Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Trương Tư Nghị bị hỏi đến mức cảm thấy tay chân luống cuống, trong đầu hỗn loạn, nghĩ gì? Cậu đã nghĩ gì nhỉ?

Thấy đây là cơ hội để xoa dịu bầu không khí, mặc dù trí óc lộn xộn nhưng cậu vẫn cố gắng vắt hết óc ra miêu tả đại khái: “Đầu tiên em liệt kê ra một loạt các nhu cầu chức năng của thanh niên độc thân trẻ đối với không gian sống, chẳng hạn như nơi để ăn, nơi để ngủ, sau đó tưởng tượng ra tình hình sinh hoạt trong căn hộ của em rồi thiết kế phác thảo… Ví dụ như vừa vào cửa em muốn thấy phòng khách đầu tiên, nhưng không muốn phòng ngủ nằm ngay bên phải của tủ giày, nó làm em cảm thấy không an toàn, nên em đặt phòng ngủ ở nơi sâu thẳm nhất, gắn liền với ban công.”

Lúc cậu nhìn thoáng qua bản vẽ của Đỗ Nhuế Hiên, ban đầu cậu không nhận ra chỗ không hợp lý, chẳng qua bởi lẽ bản vẽ của cô quá đẹp, đường cong mượt mà, in màu sinh động, thật sự làm cho cả người thoải mái, căn bản không rảnh quan tâm năng lực thiết kế của cô thế nào.

Mãi đến khi Cố Tiêu chỉ ra khuyết điểm, Trương Tư Nghị mới phát hiện bản vẽ của cô thật sự có không ít vấn đề.

Cậu tiếp tục nói: “Mặc dù Cố công đã làm xong quy hoạch bên trong khu vực, chúng ta không cần phải phân tích xung quanh mặt bằng sàn, nhưng không thể bỏ qua môi trường bên ngoài được. Chị thấy đấy, em phải tìm hiểu trước khi tìm ra bản vẽ mặt bằng sàn. Phía tây nam ngôi nhà là khu đất được xanh hóa của thành phố, nếu để phòng khách hoặc ban công đối diện phía này, có lẽ sẽ có tầm nhìn phong cảnh rất đẹp. Tuy nhiên, trong thiết kế của chị, ban công lại quay về hướng đông nam, phía đó có một ngôi nhà ổ chuột đang chờ phá hủy và di dời, mặc dù giải quyết vấn đề ánh sáng nhưng điểm nhấn của khu đất xanh hóa lại hoàn toàn bị bỏ qua.”

Trương Tư Nghị vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Đỗ Nhuế Hiên, thấy cô tập trung tinh thần lắng nghe, tỏ vẻ hiểu ra mọi chuyện, cậu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu tiếp tục giải thích, dốc hết tất cả những gì mình biết ra giảng dạy.

Thấm thoát, hai người thảo luận hơn nửa giờ, Đỗ Nhuế Hiên nghe xong, trong lòng cảm động nói: “Thảo nào Cố công tuyển em vào làm, em thật giỏi nha.”

Nghe xong câu khen ngợi này, Trương Tư Nghị cảm thấy vô cùng hãnh diện, cậu cào đầu nói: “Em cũng không biết em nghĩ có đúng không nhưng thầy dạy môn thiết kế của em hướng dẫn bọn em làm thế.”

Hai người hỏi thăm trường đại học của nhau, Đỗ Nhuế Hiên tốt nghiệp khoa kiến trúc một trường đại học trọng điểm trong nước.

Cô cười khổ nói: “Mấy thứ em nói với chị, chị đã được học ở môn lý luận thiết kế, nhưng hiếm khi thật sự thực hành, cũng không biết phải áp dụng thế nào. Nhiều lần bọn chị thấy rằng những phân tích đó chỉ là một lĩnh vực, quan trọng nhất vẫn là kết quả. Hơn nữa lúc đó học viện thiết kế của bọn chị có bầu không khí giảng dạy và học tập rất kì lạ, ai vẽ đẹp, ai làm hiệu quả của bức vẽ tốt, người đó sẽ đạt điểm cao. Cho nên sau khi vào ‘Không Biên Giới’ chị thật sự rất đau khổ, bởi vì mỗi lần chị làm phương án xong, Cố công sẽ phê bình chị, nhưng chị không biết tại sao chị làm không tốt, hôm nay nghe em nói xong chị mới nhận ra được… Aiz, thiết kế thật sự rất phức tạp.”

Trương Tư Nghị giật mình, những thứ Đỗ Nhuế Hiên cảm thấy rắc rối phức tạp, hình như cậu chẳng cảm thấy tốn công mất sức tẹo nào.

Lúc còn đi học, phương án của họ làm rất lâu, từ phân tích mặt bằng diện tích sàn nhà, phân tích hoàn cảnh xung quanh, phân tích không gian ngôi nhà, đến các chi tiết bên trong, dù những loại phân tích này có vẻ như hoàn toàn không có tác dụng vào lúc đó, nhưng cũng được giáo viên yêu cầu phải làm cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi cho đến khi còn tuần cuối cùng để hoàn thành thiết kế, rất nhiều người còn có thể có nguồn cảm hứng bất chợt mà đạp đổ tất cả ý tưởng trước kia.

Có lẽ chính Trương Tư Nghị cũng không biết, trong quá trình này cậu không học được bất kì thành quả thiết kế nào, mà là được bồi dưỡng hình thành một loại tư duy có hệ thống.


Đỗ Nhuế Hiên chỉ ra chỗ cậu am hiểu nhưng Trương Tư Nghị chẳng hề kiêu ngạo, dù sao cậu nghe rất nhiều người nói thế rồi.

Giáo viên thiết kế ở trường đại học của cậu rất thông thạo khuyến khích sinh viên, bình thường thầy hay nói “em rất giỏi”, “em rất tài năng”. Lúc đầu Trương Tư Nghị còn tự hào vì được thầy khen, cảm thấy cậu chính là nhân tài bẩm sinh được sinh ra để thiết kế kiến trúc, mãi đến sau cậu mới biết được, thầy dạy thiết kế nói như thế với tất cả sinh viên học môn của thầy (=_=)…

Bất kể là kết quả kiểm tra hay về nước tìm việc, cậu không cao cũng chẳng thấp, điều này càng làm cho cậu cảm thấy năm xưa thầy dạy thiết kế lừa dối cậu.

Trương Tư Nghị không sợ người tài năng bẩm sinh, cậu chỉ sợ những người chăm chỉ.

Nhớ khi còn là sinh viên năm nhất, khoa của cậu có một bạn học có vẻ ngoài xấu xí người Litva. Bài tập đầu tiên là đo lường một buồng điện thoại, lúc đó cậu ta thậm chí không thể vẽ được một đường thẳng đúng nghĩa, cuối cùng lúc trình bày còn bị rất nhiều người khác cười nhạo. Nhưng cậu ta vẫn rất cố gắng, gần như mỗi lần Trương Tư Nghị đi vào lớp học thiết kế đều thấy cậu ta đang đọc sách và vẽ đồ họa; tổng kết năm hai đại học, thiết kế của cậu ta đã vượt lên trên toàn bộ sinh viên của khoa, thầy dạy thiết kế công khai khen ngợi cậu ta, nhưng trong mắt những sinh viên đứng đầu khối, cậu ta chỉ là một đối thủ có tài năng bẩm sinh, không đáng để lo ngại; mãi đến cuối cùng, người bạn học này tốt nghiệp thủ khoa, đến thực tập ở một công ty nổi tiếng ở London. Điều kiện xét tuyển của công ty kia vô cùng hà khắc, cho nên chuyện cậu ta trúng tuyển thật sự khiến toàn bộ bạn học choáng váng.

Tuy nhiên, cẩn thận suy ngẫm, chuyện đó lại vô cùng hợp lý và dễ hiểu, rất nhiều người sau đó nói chuyện, đều gật đầu đồng ý: “Đúng thế đúng thế, cậu ấy vẫn luôn cố gắng.”

Nếu bạn bỏ qua thời gian, những người cần cù siêng năng sẽ nhân lúc bạn lơ là mà vượt xa bạn.

Chờ khi bạn có phản ứng mà truy đuổi thì phát hiện từ lâu đã không theo kịp nữa.

Bây giờ, Trương Tư Nghị thấy được sự cố chấp tương tự của mình trong mắt Đỗ Nhuế Hiên. Họ dường như có sự can đảm và nghị lực trời cho đối với thất bại, có dũng khí nghênh đón gian nan, không bao giờ bỏ cuộc.

Thái độ này khiến Trương Tư Nghị vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục. Cậu an ủi Đỗ Nhuế Hiên: “Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của mình, chị xem, chị làm phương án không tốt, nhưng kỹ năng vẽ tay của em không giỏi bằng chị. Hơn nữa, em rất đau đầu về phần thiết kế chi tiết bản vẽ, đặc biệt là kích thước của không gian nhỏ. Mặc dù thiết kế của em đã phân chia chức năng của từng khu vực nhưng diện tích còn rất mơ hồ. Nhìn bản vẽ của chị mà xem, diện tích của mỗi căn phòng đều ghi rõ ra rồi!” Trương Tư Nghị mở to con mắt, không thể tin nổi mà nói: “Thời gian ngắn như thế, chị làm bằng cách nào vậy?”

Đỗ Nhuế Hiên phì cười: “Có cách mà, chị có một bộ sưu tập phòng ở mẫu, trong đó có các loại phòng khách, phòng ngủ, WC đủ kích cỡ, lúc muốn dùng thì ra là được, hì hì.”

Trương Tư Nghị co quắp khóe miệng, thế thì giống trò chơi ghép hình còn gì?

Đỗ Nhuế Hiên nháy mắt nói: “Vì em dạy cho chị nhiều thứ bổ ích, lát nữa chị sẽ chia sẻ cho em, có muốn không?”

Trương Tư Nghị mừng rỡ: “Muốn! Muốn! Em muốn WC!” What the fuck, lãi to rồi!


Đỗ Nhuế Hiên: “…”

Có “bản vẽ thần kì” của Đỗ Nhuế Hiên giúp đỡ, lần này Trương Tư Nghị vẽ WC rất nhanh, chưa đến giờ tan tầm cậu đã hoàn thành hai phương án thiết kế.

Đỗ Nhuế Hiên gửi tin nhắn bảo cậu cùng đi nộp bản vẽ, Trương Tư Nghị nói: “A? Bây giờ phải đi nộp sao, Cố công còn chưa tìm chúng ta mà?” Cậu đang muốn nhân cơ hội làm việc riêng.

Đỗ Nhuế Hiên nói: “Đương nhiên rồi, biết đâu còn có chỗ phải sửa, bây giờ không giao, lỡ may cần sửa thì chúng ta phải tăng ca đấy.”

Trương Tư Nghị: “… Được rồi.”

Hai người in bản vẽ ra rồi đi tìm Cố Tiêu, bởi vì có Đỗ Nhuế Hiên giúp đỡ, Trương Tư Nghị cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Nhưng sau khi Cố Tiêu nhận bản vẽ xong, anh vừa đọc bản vẽ vừa chỉ nhìn mỗi Trương Tư Nghị khiến cậu cảm thấy rất căng thẳng… Bản vẽ của cậu có chỗ nào sai sao?

“Đây là bản vẽ của em?” Cố Tiêu dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu mà hỏi.

Trương Tư Nghị: “Dạ, vâng ạ.” Mặc dù sử dụng mẫu, nhưng cũng coi như là “bản vẽ” của cậu mà.

Cố Tiêu liếc mắt nhìn Đỗ Nhuế Hiên, Trương Tư Nghị rõ ràng cảm thấy Đỗ Nhuế Hiên cũng hơi căng thẳng.

“Em giúp cậu ấy phải không?” Cố Tiêu hỏi Đỗ Nhuế Hiên.

Đỗ Nhuế Hiên im lặng trong phút chốc, cô đỏ mặt nói: “Em đưa cho cậu ấy ít tài liệu tham khảo.”

Cố Tiêu gật đầu, hiểu rõ mà nói: “Được rồi, em về trước đi, lát nữa gửi bản vẽ điện tử cho anh.”

Đỗ Nhuế Hiên lưỡng lự hỏi một câu: “Còn có gì anh muốn chúng em làm không?”


Cố Tiêu: “Không có, em về đọc sách, hết giờ làm thì về đi.”

Đỗ Nhuế Hiên đi trước, để lại Trương Tư Nghị thấp thỏm chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Cố Tiêu mở ngăn kéo bên cạnh lấy ra một tập bản vẽ phối cảnh trên mặt phẳng còn trống đưa cho cậu, giao việc: “Trở lại hoàn thiện những mặt bằng nội bộ của bản vẽ này cho anh.”

Trương Tư Nghị vừa nhìn, cậu thấy những bản vẽ này đều là các loại phòng làm việc, phòng trà, nhà ở, quan trọng là, hình dạng của các bản vẽ này đều không theo quy tắc, cũng có nghĩa là, cậu không thể sử dụng bất kì mô hình mẫu nào!!!

Trương Tư Nghị đổ mồ hôi lạnh, cảm giác hành vi sử dụng phao của mình bị bắt quả tang.

“Đây là dự án gì vậy ạ?” Cậu nơm nớp lo sợ mà hỏi thăm.

Cố Tiêu: “Không phải dự án, là bài tập về nhà, trước giờ tan ca ngày mai nộp cho anh.”

Trương Tư Nghị: “…” Buổi sáng Cố Tiêu phát hiện cậu lướt mạng nên vội vàng giao nhiệm vụ ngày hôm sau cho cậu phải không? Mẹ nó, thật sự không cho cậu cơ hội thở dốc!

Cố Tiêu bổ sung: “Đúng rồi, những bản vẽ này không được vẽ bằng máy vi tính, nhớ phải vẽ tay.”

Trương Tư Nghị: “…”

Trương Tư Nghị mang vẻ mặt nghẹn ngào trở về bàn làm việc, Chu Hồng Chấn tò mò hỏi: “Sao thế, lại bị phê bình à?”

Trương Tư Nghị ném bản vẽ lên bàn, căm giận nói: “A, chán lắm, vẽ bằng máy vi tính còn chưa xong, còn bắt em phải vẽ tay!”

Chu Hồng Chấn vươn đầu lại nhìn: “Thứ gì thế? A, bản vẽ phối cảnh trên mặt phẳng loại nhỏ…”

Không biết tại sao, đột nhiên lúc đó, đồng nghiệp trong toàn bộ tổ A đều tò mò, thương cảm đánh mắt nhìn về chỗ ngồi của Trương Tư Nghị.

Tất Nhạc Nhạc nhắc nhở: “Dì Tư, đọc tin nhắn trong tổ đi.”

Vẻ mặt Trương Tư Nghị sửng sốt, cậu mở biểu tượng nhấp nháy ở góc phải bên dưới trang web, thấy mười giây trước Cố Tiêu gửi một tin nhắn mới trong tổ: “Hiện nay Trương Tư Nghị đang trong kì huấn luyện bản vẽ phối cảnh trên mặt phẳng, mong mọi người không nói cho cậu ấy bất kì cách vẽ tắt nào.”


Trương Tư Nghị: “…”

“What the hell, đãi ngộ của em thật sự rất ‘tuyệt’” Chu Hồng Chấn đang định trợ giúp Trương Tư Nghị cũng cứng họng.

Tất Nhạc Nhạc ngồi đối diện cười nhạo: “Lần đầu tiên chị thấy sếp gửi tin nhắn thế này cho cả tổ đấy, anh ấy thật sự quá ‘coi trọng’ em.”

Trương Tư Nghị tan vỡ hô to trong lòng: Em không phải người thích bị ngược đãi, không muốn nhận được loại ‘coi trọng’ này đâu!

Đỗ Nhuế Hiên áy náy gửi tin nhắn cho cậu: “Xin lỗi, hình như chị liên lụy em rồi.”

Trương Tư Nghị thoáng cái bình ổn cảm xúc, còn an ủi Đỗ Nhuế Hiên mà đáp lời: “Không sao đâu, chị đừng để ý.”

… Nhưng mà trái tim cậu lại rỉ máu. T_T

Tuy nhiên, Cố Tiêu đã khơi gợi và khiêu khích tâm lý hiếu thắng của Trương Tư Nghị. Bốn mươi phút còn lại, cậu chua chát đo đạc trên trang giấy, đầu chưa từng ngẩng lên.

Đang tập trung, giọng nói của Cố Tiêu chợt vang lên phía sau lưng: “Muốn tăng ca sao?”

Trương Tư Nghị quay đầu, thấy khóe mắt đối phương mang theo vui cười mà nhìn cậu, có vẻ tâm trạng anh rất vui.

Cậu tức giận đến mức muốn cắn người, giận dỗi gấp bản vẽ lại, nói: “Không tăng ca.” Dù sao tan tầm ngày mai mới phải nộp.

Cố Tiêu gật đầu, thản nhiên nói: “A, rất tự tin nha, vậy anh chờ thành quả vào đêm mai của em.”

Trương Tư Nghị: “…” Mẹ nó, cảm giác lại bị bắt nạt rồi! TAT

Chu Hồng Chấn thấy bộ dạng phải chịu cay đắng và nuôi dưỡng lòng hận thù sâu sắc của cậu, lục lọi trên bàn làm việc lấy một cuốn ‘sổ tay kiến trúc sư’ cũ nát ném cho cậu: “Này, ở đây có một chút thông số kỹ thuật cơ bản, biết đâu lại có ích, em mang về đọc đi.”

Trương Tư Nghị cảm động nói: “Heo con! Cảm ơn anh!”

Chu Hồng Chấn nhún vai: “Anh cũng chỉ giúp em được thế thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui