TLT18 - Chương 17
(dreamhouse2255)
Chương 17: Lời âu yếm sến súa lên sàn
Kiều Kha trở về cũng không báo cho Lệ Dung, Chử Minh đưa hắn đến cửa, lại thấy Kiều Kha dùng vân tay mở ra cánh cửa đang đóng kín của nhà Lệ tổng, tròng mắt suýt chút nữa thì rớt xuống.
"Kiều Kiều, vậy anh về nhé?"
Chử Minh cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, cho dù Kiều Kha có là thân thích của Lệ Dung, vậy cũng không nên giao chìa khóa cánh cửa này dễ dàng như thế chứ, huống chi anh vẫn luôn kè kè bên cạnh Kiều Kha, cũng không thấy hắn có báo trước cho Lệ tổng rằng mình sẽ tới đây.
Hành vi này của Kiều Kha giống như thể hắn vốn đã ở nơi này, đây chính là nhà của hắn vậy.
Huống chi hiện tại chỉ còn cách mấy ngày nữa là đến Tết, chẳng lẽ Kiều Kha không về nhà hay sao?
"Vâng, trong khoảng thời gian này, cảm ơn anh Minh đã chăm sóc."
Thấy Chử Minh bước từng bước rón rén, Kiều Kha cảm thấy buồn cười, cũng chẳng thèm quản xem anh nghĩ cái gì, người này vốn đã luôn thích làm mấy việc quái gở.
Đi vào phòng mình, thả hành lý xuống, khóe mắt Kiều Kha rơi xuống cái va li hành lý cũ rích đang nằm im lặng trong góc, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đi xuống phòng bếp.
Bên trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, đều là những thứ mà hắn thích.
Chắc là Lệ Dung biết hắn sẽ trở về trong vòng mấy ngày này cho nên mới đặc biệt chuẩn bị, chỉ tiếc Kiều Kha chẳng biết làm cái gì, chỉ lấy trứng gà ăn cùng mì Ý.
Hiện tại hắn đói chết đi được, không kịp chờ Lệ Dung trở về, nấu một bát mì thì hắn vẫn dư sức.
(dreamhouse2255)
Sau khi nước sôi, bỏ mì vào đợi mấy phút là xong rồi.
Sau nữa thì phải ngâm vào nước lạnh, để mì có độ dai nhất định.
Kiều Kha cẩn thận hồi tưởng bước kế tiếp, nhất thời không chú ý tới tiếng động truyền tới từ cửa ra vào, đợi tới khi có người nói chuyện đằng sau hắn mới phát hiện là Lệ Dung đã về.
"......!Em đang làm gì đấy?"
Lệ Dung vừa vào cửa đã nhìn thấy trong tay thiếu niên nắm một nắm mì Ý, trên bếp thì đặt một cái nồi trống, vẻ mặt khổ đại cừu thâm muốn ném mì vào trong nồi.
"Nấu mì......!có điều tôi đã quên là phải bỏ dầu hay là bỏ nước, mì Ý hình như không cần nước dùng đúng không?"
Lệ Dung: "......"
Kiều Kha bị đuổi ra khỏi phòng bếp, theo như lời Lệ Dung nói thì cả đời này hắn cũng đừng hòng bước một bước vào phòng bếp lần nữa, đỡ phải đốt phòng bếp của anh.
Vài phút sau, một đĩa mì Ý có thêm tôm bóc vỏ đã được đặt xuống trước mặt Kiều Kha.
Đôi mắt Kiều Kha sáng lên, vừa cúi đầu liền ăn như hổ đói, vừa ăn còn vừa nói:
"Ăn ngon."
"Sao lại không đợi tôi trở về, đưa tay cho tôi coi nào, có bỏng hay không?"
(dreamhouse2255)
Lệ Dung kéo một bàn tay của hắn qua xem xét cẩn thận, xem xong tay phải thì đổi sang tay trái, thấy hắn xác thực là không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà cuối cùng anh cũng không buông tay, cứ nắm lấy tay trái Kiều Kha trong tay mà thưởng thức.
Kiều Kha dùng một tay để ăn cơm, trong lòng cảm thấy chẳng thoải mái tẹo nào, lại chỉ thấy Lệ Dung lật tay hắn lại, cúi đầu dán môi lên trên mu bàn tay hắn.
Kiều Kha hiểu ra, đây là Lệ Dung đang muốn hưởng chút ngon ngọt.
Từ cái lần cãi nhau làm hòa trước đó, hai người lại khôi phục hình thức chung sống như ngày xưa, chẳng qua là Lệ Dung bắt đầu không chút kiêng nể tán tỉnh hắn.
Hai tiếng "Ngủ ngon" đơn giản trong quá khứ, hiện tại biến hóa thành đủ loại đa dạng mới có thể thỏa mãn.
Nào là thời tiết lạnh như thế, chỉ muốn kéo em vào trong lồng ngực, thân thể ấm áp của em, dùng nhiệt độ của tôi để châm lên ngọn lửa bên trong trái tim em, nụ hôn mềm nhẹ dừng lại trên trán em, nhẹ giọng nói ngủ ngon bên tai em, nguyện rằng trong mộng em cùng ta trầm luân.
Tài xế già......!lại còn văn nghệ.
Những thứ này là do Lệ Dung gần đây học được một khái niệm mới: từ ngôn từ đến tình yêu.
Mà Kiều Kha thì hiểu được, cái gì gọi là lời âu yếm sến súa.
Kiều Kha hơi sầm mặt.
Hắn còn chưa ăn no đâu, cho nên động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, trực tiếp xoay tay nắm lấy cổ tay Lệ Dung, kéo anh lại gần, hôn lên môi anh.
(dreamhouse2255)
Miệng Kiều Kha còn lưu lại hương vị đồ ăn nồng đậm, Lệ Dung hơi hơi nhíu mi, nhưng rất nhanh anh đã chìm đắm bên trong nụ hôn này, so với nụ hôn kịch liệt lần trước thì khác rất nhiều, nụ hôn có Kiều Kha làm chủ vừa tinh tế vừa ngọt ngào, khiến cho người ta không nỡ lòng đánh tan.
Chiếc lưỡi nghịch ngợm thăm dò dạo chơi ở lối vào, mãi đến khi Lệ Dung bị liếm đến nỗi ngứa ngáy khó nhịn, bèn hé miệng chờ đối phương tiến vào lãnh địa của mình.
Đầu lưỡi bướng bỉnh cẩn thận dò xét tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi của anh mà chơi đùa, sau đó đến khi anh muốn truy đuổi thì lại né tránh như đang chơi trốn tìm.
Hắn liếm qua răng nanh của anh, đảo qua hàm trên của anh, lại ác liệt bắt chước động tác ấy ấy, thăm dò tiến sâu vào bên trong cổ họng anh.
Đợi cho Kiều Kha cuối cùng cũng chơi xong, giống như bố thí mà dây dưa cùng với đầu lưỡi của anh, Lệ Dung đã bị hôn đến nỗi toàn thân run rẩy, hoàn toàn chỉ có thể bị động thừa nhận.
Khi tách ra, hô hấp của của hai người đều có chút rối loạn, một sợi chỉ bạc nối liền khóe miệng cả hai.
Lệ Dung nhìn thấy thiếu niên dùng ngón cái xinh đẹp quẹt qua khóe miệng một cái, cuốn lấy sợi chỉ bạc vẫn còn đương vương vấn không dứt bỏ vào trong miệng, sau đó giống như một con mèo nhỏ thỏa mãn nheo mắt, nở nụ cười.
"Tôi có thể ăn mì tiếp chưa?"
Biểu tình vừa vô tội vừa khờ dại, tựa như người trải qua những việc vừa rồi chỉ có một mình Lệ Dung thôi vậy.
"Đói thật đấy."
Kiều Kha nhanh chóng bỏ qua Lệ Dung, tiến vào vòng tay của đồ ăn.
Người đàn ông đứng ngồi không yên đổi tư thế, bàn tay buông thõng ở giữa hai chân như thể đang che giấu, lại cũng giống như là đang làm gì đó khác.
(dreamhouse2255)
Cuối cùng, Lệ Dung kéo Kiều Kha lại gần, cắn một cái thật mạnh lên môi hắn, sau đó đứng dậy đi về phía phòng tắm.
"Tuyết rơi rồi."
Kiều Kha ngồi ở ban công lầu hai.
Thành phố S rất ít khi có tuyết rơi, thường thì sẽ chỉ rơi vài hạt tuyết trong mấy ngày trước thềm năm mới vậy thôi, năm nay thì tuyết rơi có vẻ lớn, tung bay lay động trong gió giống như lông ngỗng.
Rơi xuống lòng bàn tay, vừa lạnh lẽo lại vừa long lanh.
"Kiều Bối, vào đây!"
Lệ Dung ở bên trong gọi hắn, ngữ điệu khá là nghiêm túc.
Kiều Kha vừa vào cửa đã bị một chiếc khăn mặt ném lên đầu, đối phương dùng lực tay hơi lớn, khiến hắn đau đớn gào khóc.
"Cho chừa, vừa mới dời mắt liền chạy ra ngoài nghịch tuyết, lần sau mà còn như thế có tin tôi sẽ đánh mông em hay không."
Miệng vừa mới dứt lời, tay liền không thành thật chụp lên mông Kiều Kha.
Kiều Kha tránh né, không phục mà kéo chiếc khăn mặt xuống rồi ném lên trên mặt anh: "Không phải nói là lần sau hay sao, nói chuyện không giữ lời, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo."
Lệ Dung liền nhào qua túm lấy hắn, Kiều Kha đương nhiên sẽ không để anh bắt được, hai người liền đùa giỡn ngay trong phòng, ngây thơ.
(dreamhouse2255)
Hôm nay chính là ba mươi Tết, vốn dĩ Kiều Kha tưởng rằng năm nay phải một mình ăn Tết, không ngờ đã sắp qua năm rồi mà cũng chẳng thấy Lệ Dung lên đường, ngược lại còn dẫn hắn đi sắm đồ Tết.
Kiều Kha cũng không hỏi gì, may mà Lệ Dung tự mình chủ động nói cho hắn.
"Ba mẹ tôi ở nước ngoài, bọn họ đã quen với việc mừng lễ Giáng Sinh, đợt lễ Giáng Sinh chẳng phải tôi không ở nhà đó sao, chính là vì muốn bay ra nước ngoài ở cùng với bọn họ."
Lệ Dung nhéo nhéo mũi thiếu niên, anh ghét nhất là lúc người này không nói gì hết mà nghẹn ở trong lòng:
"Về phần họ hàng thì......!tôi không xuất hiện bọn họ mới càng vui vẻ."
Biểu tình của Lệ Dung lạnh đi mấy phần.
Nhà bọn họ và dòng chính Lệ gia giống như nước với lửa, từ lúc ba anh trưởng thành liền bắt đầu đối nghịch, năm đó ba lại không thèm để ý đến việc cả nhà ngăn cản để kết hôn với mẹ, trên cơ bản thì đã cắt đứt với dòng chính gần như hoàn toàn rồi, đến đời anh thì càng xa cách hơn, công khai việc bản thân sẽ không hết hôn, cho dù có kết hôn thì đối tượng cũng chỉ có thể là đàn ông.
"Buổi tối lên đỉnh núi xem tuyết không, hướng kia kìa."
Lệ Dung chỉ một phương hướng, từ góc độ này thì chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi, bên trên còn có nóc nhà chi chít"
"Nơi đó có một đài ngắm cảnh, trên tầng cao nhất được làm hoàn toàn từ thủy tinh, có thể nhìn thấy sông và cả thành phố."
(dreamhouse2255)
Kiều Kha vô cùng kinh ngạc, hắn đã ngây người ở thành phố S mười mấy năm, thế mà lại chưa từng nghe nói tới địa phương như vậy.
"À, đương nhiên là tài sản tư nhân, không mở ra cho người ngoài.
Đó chính là thành quả mà tôi tự mình thiết kế năm hai mươi tuổi đấy, đến cả việc chọn vật liệu cũng là do tôi tự mình chọn lựa, tôi còn hỗ trợ di dời nữa."
Lệ Dung cười đắc ý, so với sự thành thục ổn trọng ngày thường thì thêm mấy phần phô trương, lúc này Kiều Kha mới nhớ tới, nếu tính kỹ thì năm nay Lệ Dung mới ba mươi, còn nhỏ hơn hắn ba bốn tuổi.
Cơm tất niên buổi tối, Lệ Dung lại dời cái máy hát kia ra ngoài, có điều lần này bọn họ không khiêu vũ giống lần trước, bởi vì hai người vừa mới ôm nhau đã lập tức hôn môi.
Gần đây Kiều Kha đang trong thời kỳ phát triển chiều cao, vốn dĩ hắn chỉ cao tới bả vai Lệ Dung, gầy tong teo.
Lúc ấy nói là khiêu vũ, kỳ thực toàn bộ quá trình đều bị đối phương ôm lấy.
Mà hiện giờ, hắn đứng trước mặt Lệ Dung, chiều cao đã tới vị trí huyệt thái dương của anh, chỉ cần hơi ngửa đầu, bốn cánh môi có thể thân mật hòa cùng một chỗ.
Kiều Kha biết, chỉ cần thêm nửa năm nữa, thân thể hắn sẽ còn cao hơn cả Lệ Dung......!
Ngay vào lúc hắn đang suy nghĩ miên man, hắn chợt nghe thấy Lệ Dung nói bên môi: "Tôi chưa từng nói điều này nhỉ?"
"Hử?"
"Tôi thích em."
(dreamhouse2255)
Kiều Kha khựng lại, nở nụ cười: "Thích tôi, hay là, thích mặt của tôi?"
"Đều thích."
Lệ Dung cong cong khóe môi, ánh mắt quyến luyến, Kiều Kha vậy mà nhất thời không dám nhìn thẳng vào anh.
Lệ Dung lái xe dẫn theo Kiều Kha đi lên đỉnh núi.
Tuy rằng Kiều Kha cũng từng giàu có, nhưng lúc này, khi thấy được cảnh tượng trước mắt cũng không nhịn được mà cảm thán một tiếng: nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng.
Công viên trên đỉnh núi tư nhân, nếu hôm nay không phải là lễ Tết, vậy thì Kiều Kha còn có thể nhìn thấy bảo vệ tuần tra, người làm vườn đang cắt tỉa hoa cỏ cùng với nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp các thứ, à, sườn núi bên kia còn có một sân golf.
Nghe nói căn biệt thự này được xây trên vách núi, phía tiếp giáp với sông có một chiếc bể bơi treo lơ lửng giữa trời.
Nơi này chính là địa phương mà Lệ Dung chuyên môn dùng để chiêu đãi khách hàng quan trọng.
Không mở ra với người ngoài, thỉnh thoảng sẽ dẫn bạn bè tới, là bảng hiệu chuyên dùng để theo đuổi tình nhân.
Có lẽ đối với Lệ Dung mà nói, đưa Kiều Kha tới nơi này tương đương với việc coi hắn thành người một nhà.
Nhưng trọng lượng của người một nhà này rốt cuộc nặng bao nhiêu, Kiều Kha tạm thời chưa rõ ràng.
"Lần sau mà rảnh, tôi sẽ gọi thêm mấy người, cùng nhau tới đây tụ hội một phen."
(dreamhouse2255)
Lúc xuống xe, Lệ Dung giúp hắn đeo khăn quàng cổ, một vòng lại thêm một vòng, hơn một nửa khuôn mặt đều chôn bên trong khăn quàng cổ, hai má đỏ bừng, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
"Được."
Đương nhiên Kiều Kha không thể từ chối, tuy rằng hắn chẳng hề cảm thấy hứng thú với đám bạn bè của Lệ Dung, chính xác mà nói thì hắn có hơi chán ghét mấy người trong xã hội thượng lưu ấy.
Lúc mà thân phận của Tề Mộc Thanh bị lôi ra ngoài ánh sáng, ban đầu Tề gia cũng không dùng thủ đoạn gì quá kịch liệt, mà là mời Kiều Kha tới tham gia một bữa tiệc tối của nhà bọn họ.
Những con người quyến rũ bóng bẩy có tư thái tao nhã lại dùng ánh mắt miệt thị khi nhìn hắn, ngoài miệng vừa nói "Chúc hai cậu tình bền như vàng" mà ánh mắt lại giống như đang thì thầm "Cũng chỉ là một con chó dựa vào việc bán thân để thượng vị", có người còn khen thưởng dung mạo của hắn, nói hắn khiến thiếu gia cơm nước chẳng màng, còn hỏi hắn rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì.
Những thứ này Kiều Kha trước đó đều nhịn, hiện tại thì không.
Con người không thể ngu muội cả đời, làm sai một lần thì thôi, làm sai đến lần thứ hai liền không thể dùng ngây ngốc để hình dung nữa, đó là đần độn.a
(dreamhouse2255).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...