mấy ngày?” Trương Tư Nghị hỏi.
Cố Tiêu đè đầu Trương Tư Nghị xuống, hôn một chút, cười nói: “Xem tình hình, có lẽ không quá ba ngày.”
Trương Tư Nghị vụng trộm tính toán trong lòng, sinh nhật cậu vừa khéo trùng với ngày đi công tác thứ tư, vì thế cậu lại suýt nữa phun ra một ngụm máu... Có phải Cố Tiêu quên mất sinh nhật cậu rồi không!? (= 皿 =)
Sáng sớm hôm sau, một nhóm sáu người xuất phát tiến về thành phố X, trừ Cố Tiêu ở lại vài ngày rồi trở về, năm người còn lại đều phải “Đóng quân” tại chỗ.
Dự án đấu thầu không phải là dự án được ủy thác, họ phải tự thanh toán tất cả các chi phí ban đầu, lại vô cùng có khả năng đối mặt với kết quả mọi chi phí đổ xuống sông xuống biển nếu trượt thầu, nên thầy Thôi quyết định đặt một khách sạn bình dân gần khu vực dự án thành phố cổ cho mọi người ở. Hai tổ trưởng mỗi người ở một phòng đơn giường đôi, bốn nhân viên còn lại ở phòng đôi, Tất Nhạc Nhạc và bạn học Diệp một phòng, Trương Tư Nghị và Liêu Tuấn một phòng.
Hai cô gái nhanh chóng làm quen với nhau, nhưng phía bên Trương Tư Nghị rất ngột ngạt. Thái độ Liêu Tuấn cực kỳ lạnh lùng, trên đường Trương Tư Nghị thử bắt chuyện mấy câu, đều vấp phải trắc trở. Cậu không khỏi bắt đầu lo lắng thời gian còn lại phải chịu đựng thế nào.
Sau bữa cơm trưa, nhóm người đến hiện trường trước một chút, cần cải tạo là một khu vực rộng khoảng hai héc-ta ở phía đông của bức tường thành cổ, bao gồm hai con đường chính và ba con hẻm.
Sau khi tiến vào phạm vi dự án, mọi người đều phấn khích. Trương Tư Nghị vác theo máy ảnh, vừa lắng nghe thầy Thôi và Cố Tiêu giảng giải và trao đổi ở phía trước, vừa đi theo phía sau chụp ảnh.
Có thể do bản thân nghề nghiệp, thầy Thôi dẫn họ đi xem hiện trường giống như là đang giảng dạy tại chỗ. Mỗi khi đến một nơi, thầy đều kiên nhẫn nhắc đến rất nhiều kiến thức liên quan đến từng loại kiến trúc và lịch sử đằng sau chúng, xem họ như trẻ con đang bi bô tập nói, giải thích từng ly từng tý.
Trương Tư Nghị cũng lắng nghe rất say sưa, thích thú đến nỗi quên luôn chụp ảnh, hận không thể khắc từng chữ thầy Thôi nói vào não, cảm giác đi công tác lần này không uổng phí chút nào!
Xem hết một lượt đã gần chạng vạng, thầy Thôi đề nghị mọi người về khách sạn nghỉ ngơi trước, ngày hôm sau chính thức bắt tay vào làm việc.
Ăn tối xong trở về khách sạn, Trương Tư Nghị nhận được tin nhắn Cố Tiêu gửi tới: “Ra ngoài một chút, anh ở dưới chờ em.”
Trương Tư Nghị nhanh chóng cầm điện thoại và ví tiền đi xuống, quả nhiên thấy Cố Tiêu dựa ở cửa khách sạn chờ cậu, “Sao thế? Muộn thế này rồi còn muốn ra ngoài?” Trương Tư Nghị cười đi qua.
Cố Tiêu đáp: “Đi dạo.”
Thật ra Trương Tư Nghị cũng muốn tìm Cố Tiêu, đã có thói quen dắt chó sau cơm tối mỗi ngày, một ngày không đi luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Cố Tiêu đút hai tay vào túi quần, vừa đi vừa hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Trương Tư Nghị: “Cảm giác gì?”
Cố Tiêu: “Cảm giác sau khi xem hết hiện trường.”
