Ngôn Khanh chết sững ngay tại thời điểm nghe được câu nói ấy, cũng không còn quan tâm đến máu me đầy mặt thêm nữa.
Tựa như bị tia chớp giáng trúng đỉnh đầu, đánh cho đầu óc chấn động và trống rỗng.
Giọng nói ấy vừa quá mức xa lạ, vừa rất đỗi thân quen, một chất giọng lạnh êm như tuyết phủ đồng hoang.
...!Tạ Thức Y?
Cánh hoa đào đồng loạt hóa lưỡi đao.
Trận mưa hoa trút xuống thung lũng phái Hồi Xuân trở thành hình phạt tàn khốc nhất thế gian này.
Mọi người kinh hãi: "Lùi lại!" "Cẩn thận!"
Đệ tử Tiên minh không ai không đạt tu vi kỳ đại thừa.
Họ mặc áo bào lồng lộng, trên áo thêu hình hoa sen đỏ rực.
Họ phân tán khắp vùng trời thung lũng với kiếm dựng trước thân, dùng kiếm ý mênh mang bày đại trận lồng giam-
Giam cầm tất cả mọi người bên trong nó.
Thừa Ảnh cứng đờ như hóa đá, sau khi hoàn hồn mới ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh và mở miệng bậm bõm với vẻ khó mà tin nổi: "Tạ...!Ứng?"
Hai chữ này đáp xuống, cả bầu trời lặng ngắt như tờ.
Ngôn Khanh bị hoa đào lơ thơ phủ đẫm mắt, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng hình người nọ cầm kiếm bước ra.
Tay áo sắc tuyết nhạt nhòa như mây khói, dòng sáng mơn man trên giao sa lam nhạt, và cái lạnh lẽo thăm thẳm tựa như ngụ ở cõi mộng cũ xa vời.
Bàn tay cầm kiếm rắn rỏi mà tái nhợt như chạm ngọc kia không khác với chủ nhân của nó.
Tạ Thức Y lướt qua rừng đào, song bất kể là khuôn mặt, mái tóc, hay là y phục thì cánh đào đều không thể chạm tới, như thể xung quanh là một tấm bình phong vô hình ngăn cách giữa hắn và xuân sắc tháng ba hây hây đỏ.
Thừa Ảnh run rẩy dữ dội, tiếng nói phát ra từ kẽ răng: "Quả nhiên là ngươi."
Tạ Thức Y từ xa nghe thế nhìn sang, ánh mắt hắn hời hợt đến tột cùng.
Tựa như làn tuyết rơi lãng đãng, thoạt nhìn cả thấy lấp lánh như lưu ly, chạm đến tay mới rùng mình nhận ra cái lạnh đã ăn sâu vào xương tủy.
Thừa Ảnh cứng đờ, máu trào lên từ cổ họng, không nói được lời nào.
Cái danh Tạ Ứng tượng trưng cho quá nhiều điều trong giới Tu chân này.
Hắn là đệ tử đứng đầu tông Vong Tình, là đầu bảng Thanh Vân, là Minh chủ Tiên minh.
Trong mắt của rất nhiều tu sĩ Thượng Trùng Thiên, hắn là trăng sáng trên cao không tài nào với tới.
Song đối với số ít người trong vòng xoay quyền thế giới Tu chân, Tạ Ứng lại càng giống một cơn ác mộng âm u ám ảnh ngươi đến chết không tha.
Ngôn Khanh cũng ngẩn người- đù đù, sao Tạ Thức Y lại đến?
Phát hiện chủ nhân ngơ ngác, Bất Đắc Chí tiếp tục phát huy bản tính vô duyên thối của nó mà hồ hởi dùng cánh chọc y: "Này này này, sợ ngu rồi à? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế, sao tự dưng yên lặng vậy.
Mau nào! Cho ta ra ngoài, ta cũng muốn xem!"
Ban nãy vì bực bội con dơi béo đè đau cả vai mình, Ngôn Khanh đã nhét thẳng cổ nó vào trong tay áo.
Ai ngờ ở cái chốn chật chội ấy mà Bất Đắc Chí vẫn có thể sinh long hoạt hổ cho bằng được.
Phát phiền, Ngôn Khanh dứt khoát bóp choáng con chim hòng khiến nó câm miệng.
"Ặc ặc ặc ặc------" Bất Đắc Chí nổ đom đóm mắt, giận đến tóe khói đỉnh đầu.
Giờ phút này đây Ngôn Khanh cảm thấy vô cùng lúng túng.
Sao lại chạm mặt Tạ Thức Y đúng lúc này cơ chứ! Y hoàn toàn chưa sẵn sàng gì hết!
Ngôn Khanh nhìn xung quanh, sau khi phát hiện không ai để ý y liền lặng lẽ lùi về sau và lẩn mình phía cuối đám người.
Đồng thời lại dùng dây đỏ quấn cổ tay, y quấn từng vòng, từng vòng quanh mệnh môn của mình.
(*mình cũng không hiểu đoạn này lắm, vì mình tra toàn ra mệnh môn 命门 là huyệt nằm sau thắt lưng, thần môn mới là huyệt trên cổ tay.
Nhưng bạn mình bảo xưa đọc ngôn cũng có bộ nào để mệnh môn ở cổ tay ấy, mà mình chưa tìm ra nguồn thông tin cho ý tưởng đấy ở đâu)
Công pháp đời trước của Ngôn Khanh là Huyền Ti.
Nhắc tới cũng thật châm biếm, bởi công pháp này y được truyền thừa từ chính bản thân Ma thần.
Kế tục công pháp của thần ắt không chịu ràng buộc của tu vi.
Tuy nhiên một khi đem ra sử dụng, thân phận của y tuyệt đối sẽ bị phơi bày, đồng nghĩa với việc y có thể rơi vào vòng truy sát nghiêm ngặt của Thượng Trùng Thiên.
Bởi điểm nguy hiểm và kinh khủng nhất của Huyền Ti là ở chỗ nó có thể thao túng thần chí con người.
Vậy nên thứ công pháp tạm thời không thể sử dụng này lại bỗng trở thành cột thu phiền cho y.
Chặt chẽ, Ngôn Khanh buộc dây đỏ lên cổ tay.
Đầu dây rủ xuống từ trong tay áo màu xanh như một kiểu tua rua nào đó.
Ngôn Khanh cũng khóa hơi thở linh hồn nhằm đề phòng trường hợp Tạ Thức Y nhận ra mình, xong xuôi y mới chậm rãi thở phào.
Cùng lúc đó, hai người của tông Vong Tình gồm trưởng lão Thiên Xu và thiếu niên mặt tròn cũng nghệt mặt ngay tại chỗ.
Dù Tạ Ứng có linh phong(*) tại tông Vong Tình thì hành tung của hắn vẫn quanh năm không ai rõ, lại thêm chức vị cao, khiến mọi người xung quanh không dám quấy rầy.
Mà cũng chính bởi sự vắng mặt thường xuyên của hắn tạo điều kiện cho Tông chủ cùng mấy vị trưởng lão nảy ra ý tưởng này- trước tiên nhận mối hôn sự, đón Ngôn Khanh về tông Vong Tình, rồi để cho y tự biết khó mà lui.
Miễn cứ giấu nhẹm Tạ Ứng, và xử lý trong âm thầm là được.
Kết quả lại gặp hắn ngay tại nơi này??
Thiếu niên mặt tròn lắp ba lắp bắp: "Tạ sư huynh?"
"Ối chao, im miệng, đừng nói gì hết." Thiên Xu đau đớn bịt miệng cậu ta và kéo cậu ta sang một bên lẩn trốn.
Thừa Ảnh dẫu sao cũng là trưởng lão một tông, qua giây lát kinh hoàng hắn ta quệt máu trên miệng, ánh mắt lại trở nên cuồng bạo: "Tạ Ứng, ngươi muốn làm gì?"
Chín tông ba môn giới Tu chân hay cửu đại tông của châu Nam Trạch đều lấy tông Vong Tình làm đầu, trong khi đó ba thế gia của châu Tử Kim sẽ do nhà họ Tần dẫn dắt.
Sau khi kế nhiệm chức Minh chủ Tiên minh, Tạ Ứng lại chĩa thẳng mũi kiếm vào nhà họ Tần, quan hệ hai bên ngày càng quyết liệt.
Tông Lưu Quang có quan hệ mật thiết với nhà họ Tần, hiển nhiên cùng xích mích với tông Vong Tình, vậy nên thái độ của Thừa Ảnh với Tạ Ứng ngoài sợ hãi thì cũng chỉ còn lại căm thù.
Thừa Ảnh tức hộc máu: "Ngươi bày sát trận trên trời là muốn tàn sát nơi này hả?!"
Tạ Thức Y nói: "Tiên Tôn Tử Tiêu của tông Vong Tình bị ma chủng làm hại, chết tại nơi này, ta đến điều tra chuyện này mà thôi."
Tóc mực tuôn như thác, hắn đứng giữa trời mưa hoa đào mà ngũ quan lạnh lùng như sương tuyết.
Cặp mắt hắn rất sâu, con ngươi đen thăm thẳm, nhưng nếu nhìn xoáy vào đôi mắt hắn thì có thể thấy thấp thoáng sắc tím trầm ma mị.
Thừa Ảnh giận dữ: "Điều tra? Ngươi đây là điều tra? Một khi đại trận lồng chim được kích hoạt thì nơi đây sẽ trở thành nhân gian đẫm máu.
Tạ Ứng, có phải ngươi toan tính gϊếŧ sạch mọi người nếu không tra ra được nguyên nhân không hả?!"
Tạ Thức Y cụp mắt nhìn đối phương, hình như hắn vừa nhếch mép khe khẽ, như có mà lại như không, rồi trả lời bằng âm cuối ẩn hàm giễu cợt không thèm che giấu: "Có lẽ."
Có lẽ?
Có lẽ?!
Có lẽ!!
Phẫn nộ ùn ùn vụt xâm chiếm đáy lòng Thừa Ảnh, nhưng đồng thời hắn ta cũng hiểu kẻ điên đối diện kia chỉ đang nói sự thật.
Giới Tu chân không thiếu người điên, nhưng người điên quyền cao chức trọng như Tạ Ứng lại là độc nhất.
Thừa Ảnh nổi gân xanh: "Tạ Ứng, kẻ hung tàn độc ác gϊếŧ người như ngóe là ngươi đây sớm muộn rồi cũng gặp báo ứng.
Ngươi muốn gϊếŧ ta sao, ngươi lấy tư cách gì.
Ta không phải ma không phải yêu, ngươi không tư cách gϊếŧ ta.
Ngươi mới là yêu ma đáng sợ nhất thế gian này!"
Phớt lờ đối phương, Tạ Thức Y xoay đầu hỏi thuộc hạ bằng giọng hờ hững: "Tra được chưa?"
Sau khi bày trận pháp, người của Tiên minh cũng đáp xuống và đứng ngay ngắn phía sau Tạ Thức Y.
Một đệ tử tiến lên cung kính nói: "Hồi bẩm Minh chủ, đã tra ra.
Xáƈ ŧɦịŧ của Tiên tôn Tử Tiêu chết trong hồ ngục Tối của phái Hồi Xuân, hiện nay hài cốt đã bị ăn mòn gần hết; ngoài ra bí cảnh mà Tiên Tôn phá không tạo thành khi độ kiếp thì ở ngay phía trên ngục Tối."
Tạ Thức Y gật đầu, bình thản đáp: "Tiếp tục đi."
Đệ tử thở ra: "Tuy nhiên chúng ta vẫn chưa tìm được tung tích của ma chủng phượng hoàng, thậm chí không có lấy một chút ma khí nào trong chu vi vạn dặm."
Tạ Thức Y: "Ừ."
Đệ tử cẩn thận hỏi: "Vậy thì chúng ta phải làm gì tiếp đây thưa Minh chủ?"
Tạ Thức Y ngước nhìn về phía núi Hậu phái Hồi Xuân, vạt áo trong như băng ngọc lướt trên hoa đào, hắn bình tĩnh nói: "Phong tỏa thung lũng, mở trận."
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng sát ý dày đặc giữa không trung lại lả tả rơi xuống như màn tuyết.
Thừa Ảnh sững sờ, lúc này mới bắt đầu luống cuống.
"Không, Tạ Ứng! Ngươi không thể gϊếŧ chúng ta! Ta chỉ tình cờ đi qua nơi này, không biết chuyện gì hết! Tử Tiêu hay ma chủng gì đó ta đều không liên hệ!"
"Ta đến đón Thiếu tông chủ của chúng ta trở về, mọi chuyện diễn ra nơi này không liên quan gì đến ta hết!"
Cùng lúc đó những người còn lại trong thung lũng cũng đã sợ cứng người từ khi mưa hoa đào nồng nàn sát ý bắt đầu rơi.
Sắc trời thoắt biến, cuồn cuộn mây đen.
Dưới bầu trời xám ngoét, sét tím ầm ầm giáng xuống xóa mờ đi độ hồng hào trên khuôn mặt bi thảm của mỗi người.
Nỗi hoang mang chỉ để lại cho họ một suy nghĩ độc nhất.
--- Họ phải chết ở đây sao?
Mà Tạ Thức Y như hoàn toàn không nghe thấy lời chối tội của Thừa Ảnh.
Bước chân hắn không hề chững lại dù chỉ một giây.
Hắn cầm trường kiếm, khí chất thanh quý và lạnh lẽo không nhiễm bụi trần.
Sự có mặt của hắn tại chốn thâm sơn cùng cốc lại có thể khiến người ta cảm thấy bản thân đang quỳ trước những bậc thềm cao xa vời vợi của điện Tiêu Ngọc trong tư thế cúi rạp người, mà khi ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc áo mờ mịt và xa xôi.
"Không, Tạ Ứng! Ngươi không thể gϊếŧ ta!" Thừa Ảnh bị hai đệ tử Tiên minh chế ngự, bắt quỳ một chân xuống đất.
Với mái tóc bù xù, hắn ta ngẩng khuôn mặt be bét máu và uy hiếp vẻ độc ác: "Không! Ngươi không thể làm vậy, ngươi gϊếŧ Thiếu tông chủ của chúng ta, tông Lưu Quang sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tạ Thức Y thoáng dừng nhịp bước rồi thật sự bật cười, đoạn hắn nói giọng mỉa mai: "Vậy ư?" Từ khi đặt chân đến nơi này, ánh mắt của hắn lướt qua tất cả mọi người, nhưng lại như nhìn vào chốn hư vô.
Bất luận là Ân Vô Vọng, hay là người của tông Vong Tình.
Ngôn Khanh lẩn giữa đám đông cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối.
Thế là sao?
Tại sao trăm năm không gặp Tạ Thức Y lại trở nên đáng sợ như thế?
Vả lại...
Ngôn Khanh rất muốn nói mát rằng, Tạ Yêu Yêu này, ngươi thật sự là Minh chủ Tiên minh chứ không phải Giáo chủ Ma giáo đấy hả? Ngươi trông còn nguy hiểm hơn Thiếu thành chủ Ma vực như ta ngày xưa đấy.
"Cho ta ra ngoài!" Bất Đắc Chí cải tử hoàn sinh, tinh thần lại hăng hái.
Nó đập cánh loạn xạ trong tay áo Ngôn Khanh: "Cho ra ngoài! Cho ta ra ngoài!"
Ngôn Khanh búng nó một cái: "Câm mồm, cho ngươi ra ngoài là ngươi cũng được nằm hít đất." Ngẫm nghĩ chốc lát y lại bổ sung: "À, khả năng ta cũng sẽ được chôn cùng."
Bất Đắc Chí: "Khỉ gì??"
Ngôn Khanh lại mạnh tay bóp nghẹt nó cho khỏi phải giải thích.
Dựa vào cuộc đối thoại vừa rồi, Tạ Thức Y đến đây để điều tra chuyện Tử Tiêu và ma chủng phượng hoàng.
Tuy nhiên Bất Đắc Chí đã thẳng thừng nuốt trọn ma chủng phượng hoàng khi ở dưới ngục Tối.
Mặc dù xong xuôi nó vẫn xông xáo như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng Ngôn Khanh vẫn lấy làm quái lạ.
"Yểm" trong cơ thể ma chủng là lời nguyền đến từ Ma thần thượng cổ, chỉ có thể bị phá hủy bởi thần binh.
Chẳng lẽ dạ dày Bất Đắc Chí lại làm từ thần khí?
Ôi trời, thế thì y vớ được của ngon thật rồi.
"Khoan đã, Độ Vi..." Chuyện đến nước này cũng không tiện lẩn tránh nữa, Thiên Xu liền lách ra từ giữa đám người.
Tuy Tạ Ứng là sư điệt trên danh nghĩa của lão, nhưng gọi được lên hai tiếng này thì Thiên Xu cũng vã mồ hôi lạnh cả đầu, trái tim phải nhảy vọt lên cổ họng.
Tạ Thức Y xoay người, bình thản như hết thảy đều nằm trong dự tính: "Sư thúc."
Thiên Xu gượng cười.
Người đời gán cho Tạ Ứng vô vàn danh hiệu, làm như thể hắn là một khối băng chỉ biết tu hành mà không hiểu tình nghĩa.
Nhưng các trưởng lão của tông Vong Tình đều biết rõ rằng, Tạ Ứng là một người được dạy dỗ vô cùng tử tế.
Nói một cách công bằng thì hắn vừa có chừng có mực vừa cư xử lễ độ.
Thậm chí theo tiêu chuẩn thế tục, lối ứng xử của Tạ Ứng hoàn toàn không có gì để công kích.
Không ai hiểu rõ, vì sao một kẻ là thiên chi kiêu tử lại có phẩm giá thông suốt cách đối nhân xử thế thế này.
Song dầu vậy thì Tạ Ứng vẫn là một kẻ khó gần.
Sự xa cách của hắn không đến từ biểu cảm nghiêm khắc hay lối nói chuyện lạnh lùng, mà xuất hiện trong mỗi một cử chỉ hành vi nhỏ nhặt.
Dù là ngước mắt, hay là khẽ cười, thì ánh mắt hắn đều hắt ra tấm chắn người dày nặng.
Thiếu niên mặt tròn có bộ dạng vênh váo lập tức héo rũ, cậu ta cúi đầu bước ra theo mà chẳng dám mở miệng câu nào.
Ngẩng đầu đối diện với vô vàn ánh mắt khẩn cần trong sợ hãi, Thiên Xu lặng lẽ thở dài rồi quay sang nói với Tạ Thức Y: "Độ Vi, cả tông môn chúng ta đều thương tiếc cho cái chết của Tử Tiêu.
Nhưng kẻ tu chân vốn đã là chống lại ông trời, sinh tử có mệnh, thăng trầm có số.
Ngươi không nên làm to chuyện."
Tạ Thức Y bình tĩnh trần thuật: "Sư thúc, chuyện Tiên tôn Tử Vi bỏ mình trong tay ma chủng vốn không bình thường."
Thiên Xu ngẩn người, nhưng vẫn nói: "Tuy vậy, nhưng, nhưng mà..."
Đan điền Thừa Ảnh đã có dấu hiệu nứt vỡ sau trận tập kích ban đầu, nay bị hai đệ tử Tiên minh bắt giữ làm hắn ta lại càng thêm phẫn nộ: "Tạ Ứng, cái chết của Tử Tiêu có vấn đề thì cũng liên quan gì đến chúng ta.
Chẳng lẽ chúng ta bị định tội chỉ vì tình cờ có mặt tại phái Hồi Xuân?"
Tạ Thức Y cụp mắt nhìn hắn, và đáp với giọng hững hờ: "Trưởng lão Thừa Ảnh có thể cho là như vậy."
Thừa Ảnh bị đối phương làm cho tức đến hộc máu.
Ban nãy hắn ta có thể tùy ý sát phạt phái Hồi Xuân, bây giờ Tạ Thức Y đòi mạng hắn ta một cách vô duyên vô cớ, thì hắn ta lại thấy không cam lòng.
"Dù có vậy thì ta cũng không đáng tội chết!"
Bóng tối sâu hun hút trong đôi mắt Tạ Thức Y lạnh lẽo giá băng, hắn khẽ cười, rồi khẽ nói: "Trưởng lão Thừa Ảnh."
"Việc tội ngươi không đáng chết, và việc ta muốn ngươi chết, không hề mâu thuẫn với nhau."
Thiên Xu sững sờ.
"Độ Vi..."
Kỳ thực bằng sự hiểu biết của Thiên Xu về Tạ Ứng thì lão không cho rằng Tạ Ứng sẽ thật sự lạm sát người vô tội, mà đi gϊếŧ chết tất cả mọi người có mặt nơi này.
Trận lồng chim hẳn phải có mục đích khác.
Tuy nhiên cơn cuồng sát đầy thản nhiên trong lời nói của hắn vẫn làm lão phải bàng hoàng.
Thừa Ảnh cười phá lên vẻ điên dại: "Được! Tạ Ứng ngươi gϊếŧ đi! Ngươi gϊếŧ sạch người ở đây đi- nơi này không chỉ có ta, mà còn có vị hôn thê của ngươi nữa- Tạ Ứng, ngươi gϊếŧ ta xem nào!"
______
Tác giả có lời: Tên mà Ngôn Khanh gọi:
Tạ Thức Y= Tạ shí yī (thập nhất) = Tạ 11 = Tạ yāo yāo (cách đọc số 11 kiểu số nhà) = Tạ Yêu Yêu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...