TLT18 - Chương 18
(dreamhouse2255)
Chương 18: Chúc mừng năm mới
Lệ Dung nắm lấy tay Kiều Kha đi tới đài ngắm cảnh, có điều bọn họ không đi thang máy, Kiều Kha đề nghị thi đấu leo cầu thang, Lệ Dung ở trước mặt hắn vĩnh viễn đều tao nhã ổn trọng, hắn muốn nhìn một mặt khác của người này.
Vì thế, hai mươi mấy tầng, hai người liều mạng chạy lên, lúc tới tầng thượng thì Kiều Kha trực tiếp ngồi bệt xuống đất, Lệ Dung chậm hơn hắn mấy bước, nhưng so với hắn thì ung dung hơn một chút.
"Mặt đất lạnh, ngồi vào cái sô pha kia kìa."
Lệ Dung cũng thở hổn hển, kéo người đang ngồi dưới chân lảo đảo đứng dậy, sau đó cùng nhau đổ nhào xuống sô pha.
Hơi thở trộn lẫn cùng một chỗ, thân thể kề sát đối phương, bọn họ mặt đối mặt, không thể phụ nhận rằng trong lúc đó có một loại cảm giác mập mờ lặng lẽ bao phủ cả hai.
Thấy Lệ Dung dần dần nghiêng người đến gần, đại khái là do bầu không khí quá tốt đẹp, Kiều Kha vậy mà lại cảm thấy trái tim đập có hơi nhanh, có thể là do nhịp đập như sắp nhảy khổi lồng ngực của đối phương ảnh hưởng, cũng có thể là do ánh mắt của đối phương......!lấp đầy ánh mắt ấy đều là bóng dáng của hắn.
Đương lúc bốn cánh môi chỉ cách nhau một mi li, không trung bên ngoài cửa sổ đột ngột truyền tới tiếng nổ, dọa cho Lệ đại tổng tài không cẩn thận trượt khỏi người Kiều Kha, cũng may mà được giữ chặt mới không bị ngã xuống.
Vô số pháo hoa nở rộ giữa không trung, Kiều Kha túm lấy cánh tay Lệ Dung, đồng hồ vừa khéo điểm không giờ.
"Hết năm rồi, năm mới vui vẻ."
(dreamhouse2255)
"Năm mới vui vẻ."
Thành phố S cấm đốt pháo, suốt cả năm cũng chỉ có lúc hết năm mới có thể châm pháo hoa, tuy rằng đã phá mất sự âu yếm của Lệ tổng, nhưng chỉ ngồi cùng nhau xem pháo hoa cũng là một cảnh tượng ấm áp khiến lòng người nóng không chịu nổi.
Ngoài trời tuyết càng rơi càng lớn, bọn họ kéo cái đệm trên sô pha xuống rồi kéo nó đến trước cửa sổ, Lệ Dung lấy ra một chiếc thảm lông cùng với một chai vang đỏ, cả hai liền cứ vậy mà bọc thảm ngồi song song xuống đất.
"Vào mùa hè thì nơi này rất thích hợp để ngắm sao, mấy chiếc kính thiên văn ở đằng kia là do tôi đặc biệt nhờ người mua loại giống với phòng thí nghiệm ở nước ngoài, so với hàng của thành phố này thì hiệu quả tốt hơn mấy chục lần."
Lệ Dung nâng ly đế cao, tao nhã như thể đang tham gia một bữa tiệc từ thiện, nhưng cái tay đang ôm lấy thắt lưng Kiều Kha của anh thì, bàn tay đang mờ ám vuốt ve chiếc bụng bằng phằng của hắn.
"Khi nào hè tới, chúng ta lại tới đây xem đi."
Kiều Kha nhìn thoáng qua bố trí chung quanh, có quầy bar và đàn dương cầm, có sô pha cùng với giường tròn, hơn nữa còn có ngọn đèn mờ khuất, nếu lại thêm một bầu trời đầy sao và nước sông chảy dưới sườn núi, xác thực chính là phạm trù văn nghệ mà Lệ Dung thích.
Lên giường tại địa phương như thế này, nhất định là rất mỹ diệu nhỉ.
Kiều Kha nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, cong khóe môi: "Nếu muốn ngắm sao ấy, nơi nào có càng ít người mới là tốt nhất, tôi biết một thành phố ven biển, người ở đó rất ít, nước biển trong vắt sạch sẽ, buổi tối mà ngồi ở bãi đá ngầm, vừa nghe tiếng sóng vỗ vừa ngắm sao, lúc gió êm sóng lặng thì mặt biển giống như một tấm gương phản chiếu ánh mặt trời mọc, đứng trên mặt cát nơi mà sóng biển tan biến, hơi thở của nước biển sẽ tiến vào trong thân thể......"
(dreamhouse2255)
Kiều Kha nói được một nửa liền ngừng lại, buổi tối giao thừa khiến hắn có hơi lơi lỏng.
Hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, Lệ Dung đang cười, ánh mắt cưng chiều: "Đều nghe em, em dẫn tôi đi, tôi sẽ đi."
"Anh không sợ tôi bán anh đi luôn?"
Cặp mắt đen láy của Kiều Kha tựa như là ánh sao sáng ngời trên bầu trời đêm.
"Đương nhiên không sợ, em là ai cơ chứ? Là người trong lòng tôi cơ mà.
Kiều Bối Bối nhà chúng ta làm gì cũng đúng cả."
Kiều Kha: "......"
Lại nói mấy câu sến súa này có tin tôi làm chết anh hay không?
Ngày đó, bọn họ tới tận khuya mới ngủ, hai người chậm rãi uống hết một chai vang đỏ, cuối cùng cứ vậy mà ôm nhau thiếp đi.
Khiến Lệ Dung kinh ngạc chính là, tửu lượng của Kiều Kha thực sự tốt, vừa mới đầu còn vừa rót vừa uống, về sau không biết vì sao lại biến thành đua rượu, nhìn thấy thiếu niên càng uống thì ánh mắt càng sáng, dây cung trong lòng Lệ Dung lại bị kích thích.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy thiếu niên này, Lệ Dung liền cảm thấy bản thân có hơi không thích hợp.
Biết rõ đối phương không đơn giản, có lẽ có rất nhiều bí mật, Lệ Dung lại hoàn toàn không muốn tìm hiểu, anh thầm nghĩ, chỉ cần nhìn thấy hắn thôi mà càng ngày càng nhớ.
(dreamhouse2255)
Tựa như mê muội.
Anh đã từng trải qua cảm giác như thế này một lần rồi.
Khi đó, anh mới mười sáu tuổi, ngồi ở trong xe, đang muốn đến sân bay, lúc đi ngang qua Học viện Điện ảnh thì nhìn thấy mấy thanh niên trẻ tuổi đang đánh nhau trong ngõ nhỏ, trong đó có một thân ảnh......!anh không hình dung được đó là cảm giác gì, chỉ là trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại đối phương, thậm chí rất nhiều năm về sau anh còn có thể nhớ lại cảnh tượng khi ấy một cách rõ ràng.
Anh cảm thấy đây không phải là nhất kiến chung tình, bởi vì anh cũng đâu có muốn theo đuổi người nọ, tĩnh toán kỹ càng thì anh cũng chỉ thấy được bóng lưng cùng với sườn mặt, ngay cả tên họ của đối phương cũng không biết, từ đó về sau càng là chưa từng gặp lại, cũng không hề có suy nghĩ muốn đi tìm, loại cảm giác ấy cũng dần trở nên mơ hồ, tựa như ảo giác.
Chỉ sợ hiện tại đối phương có đứng trước mặt anh, anh cũng không nhận ra.
Sự ảnh hưởng lớn nhất của người đó với anh cũng chỉ là khiến anh sẽ chú ý nhiều hơn với những người dung mạo đẹp mà thôi, lúc trước về nước mở một công ty giải trí thì trong đầu anh không khỏi nghĩ rằng "Nói không chừng có thể gặp lại người nọ", nhiều hơn nữa thì không có.
Khi nhìn thấy thiếu niên này, Lệ Dung lại giống y hệt lần đó, hơn nữa lúc này nội tâm anh lại đánh trống reo hò, mỗi một tế bào đều đang gào thét bảo anh đi tiếp cận hắn, ôm lấy hắn, chiếm lấy hắn.
Mới đầu, anh chỉ nghĩ đây là tật xấu thích mĩ nhân mà thôi, dù sao thì vẻ ngoài của đứa nhỏ này rất phù hợp với khẩu vị của anh, mỗi phân mỗi tấc đều giống như Thượng Đế chuẩn bị riêng cho anh.
Nhưng càng tiếp xúc lại càng cảm thấy không giống.
Lệ Dung cảm thấy rất thần kỳ, vì sao trên đời này lại có người phù hợp với bản thân đến bực này? Giống như là truyền thuyết thần linh đã dùng xương sườn của Adam để tạo nên một sinh linh mới, tựa như một bộ phận trên thân thể.
(dreamhouse2255)
Anh giữ hắn lại bên mình, sẽ muốn hôn môi, muốn cùng hắn làm chuyện thân mật nhất, vì thế Lệ Dung nghĩ, đây có lẽ chính là thích.
Thích cưng hắn, thích hắn lộ ra nụ cười xinh đẹp, thích hắn ăn đồ ăn mà bản thân nấu, thích hắn lúc cố tình trêu đùa mình, ngay cả khi phát hiện ra tính cách của hắn không giống như bề ngoài, Lệ Dung cũng cảm thấy chẳng sao hết, thậm chí còn có một chút vui sướng.
Một thiếu niên như vậy mới càng lập thể, cũng càng chân thật.
Anh thích cách đối phương thi thoảng sẽ để lộ một mặt hung ác ở trước mặt mình, giống như một con sói con giỏi ngụy trang, thoạt nhìn thì không khác cún sữa là bao, thế nhưng vẫn sẽ lộ ra móng vuốt sắc bén.
Mặc kệ đối phương cố chấp lão luyện hay là non mềm khờ dại đều không sao hết, Lệ Dung thích toàn bộ hắn.
......!
Lúc tỉnh lại thì trong lồng ngực đã không có ai, Lệ Dung ấn ấn thái dương, trước tiên đứng dậy, lượn lờ loanh quanh đi tìm bóng dáng thiếu niên.
Kiều Kha ngồi ngoài lan can, sắc trời còn rất sớm, tuyết đã ngừng rơi, mây đen vẫn luôn quanh quẩn trên đỉnh đầu mấy ngày nay cuối cùng cũng tan, giữa không trung u ám lộ ra một tia ánh sáng vàng.
Lệ Dung nghe thấy hắn đang hát.
Sd all yur aiig
(dreamhouse2255)
Fr ha sd ha
Fr a
Hr's ays s ras
Thiếu niên đã qua giai đoạn vỡ giọng, sự thành thục trộn lẫn với non nớt, nghe xong sẽ cảm thấy một phong vị khác biệt.
Hắn ngồi trên lan can, phía sau là sánh sáng mặt trời đang chậm rãi nhô cao, gió sớm thổi tới, tay áo tung bay, tựa như thiên sứ lạc xuống nhân gian.
Hắn thấy Lệ Dung, trên mặt nở nụ cười sinh đẹp, má lúm đồng tiền ngọt ngào khiến người say.
Sau đó, hắn vươn tay ra, nhào vào trong lồng ngực Lệ Dung.
"Bị anh bắt được rồi."
Trái tim Lệ Dung bỗng trở nên căng tràn trướng đầy, anh tự nói trong lòng: Đúng vậy, tôi bắt được một thiên sứ.
Sang năm mới, Kiều Kha lại trở nên rất bận rộn.
Đoàn đội phụ trách tuyên truyền "Bình Minh U Ám" cực kỳ chuyên nghiệp, còn đang quay nửa sau đã thả ra một chút tin tức, cố tình lại không thả một lượt, che che giấu giấu, gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.
Về phần người vào vai Trần Hán thì lại giống trăng mùng một, mặc dù cũng có fan nghi ngờ, nhưng dù sao nhà sản xuất còn chưa mở miệng, hết thảy đều chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Mà vào khi độ nhàm chán đã đạt tới giới hạn, đột nhiên ra tay nhanh như gió, lập tức kéo đề tài lên hotsearch.
(dreamhouse2255)
Kiều Kha cũng nhờ đó mà bùng nổ một phen.
Trên tấm áp phích tuyên truyền mới nhất, hai nam chính mỗi người một bên, ở giữa là thiếu niên có ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa ngây thơ của Kiều Kha, theo lý mà nói thì Kiều Kha chỉ là một vai phụ có đất diễn hơi nhiều một tí thôi, hoàn toàn không che phủ được ánh sáng của nhân vật chính.
Nhưng chỉ tính tấm áp phích này thôi, nữ chính không biết bị nhét vào vị trí nào, mà vị trí của hắn lại quá bắt mắt, giống như đã nói.
Video giới thiệu sau khi cắt nối biên tập thì có rất nhiều tương tác giữa hắn và nam chính Lê Thần cũng với nhân vật phản diện Trần Hán, giữa nội dung nặng nề thế này, hắn giống như đã trở thành màu sắc tươi sáng duy nhất.
Đặc biệt là hình ảnh khi hắn chắn đạn cho Trần Hán, ông trùm biểu tình tàn nhẫn hung ác ôm lấy hắn khóc rống lên, trên mặt là vẻ hối hận vô bờ, hình ảnh lúc hắn không tiếng động nói gì đó cũng bị chụp màn hình lại, tất cả mọi người đều đang đoán hắn rốt cuộc đã nói gì.
Có lẽ là do trong bộ điện ảnh này hắn quá mức thê thảm, hội hậu viện của fan nhà hắn bị gọi là "Vỏ sò".
......!dùng vỏ ngoài cứng rắn bảo vệ người mềm mại nhất.
Đây chính là tên gọi mà hội trưởng hội hậu viện do Chử Minh tuyển chọn lấy, Kiều Kha cũng được thêm vào nhóm để trò chuyện với nguyên lão trong nhóm fan, mỗi lần nói gì đó đều nhận lại các kiểu bình luận thét chói tai.
"Bảo bối, sao em có thể đáng yêu đến thế!"
"Bảo bối mềm mại đáng yêu!"
Tên thân mật mà các cô gọi hắn khiến Kiều Kha không khỏi hối hận bản thân lúc trước vì sao lại nhất thời nhanh mồm nhanh miệng mà lấy cái tên này, chỉ tiếc hiện tại muốn đổi tên cũng đã chậm, Kiều Kha nhớ kỹ có một người sôi nổi nhất trong cả đám, nghe Chử Minh nói thì người này hình như là fanboy, vậy mà luôn miệng gọi hắn là bảo bối bảo bối.
Nếu về sau có cơ hội gặp mặt mà nói, Kiều Kha nhất định sẽ không keo kiệt mà thưởng cho mông người này một đạp, tốt nhất là đạp cậu ta tới mức nhạn rơi đất bằng.
(dreamhouse2255).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...