Trương Tư Nghị ngay lập tức nói một tràng dài, mạng lưới đường phố không thông suốt, đa số là ngõ cụt, đường chính và phụ không rõ ràng, những phần cần phải phá bỏ,... đương nhiên cậu còn đề cập đến sự ngưỡng mộ đối với lịch sử và người cổ đại.
Cố Tiêu nghe hồi lâu, hỏi: “Không có suy nghĩ của riêng em sao?”
Trương Tư Nghị: “Dạ?”
Cố Tiêu nhìn cậu, nói: “Những thứ em nói đều là mấy thứ thầy Thôi buổi chiều nhắc đến.”
Trương Tư Nghị sững sờ, bản thân cậu không hề nhận ra, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, mới phát hiện đúng là như thế! Cậu gãi đầu, nói cho có lệ: “Em cũng cảm thấy thế mà.”
Cố Tiêu chỉ vào phố chợ đêm cách đó không xa, hỏi: “Nếu để em cải tạo vùng này, em sẽ làm thế nào?”
Trương Tư Nghị nhìn lướt qua, thấy chợ đêm giáp với tòa nhà chung cư ở một bên, một bên khác là lề tưởng của bức tường thành cổ, nhưng bởi vì sự chiếm đóng của những người bán hàng rong, chỗ lề tường chất đầy các loại rác rưởi.
Cậu suy nghĩ một lúc trước khi nói: “Dọn dẹp một bộ phận bán hàng rong xung quanh bức tường thành cổ, làm hàng rào hoặc xanh hóa tường thành, giữ lại văn hóa chợ đêm, nhưng cần phá bỏ một dãy tòa nhà chung cư và biến chúng thành khu thương nghiệp dọc đường, như thế có thể giảm bớt ô nhiễm tiếng ồn của chợ đêm đối với khu vực dân cư.”
Cố Tiêu gật đầu, nói: “Không tệ, nhưng bức tường thành phố vẫn có thể được mở rộng trên cơ sở giữ lại các di tích cổ. Ở trên mảnh đất trống vốn có thành lập một tòa nhà thương mại tương tự như ở tường thành cổ, di chuyển người bán hàng rong đến đó, thiết lập vành đai xanh ở giữa tòa nhà chung cư và chợ đêm.”
Trương Tư Nghị ngẩn ra, đúng vậy, phương pháp cải tạo có thể đa dạng, sao mỗi người đều có suy nghĩ giống nhau?
Cố Tiêu nghiêm túc nói: “Bệnh chung của các nhà giáo dục là thấm nhuần kiến thức. Thầy Thôi thực sự là một giáo viên giỏi về kiến trúc cổ, nhưng em phải nhớ rằng em là một nhà thiết kế kiến trúc độc lập. Mặc dù em vẫn đang học hỏi và phát triển, nhưng vẫn phải có suy nghĩ của riêng mình, không được để người khác nắm mũi dắt đi. Có thể lắng nghe người khác phổ cập kiến thức khoa học nhân văn, nhưng em phải lấy cái nhìn phê phán để xem xét các ý tưởng cải tạo. Nếu mọi thứ em đều nghe theo thầy ấy, em sẽ mất đi năng lực suy nghĩ độc lập. Bởi vì con người rất lười biếng, nếu ai đó nói cho em biết cách làm, em sẽ không thèm nghĩ về nó nữa.”
Trương Tư Nghị giống như được khai phá đầu óc, hoàn toàn chính xác, cách dẫn dắt người khác của Cố Tiêu khác biệt với thầy Thôi. Lần đầu tiên họ đi công tác ở thành phố Z, Cố Tiêu chỉ biết đến bản thân, ngoại trừ việc thỉnh thoảng hướng dẫn Trương Tư Nghị chụp một số bức ảnh, anh hiếm khi bày tỏ bất kỳ ý kiến và quan điểm nào.
Nếu không phải chính Trương Tư Nghị lúc trước quan sát những gì Cố Tiêu đang làm, tưởng tượng Cố Tiêu nghĩ gì mỗi khi anh dừng lại, có lẽ đến bây giờ cậu vẫn chỉ là một con rối bị điều khiển bằng dây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...