Trở lại tìm nhau

Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; mso-bidi-font-size:11.0pt; font-family:"Times New Roman","serif"; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Nhà thuyền Công viên Trung tâm
Thứ bảy ngày 31 tháng Mười
13h 32
Ở lối vào, Ethan đưa thiếp mời ra và anh được dẫn tới Lakeside Dining, phòng chính rất rộng với sàn được đánh xi sáng bóng như sàn trượt băng. Các nhóm khách mời đang nói chuyện xung quanh bàn tiệc phủ khăn xa tanh được trang trí bằng hoa lan màu ngà. Để tổ chức sự kiện này, tiệm ăn nổi tiếng chỉ trang trí các màu “xanh dương, trắng, đỏ” và vang lên các cuộc trao đổi bằng tiếng Pháp, phần lớn thực khách đều đến đây từ hôm trước, từ sân bay Roissy - Charles-de-Gaulle bay sang.
Ethan nhìn khắp phòng, nhưng anh không quen biết ai trong số khách ở đây. Trong suốt hơn một năm quan hệ với Céline, anh chưa từng gặp gia đình hay bạn bè cô. Lúc đó, họ chỉ cần bên nhau và thấy thế là đủ, thời gian dành cho những người khác được coi như phí phạm.
Anh bước lên sân thượng nơi đặt quầy bar và gọi một ly Martini Key Lime. Rượu vodka có vani đem lại ngay cảm giác nóng rực khỏe khoắn trong họng và bụng, mà mang đến cho anh một khoảnh khắc an ủi ngắn ngủi sau những thử thách anh đã phải chịu đựng từ lúc tỉnh giấc đến giờ. Nhưng sự xoa dịu đó kéo dài không lâu. Để kéo dài cảm giác đó, sẽ phải gọi một ly vodka nữa, rồi hai, ba, năm, rồi cả chai... Anh cảm thấy không thoải mái và nhận ra rằng thậm chí anh không có phương tiện để về nhà. Anh rút điện thoại ra khỏi túi và bấm số của một công ty cho thuê ô tô xịn mà anh đã từng sử dụng. Anh cho địa chỉ của tiệm ăn và người ta hứa sẽ mang xe tới cho anh trong vòng chưa đến 45 phút nữa.
Anh rời xa quầy bar để khỏi bị cám dỗ. Sân thượng rất rộng, nhô ra trên hồ và đứng ở đó, ta có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn mặt nước lấp lánh ánh mặt trời tuyệt đẹp. Céline và chồng tương lai của cô đón tiếp khách mời trong khung cảnh quyến rũ đó, trước khi bắt đầu buổi lễ. Ethan ngắm cô từ xa: trong chiếc váy mỏng nhẹ bằng vải lụa ni lông và đăng ten, Céline trông rực rỡ như một thiên thần. Mái tóc dài của cô được búi gọn lên cao làm tôn cái gáy tuyệt đẹp và khiến cô trông giống diễn viên múa cổ điển. Năm năm qua, cô không thay đổi nhiều lắm, nhưng Ethan nghĩ anh thấy ở cô toát lên một vẻ nghiêm trang nào đó mà trước đây anh chưa từng biết. Đó là một cái gì đó nhận thấy: nụ cười chừng mực, ánh mắt kém rực sáng hơn, sự tự nhiên bộc phát mà cô chỉ còn giữ lại như một ảo ảnh.
Bất chấp biển cấm hút thuốc, anh vẫn châm một điếu và, như bị thôi niên, anh tiếp tục yên lặng quan sát cô. Anh có một cảm giác rất kỳ lạ, vừa như đau đớn vừa như dịu lòng. Anh toát mồ hôi, rồi ngay sau đó lại thấy lạnh, cứ như cơ thể anh chỉ còn là một bộ xương đang run rẩy. Sâu thẳm bên trong, trái tim anh đang rỉ máu, đang rỉ ra một thứ chất độc nóng rẫy và nguy hại nhưng lại mang đến cho anh cảm giác ấm áp tạm thời.
Một lúc sau, Céline quay đầu về phía anh và ánh mắt họ giao nhau, mang lại điểm tựa ỗi người. Ethan hoài công tìm cách giải mã ngọn lửa lấp lánh trong đôi mắt người tình cũ của anh: luyến tiếc? tình xưa nghĩa cũ? Căm thù? Khao khát trả thù? Mặc dù anh cảm thấy mình đang ở lãnh địa của kẻ thù, anh vẫn tiến gần lại nhóm khách mời, chống khuỷu tay vào lan can và giả vờ như đang mải mê ngắm các con đò và thuyền gỗ gondola Venise đang lênh đênh trên mặt nước lấp lánh.
- À, anh cũng đến cơ đấy, một lúc sau Céline vừa đi ra chỗ anh vừa nói.
- Theo anh được biết, em đã gửi thiếp mời cho anh cơ mà!
Rồi anh nói thêm
- Anh rất vui được gặp lại em. Đã lâu rồi.
Céline lắc đầu:
- Không, mới hôm qua thôi. Với em, chỉ như hôm qua thôi.

Cô đưa anh ra xa một chút, đến gần đám cây con đượm sắc mùa thu chen vai thích cánh trên sân thượng. Hai người im lặng một lúc, quan sát những người thích bơi xuồng đang lướt trên mặt nước theo nhịp hợp âm của một dàn nhạc jazz nghiệp dư đang biểu diễn ứng tác trên bờ đối diện, gần Bethesa Fountain.
Chính cô lại mở lời tiếp.
- Em rất vui được quay lại New York. Em đã luôn luôn mơ ước tổ chức lễ cưới ở Manhattan. Anh có nhớ lần cuối cùng chúng ta đến đây không?
Anh nhớ từng giây phút anh đã trải qua với em.
- Không nhớ lắm.
- Lúc đó, hồ đang đóng băng và phủ đầy tuyết. Và anh nói đúng đấy: cách đây đã lâu rồi.
- Em sống ở Pháp à?
- Vâng, ở Enghien-les-Bains, một khu khoáng nóng gần Paris nơi anh Sébastien mở một tiệm ăn. Anh ấy vừa nhận được danh hiệu một sao Michelin[42].
Ethan nheo mắt và quay đầu lại để quan sát một người đàn ông mặc áo choàng dài màu đen và áo gilê trắng đang nói chuyện với bạn bè nhưng vẫn liếc mắt về phía vợ sắp cưới. Nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt điển trai, thân hình vạm vỡ. Tuýp đàn ông hiện đại có thể đảm đương tốt mọi lĩnh vực: giám đốc doanh nghiệp ưa đổi mới, vận động viên siên năng, ông bố rất quan tâm chăm chút đến gia đình, người chồng tuyệt vời trong phòng ngủ...
- Em vẫn làm ở Air France à?
- Không. Em đã chán cái nghề đó. Em đã xin thôi việc cách đây năm năm để chuẩn bị cho kỳ thi làm giáo viên trong các trường học. Hiện em dạy một lớp học dành cho trẻ em khuyết tật ở Belleville. Đó là một công việc mang lại cho em nhiều thứ.
Céline im lặng một lúc, gió bỗng thổi mạnh. Cô rùng mình và sửa lại chiếc khăn choàng cổ lấp lánh màu xám ngọc che phần cổ hở ra. Cái váy Carven với hai dây vai bằng đăng ten mỏng để thoáng lộ trên vai cô một vết xăm hình arabesque[43]. Một biểu tượng từng có ý nghĩa với hai người vào thời kỳ đó, nhưng giờ có vẻ tầm thường, nhạt nhẽo.
- Em biết rất rõ anh nghĩ gì, Ethan ạ: là một công chức, có một ngôi nhà ở ngoại ô, một ông chồng tốt bụng... Anh tự nhủ là em đã trở thành con người mà trước đây em không hề muốn trở thành.
Sững sờ vì nhận xét của cô, nhưng anh muốn tỏ ra thân tình:
- Không, em nhầm rồi. Em đã chọn lựa những gì phù hợp với em và anh rất mừng cho em.

- Anh thôi cái trò phỉnh phờ ấy đi: em đã chọn lựa đúng những gì anh vẫn khinh thường: gia đình, sự ổn địn trong cuộc sống lứa đôi, cuộc sống thường ngày!
Cô cao giọng và một số khách mời bất thần quay nhìn về phía họ, tự hỏi không hiểu gã đàn ông mà họ chưa từng bao giờ nhìn thấy và đã khiến cô dâu bấn loạn chỉ mười lăm phút trước hôn lễ này là ai.
- Anh chỉ nghĩ là anh không nên có mặt ở đây, Ethan nhận xét. Nói thực, anh không hiểu rõ lắm tại sao em lại mời anh.
- Để anh tặng em một món quà.
- Một món quà á?
- Món quà của anh, đó là hãy nói với em sự thật.
- Sự thật nào?
- Lý do tại sao anh lại bỏ em?
Anh lùi lại một chút, cảm thấy đang trong tình trạng nguy hiểm:
- Chúng ta đã giải thích với nhau hết rồi.
- Không, chúng ta chưa giải thích với nhau: anh đặt em trước việc đã rồi, cuộc nói chuyện chỉ kéo dài có ba phút, em đã bỏ đi và chúng ta chưa bao giờ gặp lại nhau cả.
Ethan tìm cách thoát ra khỏi cuộc tranh cãi:
- Trong cuộc đời, không phải mọi câu hỏi đều phải có câu trả lời đâu.
- Thôi đừng có nói như trong sách anh viết nữa! Anh nghĩ mình đang ở đâu vậy? Trong một tiểu thuyết của Paolo Coelho ư? Hãy giữ những câu nói đẹp đẽ đó cho truyền hình!

Ethan lắc đầu:
- Em nghe này, tất cả những chuyện đó đã xa rồi, anh nói khoan thai. Sống với nhau chúng ta sẽ không hạnh phúc đâu. Em muốn có sự cam kết, những đứa con, sự an toàn... Tất cả những gì anh không thể cho em.
Céline nhìn ra chỗ khác. Zoé, cô bạn thân nhất của cô ra hiệu cho cô phải khẩn trương bằng cách chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình. Vị linh mục vừa đến và khách mời bắt đầu ngồi vào ghế ngoài vườn.
- Anh đi đây, Ethan vừa nói vừa cầm tay cô để chào tạm biệt. Anh chúc em thật hạnh phúc.
Mặc dù có ý định đó, nhưng anh vẫn đứng yên, tay nắm chặt tay cô, ánh mắt xa xăm. Trên tấm phong nền, đường nét các tòa nhà chọc trời nổi bật lên phía sau những màu sắc rực rỡ của mùa thu tựa như một bông pháo hoa đầy đủ sắc vàng, tía và cam đang bùng sáng.
Ethan càng trù trừ chưa đi, anh càng cảm thấy sự nghi ngờ tăng lên trong ánh mắt của các khách mời đang tự hỏi về sự hiện diện và thái độ của anh. Anh tiếc nuối thả tay Céline ra và châm một điếu thuốc mới.
- Anh vẫn giữ thói quen xấu này, cô nhận xét. Em cứ tưởng ở New York không còn ai hút thuốc nữa!
- Anh sẽ là người cuối cùng cai thuốc, anh vừa nói vừa nhả ra một cuộn khói.
- Nếu anh ình là khôn ngoan...
- Steve McQueen[44] từng hút thuốc, James Dean[45] từng hút thuốc, George Harrison[46] từng hút thuốc, Krzysztof Kieslowski[47], Albert Camus[48], Nat King Cole[49], Serge Gainsbourg[50]...
- Tất cả bọn họ đều chết hết rồi, Ethan, cô nhẹ nhàng lưu ý anh trước khi rút mẩu thuốc lá ra khỏi môi anh và ném xuống nước.
Một cử chỉ trong quá khứ, một sự chăm chú mà trước đây cô đã từng có, khi cô chăm sóc anh. Khi tương lai của hai người còn ở trên cùng một hướng.
Nhưng Céline không để cảm xúc dâng trào.
- Sáng nay em đã thấy anh trên truyền hình. Thời gian này, khó mà không nhìn thấy anh. Anh xuất hiện ở khắp nơi: trên các chương trình truyền hình, trong các tạp chí...
Anh nhìn cô dò hỏi. Cô do dự và quyết định hạ con bài cuối cùng:
- Em nghĩ là anh không ổn đâu, anh Ethan. Mặc dù anh rất thành công, nhưng em nghĩ là anh không hạnh phúc.
Anh chau mày:
- Sao em lại nói thế?

- Anh có nhớ tại sao chúng ta yêu nhau không? Anh có nhớ tại sao giữa hai ta lại mãnh liệt như vậy không? Vì em có khả năng nhìn thấy ở anh những điều mà người khác không thấy. Và anh cũng như vậy.
Anh gạt phăng lý lẽ này đi:
- Tất cả những chuyện đó chỉ là vớ vẩn thôi, những trò linh tinh chúng ta kể cho nhau nghe chỉ để cho giống như trong phim thôi.
- Anh biết rất rõ là em nói đúng mà.
- Rất xin lỗi vì làm em thất vọng, nhưng em nên biết rằng mọi chuyện của đời anh đều rất ổn: anh giàu có, nổi tiếng, anh có một vị trí đáng mơ ước, một du thuyền, một ngôi nhà ở khu Hamptons[51]...
- Cái đó chứng tỏ điều gì?
Anh đứng im trước mặt cô, vừa bối rối vì bị cô tấn công vừa mong muốn tự vệ.
- Vì em rất mạnh mẽ, vậy hãy nói cho anh biết cái gì không ổn trong cuộc đời anh.
- Không có gì ổn hết, Ethan: cuộc đời anh trống rỗng và cô độc. Anh chỉ có một mình, anh không có bè bạn, gia đình, không có khao khát. Và điều đáng buồn nhất chính là việc anh hoàn toàn ý thức được chuyện đó nhưng anh chẳng làm gì để sửa chữa nó cả.
Anh chỉ một ngón tay về phía cô, mở miệng định biện bạch ình nhưng rồi anh từ bỏ ý định đó, cũng như từ bỏ ý định kể cho cô nghe những gì anh đã trải qua mấy giờ trước khi Jessie tự sát gần như trước mắt anh.
- Em sẽ bị muộn đấy, anh chỉ nói đơn giản.
- Hãy chú ý đến bản thân nhé, Ethan, cô vừa nói vừa đi ra xa.
Đi được mấy mét bỗng cô quay lại.
- Em đã nghe những gì anh nói sáng nay trong chương trình của anh: ý tưởng về điểm đoạn hồi ấy...
Anh nhìn cô với vẻ dò hỏi. Cô không nói hết câu, và sau một lát do dự, cô nói với anh như đưa ra một thách đố:
- Anh biết không, trong câu chuyện của chúng ta, điểm đoạn hồi, sẽ diễn ra trong mười phút nữa thôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui