Trở Lại
Vì biết gia đình có chuyện nên bà Dung không tiện nán lại lâu, sau khi ăn xong bà cũng nhanh chóng rời đi. Khi đi qua ông Sơn bà chủ động vỗ vai ông.
- Có gì từ từ giải quyết nhé.
Sau khi gia đình bà Dung đi hết lúc này phòng khách cũng chỉ còn lại gia đình bọn họ. Ông Sơn ngồi xuống ghế chậm rãi nhâm nhi tách trà đắng trong tay. Ngọc xoay bước, cô ta cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, hôm nay cô ta cũng mệt mỏi, liên tục ngáp ngắn ngáp dài mấy lần. Lúc này chỉ muốn trở về phòng ngủ một giấc cho thật ngon.
- Con đứng lại. - Ông Sơn đặt tách trà xuống bàn, giọng điệu mười phần nghiêm túc.
Ngọc dừng lại bước chân, cô ta căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt. Hai tay siết chặt.
- Con có thai rồi đúng không? - Câu hỏi đánh úp bất ngờ này của ông Sơn làm Ngọc giật nảy mình. Hai tay cô ta bất giác run rẩy, đầu đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô ta làm sao biết được mình có thai hay không chứ.
- Con… con không biết.
- Không biết? - Ông Sơn tức giận đập mạnh tay xuống bàn làm cái bàn phát ra âm thanh thật lớn. Có vẻ lần này ông Sơn tức giận thật rồi. Cũng không phải giận bình thường mà là vô cùng, vô cùng tức giận. Đến nỗi Chi ngồi bên cạnh còn cảm thấy sợ hãi thay cô ta.
- Lan, em đi ngay ra hiệu thuốc mua que thử thai về đây giúp anh.
- Vâng. - Dì Lan nhìn ông Sơn trán đã nổi đầy gân xanh thì chỉ biết thở dài.
Ngọc sợ hãi, cô ta cúi gầm mặt, hai tay bấu chặt vào nhau. Nếu lần này cô ta thực sự mang thai thì cuộc đời cô ta cũng xem như chấm hết.
…
Ngọc run rẩy cầm kết quả trên tay, hai vạch màu đỏ đập vào mắt làm cô ta choáng váng, chuyện này… hết rồi, hết thật rồi.
Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng ông Sơn không thể bình tĩnh nổi. Đứa con gái ông nuôi trong nhà suốt mười mấy năm, cưng chiều hết mực. Là một người đàn ông, từ nhỏ ông đã dạy hai con phải cố gắng bảo vệ bản thân mình nhưng bây giờ thì sao? Đã vậy bạn trai không có nhưng đã mang thai rồi? Ông Sơn nhăn mặt nhắm chặt hai mắt, ông cố gắng dằn xuống cơn giận. Chi nhìn ông Sơn như vậy cô cũng cảm thấy thật đau lòng.
- Nói đi cậu ta là ai?
Ngọc tái nhợt, cô ta chết lặng, biết nói thế nào được? Nói cô ta đưa Chi ra ngoài để hại đời cô nhưng kết quả mọi chuyện cô ta dày công tính toán đều rơi vào đầu cô ta à.
- Xin lỗi ba, tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn. Con… con cũng không muốn đâu ạ.
Vừa nói Ngọc vừa bậc khóc nức nở, cô ta ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo hai tay ôm mặt, chuyện này chính là sai lầm lớn nhất trong đời cô ta. Tệ hơn khi người cô ta yêu nhất chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ đó.
Căn phòng rơi vào lạnh lẽo. Chi nhớ trước đây khi ông Sơn phát hiện cô mang thai ngoài ý muốn ông cũng đau lòng tức giận như thế. Lần này mọi thứ như lập lại nhưng nhân vật chính bây giờ chính là Ngọc. Cả hai người họ như đang hoán đổi số phận cho nhau.
Chi suy nghĩ một lúc, cô lại phát hiện ra thêm một bí mật đó là chuyện cô bị tai nạn kiếp trước hoàn toàn không có. Chuyện này đến giờ vẫn còn là một ẩn số, người phía sau quá bí ẩn. E là lần này cô trở về, tương lai đã bị thay đổi nên xuất hiện thêm nhiều biến số mới chăng? Chuyện này quá kì lạ.
Khoang hẳn nói, chuyện quan trọng bây giờ chính là đẩy Ngọc với Minh Hoàng lại với nhau trước để tránh gây ra một số rắc rối không đáng có sau này.
- Ba ơi, con biết chú đó đấy ạ. - Chi giơ tay phát biểu. - Chính là hôm cắm trại Ngọc ngủ chung với chú đó bị con với chú Đình Duy phát hiện…
- Chị im ngay, chị nói láo. Rõ ràng là tại chị nên tôi mới thành ra như thế này.
Ngọc đột nhiên gào lên, cô ta bò dậy từ mặt đất hai mắt đỏ ngầu, cô ta điên cuồng nhào đến hành hung Chi. Chi sợ hãi, hai chân cô rụt lại ngồi sát vào trong ghế, không ngừng run lẩy bẩy.
Dì Lan thấy cảnh tượng này thì hoảng hốt, bà vội chạy đến chắn trước mặt Chi liền bị Ngọc cào cho một phát mạnh vào lưng. Chi cau mày, nhìn biểu hiện cơ mặt của dì Lan cho thấy bà rất đau đớn, cũng may còn có một lớp áo nếu không đã rách da luôn rồi cũng nên.
Ông Sơn tức giận vô cùng. Đáng nhẽ ra ông đã cố gắng bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng nhất nhưng Ngọc thì sao, cô ta không hề biết hối cãi. Bản thân làm sai còn lớn tiếng đánh người. Tính tình nóng nảy lại chua ngoa chả khác nào một bà điên trốn trại cả.
" Chát."
Một cú tát vang giòn giáng xuống mặt Ngọc, cô ta trố mắt, đây là lần đầu tiên mà ông Sơn đánh cô ta. Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm nay. Cái tát này làm cô ta đau đớn, Ngọc ôm lấy mặt nước mắt đầm đìa.
- Ba đánh con? Ba vì chị ta mà đánh con?
Ông Sơn không chịu nổi nữa. Hai mắt ông đỏ hoe hét lên:
- Con đánh người khác thì được à? Đáng lẽ người nên tức giận phải là ba đây này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...