Trở Lại

Ngọc thất thần trở về nhà Hoàng, nhìn cô ta lúc này nhếch nhác không chịu nổi. Đầu tóc rối bời, khóe môi ẩn ẩn vết rách màu đỏ còn chưa khô. Ngọc lửng thửng đẩy cửa, lại như một thói quen cũ vứt giày lung tung.

Nhưng không may cho cô ta chút nào, lần này trở về thứ đang đợi cô ta còn khủng khiếp hơn rất nhiều, mở đầu cho chuỗi ngày “hạnh phúc” của cô ta bắt đầu.

Vừa bước vào Ngọc đã đụng ngay bà Hồng. Bà ta đang cắn hạt dưa trên ghế sô pha. Thấy Ngọc bước vào bà ta liếng thoắn:

- Chà… còn biết mình có chồng rồi cơ đấy.

Ngọc không nói gì, cô ta đã đủ mệt mỏi lắm rồi, giờ chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát cô ta hoàn toàn không có tâm trạng để cãi nhau.

- Đứng lại đó. - Bà Hồng vẫn không chịu buông tha. - Tôi đang nói chuyện với cô không nghe thấy à? Gặp người lớn không chào hỏi thì thôi đi, nhìn cái bộ dạng luộm thuộm của cô xem… trời ạ con trai tôi đúng là vô phúc mới vớ phải loại như cô đấy.

Ngọc bước lên cầu thang, hoàn toàn không có ý để lời của bà Hồng vào tai làm bà Hồng tức giận vô cùng, bà ta nhảy dựng chạy lại giật lấy tay Ngọc.

- Bị điếc à? Đúng là không có giáo dục, lấy chồng rồi mà suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, không biết ba cô dạy cô thế nào nữa?


Ngọc nhắm chặt mắt, cô ta siết chặt hai tay.

Bà Hồng lại bắt đầu chọc ngoáy.

- Cùng một nhà mà khác nhau thế không biết, nhìn lại chị cô xem… vừa giỏi giang lại xinh đẹp. - Bà ta liếc Ngọc bằng nửa con mắt. - Còn cô thì vô dụng hết chỗ nói, không có công việc còn mắc bệnh công chúa, không ưa nổi.

- Đủ rồi.

- Gì cơ? - Bà Hồng cười khinh miệt, bà ta cay nghiệt vô cùng. - Còn dám cãi lại? Nếu cô không mang trong người giọt máu của nhà này thì tôi đồng ý cho cô bước chân vào nhà chắc? Được con trai tôi để mắt đến là phúc ba đời của cô đấy có biết không hả? Đồ không biết tốt xấu.

Ngọc nghiến răng ken két, cô ta đột nhiên bậc cười ha hả, ánh mắt câm hận nhìn bà Hồng chằm chằm.

- Vậy sao? Bà tưởng tôi muốn lấy con trai bà à? - Ngọc gào lên dữ tợn. - Là con trai đã phá nát cuộc đời tôi đấy bà có biết không? Có biết không hả? Có phúc cơ đấy, tôi còn hận không thể bóp chết anh ta ngay lập tức kia kìa.

- Mày…

Ngọc đột nhiên tiến sát làm bà Hồng hoảng loạn lùi về sau mấy bước.

- Mày câm miệng. - Nói rồi bà ta thuận tay vả cho Ngọc một cái.

Ngọc chạm đến đỉnh điểm của sự thù hận, giờ phút này cô ta dường như mất hết lí trí, cô ta chộp lấy vai bà Hồng dùng sức lắc mạnh, giọng nói mang đầy u uất.

- Bà già, sao bà dám động vào tôi? Hả? Bà nói đi… nói đi… - Cô ta trợn mắt thật lớn, ánh mắt âm u đáng sợ.

Ngọc lay mạnh đến nỗi làm bà Hồng sợ hãi. Bà ta liên tục lùi về sau. Vô tình bà ta trượt chân, bà ta ngã ngửa người xuống cầu thang lăn mấy vòng liên tiếp, đầu bị va vào bức tường đến khi hết bậc thì bà ta đã không còn nhúc nhích nữa.

Vừa hay đúng lúc Hoàng cùng ba hắn bên ngoài trở về chứng kiến toàn bộ, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh hoàng bạt vía. Mẹ của hắn đang nằm sỏng soài ra nền gạch, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà uất hận. Chết không nhắm mắt. Hắn sợ hãi chạy đến ôm lấy mẹ mình hai mắt đỏ hoe.


- Mẹ… mẹ ơi… có chuyện gì vậy?

Hắn ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Ngọc. Cô ta đang ngồi phịch trên sàn, mặt cô ta trắng bệch, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Không… không phải tôi… không phải tôi… là tự bà ta… là tự bà ta…

Đôi mắt bà Hồng trừng lớn khiến Ngọc sợ hãi vô cùng, cô ta tái nhợt ngồi thụp đầu vào gối không ngừng rung rẩy. Mồ hôi lạnh cũng từ người toát ra liên tục.

Hoàng như con thú dữ, hắn ta chạy lên cầu thang, hơi thở dồn dập hắn mạnh bạo bóp lấy cổ Ngọc làm cô ta không thở nổi. Cô ta thần trí không rõ chỉ biết giãy giụa trong đau đớn.

- Đồ độc ác, tại sao cô lại làm thế với mẹ tôi hả? - Hoàng gào lên trong bất lực.

Giờ phút này hắn chỉ muốn phanh thây Ngọc ra thành trăm mảnh nhưng khổ nổi cô ta còn đang mang thai, chính là con của hắn.

- Không… không phải tôi… không phải tôi…

Ngọc điên cuồng xua tay.

- Là bà ta… là bà ta đánh tôi… là bà ta tự ngã… đúng vậy, tôi không biết gì cả, là bà ta…


Hoàng khổ sở vô cùng, nước mắt hắn chảy dài trên má. Có lẽ điều mà hắn hối hận nhất trên đời này chính là cưới Ngọc vào nhà, là hắn tham lam, hắn dẫn sói vào nhà, phải… đều là tại hắn cả.

Ngọc đột nhiên cười phá lên như mụ điên. Cô ta nhìn vào thi thể lạnh lẽo của bà Hồng.

- Là tại bà ta… bà ta đáng bị như vậy… ha ha… ha ha…

Hoàng siết chặt quai hàm, hắn mạnh mẽ tát cho Ngọc một cái thật vang. Hắn lắc đầu khó tin. Bắt đầu cảm thấy sợ sự độc ác điên cuồng của Ngọc.

- Cô điên rồi.

- Đúng… tôi điên đấy… tôi bị các người bức tới điên đấy. - Ngọc hét lên.

Cô ta cười lớn, mắt trợn ngược, mặt câng lên thách thức.

- Nào, có giỏi thì đánh chết tôi đi, đánh chết đứa con còn đang tượng hình của anh đây này… ha… tôi cũng tò mò nó có hình dạng gì lắm đấy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận