Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu


Lời Ngôn Khanh nói ra làm Ma thần yên lặng.
Ánh mắt dữ tợn màu xanh ngắt nhìn chằm chằm Ngôn Khanh trong bóng tối của Nó hắt lên cái vẻ đã lường trước tình huống vừa rồi.

Nó mỉm cười hàm ý và từ tốn nói: "Không hổ là người bị ta ký sinh."
Trước kia Nó hấp thụ nỗi đau và tuyệt vọng của Ngôn Khanh nên vẫn luôn che giấu sự thật đằng sau, bây giờ Ngôn Khanh nghĩ thông rồi, Nó mới nhìn y bằng ánh mắt dạt dào hứng thú.
"Chắc hẳn là ngươi thật sự sợ mình.

Mà Ngôn Khanh này, ngươi đoán loại người gì sẽ bị ta ký sinh?"
Ngôn Khanh đi giữa trời gió tuyết, tâm tình phẳng lặng.
Không cần câu trả lời của y, Ma thần tự nói: "Loại người đạo tâm lung lạc, lòng chứa ác niệm.

Ngôn Khanh, lòng người khó đoán, rất nhiều khi chính ngươi cũng không thể hiểu nổi bản thân mình."
Ngôn Khanh bình tĩnh nói: "Vô dụng, câm miệng.

Ép ta đến mức ấy đã là cực hạn của ngươi."
Những ngày tiếp xúc vừa qua làm Ma thần dần dần hiểu tính Ngôn Khanh: "Ngôn Khanh, thật ra ta và ngươi thuộc cùng một loại người.

Những lời ta nói trước đây ngươi cũng có thể hiểu theo cách khác.

Mối quan hệ giữa Tạ Thức Y và ngươi tương tự quan hệ giữa ngươi và ta.

Mưu đồ của ta với ngươi, và mưu đồ của ngươi với Tạ Thức Y, trên một phương diện nào đó cũng đều hướng tới cùng mục đích."
Ngôn Khanh cười khẩy, y có mưu đồ gì với Tạ Thức Y thì chính y còn không biết rõ.

Mai sau, trên đời này cũng sẽ không một ai biết được.
Ma thần nói: "Ngươi thật sự cho rằng hắn không ác cảm với ngươi một chút nào à?"
"Ngươi dám thề trong suốt nhiều năm chung sống, ngươi không có dù chỉ một khoảnh khắc nghĩ tới việc giết và đoạt xác hắn? Ngươi dám thề ngươi cam lòng bám lên thân xác hắn cả đời? Cam lòng sống một đời không ai biết đến?"
"Nếu ý chí ngươi chưa từng lung lạc, thì sao ngươi có thể bị ta ký sinh cho được."
Ngôn Khanh không hề dao động: "Ta nói rồi, ngươi chỉ có thể ép ta đến mức độ của mấy ngày trước mà thôi, không hơn được nữa."
Ma thần nhìn y bằng ánh mắt u ám một hồi rồi lại bật cười quái đản, đáy lòng thầm đắc ý.

Nó toan mở lời thì đột nhiên, một tiếng rồng ngâm dũng mãnh vang lên trong đại điện.
Tạ Thức Y được truyền thừa từ đế quân Nam Đẩu nên sự xuất hiện của hắn không đánh thức thận long.

Nhưng Ngôn Khanh thì không.

Khoảnh khắc Ngôn Khanh xuyên qua màn tuyết đến trước tòa sen, tuyết rơi rợp trời bỗng dưng ngưng đọng, rồng thần khổng lồ thời viễn cổ từ từ mở mắt.
Ma thần biến sắc.

Nó có thể tung hoành trên khắp Cửu trùng thiên mà không hề kiêng kỵ, duy chỉ có Cõi trụy của Thần là ngoại lệ.

Thấy thận long mở mắt, Ma thần nghiến răng, nhắm mắt, lui về giữa đám sương đen.
Thận long có cặp mắt to lớn với con ngươi màu vàng đục như hai vầng trăng sáng.

Nó đã chết cách đây hơn vạn năm, nay chỉ còn lại ảnh ảo nằm giữa Long cung đang lạnh lùng dõi mắt nhìn Ngôn Khanh.

Sau khi thấy Ngôn Khanh không bị kiếm Bất Hối bài xích, thận long lại nhắm mắt nghỉ ngơi, gió tuyết giữa long cung lại trở nên lồng lộng.
Ngôn Khanh đến cạnh Tạ Thức Y, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn hắn quỳ chính giữa tòa sen, nhìn đôi môi trắng bệch và khuôn mặt tái mét nổi bật trên nền tóc đen của hắn.
Không biết áo đỏ nhuộm bao nhiêu máu- có thể là máu dây vào từ thành Chướng, cũng có thể là máu của chính Tạ Thức Y.

Tầng tầng lớp lớp máu tươi thấm lên làm sắc áo sẫm lại đầy gai mắt.


Tay hắn chằng chịt vết thương bị gây ra bởi gương vỡ.

Trong đó, vết thương nặng nhất kéo dài từ lòng bàn tay đến cổ tay và sâu hoắm tận xương.
Ngôn Khanh đã đứng sững rất lâu.
Y có thể tiếp nhận một bản thân thẳng thắn mà vô tri, một bản thân bị ghét bỏ mà không hề hay biết.
Cũng có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật mình không được bất kỳ ai mong đợi trên đời này.
Nhưng điều đấy không có nghĩa là y có thể dằn lòng khi nhìn Tạ Thức Y trước mắt.
Có lẽ sẽ cần đến một khoảng thời gian rất dài mới có thể chôn giấu và che đậy những gợn sóng lăn tăn nơi đáy lòng, để đổi lấy dáng vẻ hững hờ và tiêu sái.
Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm...!cũng có thể sẽ cần đến trăm năm.
"Tạ Thức Y, ngươi có tâm lưu ly thật à?" Ngôn Khanh bỗng dưng hỏi khẽ một câu, sau đó là một thời gian dài chìm vào yên lặng.

Cuối cùng, y bật cười đầy nhạt nhẽo.
Nghĩ kỹ lại thì y cũng không thấy mình giả vờ tốt lắm.
Vào cái đêm mượn gió xuân phác họa dung mạo Tạ Thức Y trên Đăng Tiên các, khi ngón tay vô tình phất qua bờ môi hắn, Ngôn Khanh đã hóa đá toàn thân, không dám cử động lấy một lần.

Giữa tiếng ve kêu rả rích ngoài hiên, dường như đến cơn gió thoảng nhẹ cũng nghe thấy tiếng tim y đập rộn.
Nhưng Tạ Thức Y lại chẳng hề nghe được.
Rồi đến ngày ghé sông Hắc Thủy, vì muốn bắt cánh bướm dập dờn, mà tay y tình cờ chạm lên hàng mi hắn.

Hàng mi phất qua lòng bàn tay làm Ngôn Khanh như trúng sét, nào là hơi thở hỗn loạn, nào vành tai âm thầm ửng đỏ.
Tạ Thức Y còn bận lạnh lùng nói buông tay.

Thế nên hắn không nhận ra kỳ thực ngón tay y còn run hơn hàng mi hắn...
Sau đó, Ngôn Khanh cố tỏ ra bình thản để che giấu tâm trạng của mình: "Yêu Yêu ơi, ta không ngủ được."
Cớ sao không ngủ được? Tạ Thức Y không thắc mắc chuyện này.
Có điều trong những năm tháng lang bạt kỳ hồ, nguy hiểm rình rập khắp muôn nơi, họ đã sớm hình thành thói quen có thể chìm vào giấc ngủ ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ thời gian nào, để bổ sung năng lượng.
Không ngủ được à...!Chẳng phải chính là bởi ngày ấy phải đóng giả tân nương, rồi lại nhớ ra lễ thành hôn dưới nhân gian có thủ tục người chồng cõng người vợ lên kiệu hoa đó ư? Dù y chẳng muốn làm tân nương, cũng chẳng thèm lên kiệu.

Nhưng vì người cõng mình là Tạ Thức Y, nên Ngôn Khanh lại không khỏi liên tưởng đến quan hệ mập mờ mà thân mật nhất ấy để rồi ngồi bần thần trong bóng tối, mặc cho dòng suy tưởng lặng lẽ lan xa.
Ngôn Khanh khẽ cười, thầm nghĩ có khi mình điên mất tiêu rồi.

Đến cả cơ thể y còn không có, hỉ nộ ái ố y chỉ có thể truyền đạt bằng âm thanh.

Những tiếp xúc da thịt với Tạ Thức Y đều chỉ là mượn gió mượn mưa, mượn hoa mượn cỏ.
Thế thì người ta phải nhìn thấu thế gian đến độ nào mới nhận ra được cơ chứ? Nghĩ vậy, Ngôn Khanh không khỏi thở phào.
Tuy nhiên, có lẽ tình cảm của Ngôn Khanh đối với Tạ Thức Y không phức tạp bằng nổi một phần một vạn tình cảm của hắn với Ngôn Khanh.

Trong mắt Tạ Thức Y, Ngôn Khanh là yểm, là lời nguyền vô vọng nhất thế gian này.

Một thiên tài luôn đứng ở trung tâm như Tạ Thức Y sao có thể chấp nhận cho kẻ khác chiếm đoạt cơ thể và khống chế hành động được.
Hắn phải hận y, ghét y, muốn giết chết y.
Nhưng ân nghĩa những năm qua chưa sáng tỏ, để rồi cuối cùng Tạ Thức Y cũng chẳng nhấc nổi kiếm với Ngôn Khanh- thậm chí còn cứu y, bảo vệ y, hao tâm tổn sức đến Cõi trụy của Thần và đắp nặn lại cơ thể cho y...
Nghĩ đến đây Ngôn Khanh cười tự giễu.
Quên đi, sẽ không ai hiểu rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ biết rằng nơi đây sắp đặt dấu chấm câu cho hết thảy liên quan đến hai người.
Ngôn Khanh chợt nhớ về khoảnh khắc trên con đường dẫn tới phế tích Thần cung, Tạ Thức Y run rẩy vùi đầu lên vai y và phả ra hơi ướt như nước mắt.

Thế rồi Tạ Thức Y hỏi Ngôn Khanh năm nay là năm nào.
Hiện giờ chính Ngôn Khanh cũng ngẩn ngơ.

Năm bao nhiêu nhỉ? Hình như là năm Kinh Hồng thứ ba lăm.

Hóa ra đã trôi qua nhiều năm đến vậy.
Không nghĩ ngợi vẩn vơ thêm nữa, Ngôn Khanh đưa tay toan chạm lên mặt Tạ Thức Y hòng đánh thức hắn khỏi cơn mơ.

Nhưng ngón tay y lại dừng giữa không trung, rồi lần xuống, quấn một lọn tóc buông xõa của hắn và nâng lên: "Tạ Thức Y, tỉnh lại đi nào."
Thận long chuyên dệt mộng, mộng ấy lại chuyên gợi tâm ma.

Tuy rằng người ở giới Tu chân này không có khái niệm tâm ma, nhưng có thể khiến Tạ Thức Y thống khổ đến thế thì chắc chắn không phải ảo cảnh tốt lành gì.
"Dậy nào Tạ Thức Y."
Sau đó Ngôn Khanh chợt bàng hoàng khi thấy thân mình đối phương run rẩy.
Khóe miệng hắn rỉ máu, nét mặt hắn trắng bệch, nỗi tuyệt vọng u ám như đã kết thành sương giữa hai hàng lông mày của hắn.
"Tạ Thức Y!" Ngôn Khanh nghiêm mặt, đáy lòng thoắt căng thẳng.

Rồi y bỗng nhớ ra mình có thể đi vào ảo cảnh của thận long.
...! Chỉ cần có dòng khí nối liền giữa hai người bọn họ.

Ngôn Khanh cắn cắn môi, cuối cùng không do dự nữa, y nâng cằm Tạ Thức Y và hôn lên môi hắn.
Khoảnh khắc môi chạm môi, cảm giác bi thương một cách vừa tức cười vừa vô vọng bỗng trào dâng dưới đáy lòng Ngôn Khanh.
Bấy giờ, tại đây, thần linh đều đã biết.
Hơi thở Tạ Thức Y lạnh như băng.

Chóp mũi hai người chạm sát.

Ngôn Khanh nhắm mắt, cảm nhận cơ thể đang trầm dần xuống.

Tòa sen tỏa ánh sáng trắng thuần giữa tiếng rít gào của gió tuyết, kéo Ngôn Khanh vào trong ảo cảnh của Tạ Thức Y.
Tuy nhiên, y chưa rơi đến tận cùng thì một luồng linh lực mạnh mẽ, lạnh lẽo, và mênh mang đã bất ngờ công kích lồng ngực y, buộc y phải trở về thực tại.
"!" Đòn tấn công đột ngột làm Ngôn Khanh bị thương nặng, cổ họng trào máu tươi, nhưng việc đầu tiên y làm khi mở mắt lại là vội vã ngồi dậy và kéo giãn khoảng cách với Tạ Thức Y.
Sự xâm nhập của người ngoài đã giúp Tạ Thức Y tìm về một chút lý trí từ cõi mộng.

Bản thân hắn là một người cực kỳ lý tính, do đó hắn có thể lập tức nắm bắt tia lý trí ấy để hoàn toàn tỉnh giấc.
Tạ Thức Y mở mắt, ánh sáng xanh băng phiêu dạt dưới đáy cặp con ngươi, nhưng lòng trắng mắt lại mịt mờ sắc máu.
Sau khi thấy Ngôn Khanh, điên cuồng và đau đớn trong mắt Tạ Thức Y từ từ phai nhạt cho đến khi đạt tới trạng thái thẫn thờ.

Thế rồi hắn chợt biến sắc, rên lên, và ngã khuỵu.
Ngôn Khanh hốt hoảng ôm lấy hắn theo phản xạ.

Chắc hẳn lần này đã quá mơ màng nên Tạ Thức Y chẳng những không đẩy y ra, mà còn nắm chặt lấy cánh tay của người đối diện.
Ngôn Khanh ngửi được mùi máu tanh từ phía hắn.
Tạ Thức Y gác cằm lên vai Ngôn Khanh và yên lặng rất lâu, sau đó mới cười nhẹ và khàn giọng hỏi: "Ngôn Khanh, thật ra ngươi cũng không muốn giết ta đúng chứ?"
Tạ Thức Y có thể dễ dàng làm được chuyện mà Ma thần không thể.

Ngôn Khanh nghe vậy cứng đờ, như pho tượng sáp.
Tạ Thức Y có vẻ chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt hắn vẫn mê man, nhưng lại nghiêm túc và cố chấp chờ đợi một đáp án.

Hắn cất giọng nhẹ nhàng: "Ngôn Khanh, thật ra ngươi không chỉ đơn thuần là hận ta, đúng không?"
Không chỉ đơn thuần là hận, đúng không?
Ngôn Khanh cứng đờ.


Thân thể y đông cứng giữa gió tuyết, một tia sét như giáng xuống đỉnh đầu.

Y thật sự hy vọng tia sét ấy có thể chẻ ra một kẽ hở, để trời long đất lở, để vạn vật sa lầy, để y không phải đối mặt với cục diện khó chịu này thêm nữa.
Không chỉ đơn thuần là hận à...!đúng vậy, đúng là như thế.

Nhưng mà sao y dám, sao y có thể bộc bạch thành lời...
Bốn mươi mốt bước, mỗi bước đều đạp lên máu đỏ.
Đã dành trọn sức mình để tiếp thu sự thật mình bị người ta căm ghét suốt nhiều năm, nên giờ y chẳng còn hơi sức để Tạ Thức Y phát hiện ra thứ tình cảm hoang đường của mình được nữa.

Dù tình cảm ấy chưa nở rộ thành hoa thì cũng đã đâm chồi nảy lộc, theo cái cách mà đến chủ nhân của nó cũng không hiểu được rõ, chỉ biết rằng nó mang đến nỗi tuyệt vọng và đau đớn.
Nhắm mắt lại, Ngôn Khanh mừng thầm vì Tạ Thức Y không thấy mặt mình.

Sau đó y kiểm soát hơi thở và gồng mình để giữ cho giọng nói phát ra có vẻ thật thản nhiên.

Y dùng giọng điệu bản thân vẫn dùng suốt mấy thập niên qua: "Không chỉ là hận à?" Y hỏi: "Nhưng Tạ Thức Y này, giữa chúng ta còn có thể có thêm gì được chứ?"
Dứt lời, Ngôn Khanh thấy đầu óc mịt mờ, trái tim trống rỗng, như thể cô hồn bị tước đoạt thất tình lục dục.
Mà hơi thở của Tạ Thức Y cũng chậm lại, hắn rốt cuộc hoàn hồn từ giấc mộng.
Không nói gì thêm, Tạ Thức Y đứng dậy và dùng tay lau máu trên thân kiếm.

Ngôn Khanh nhìn hắn băng qua màn tuyết, tiến về phía thận long, rồi dùng kiếm Bất Hối đâm thẳng vào ấn đường thận long.

Thận long không phản kháng, cặp mắt vàng nhìn Tạ Thức Y với vẻ ngoan ngoãn và thành kính, nó tự nguyện chết trong tay chủ nhân của nó.
Hơi thở của rồng hội tụ trên mũi kiếm Bất Hối và đổ cuồn cuộn vào cơ thể Ngôn Khanh.
Khoảnh khắc thận long tan biến, trời đất xoay chuyển, Tạ Thức Y bị cắn trả đến độ hộc máu.
Nhưng trận ác chiến chân chính lại chờ đợi đằng sau.

Lợi dụng lúc Long cung nghiêng ngả, đám cốt điểu ngấp nghé nơi này ùn ùn kéo đến và công kích hai người.
Sau chớp mắt có được cơ thể, Ngôn Khanh không kịp để ý gì thêm đã vội vàng lao vào cuộc chiến với bầy cốt điểu.

Tạ Thức Y lúc này đã thoi thóp, hoàn toàn không thể tham chiến.
Ngôn Khanh nhặt thanh kiếm dưới nền đất rải xương và đứng chắn trước mặt Tạ Thức Y.
Đến khi tiêu trừ hết thảy gian nguy thì trên mặt, trên người y đã chằng chịt vết thương và máu đỏ.
Thận long chết, Ma thần lại ra ngoài màn sương đen.

Nó kinh ngạc nói: "Còn thật sự lấy được hơi thở của rồng làm cơ thể cho ngươi."
Ngôn Khanh không trả lời.

Cốt điểu bay đến từ đâu mang theo sợi dây đỏ dài miên man trên cặp cánh.

Ngôn Khanh cúi người, cầm sợi dây, quấn một vòng quanh những ngón tay rồi buộc lên mái tóc đen dài.
Ma thần tiếp tục hả hê: "Tạ Thức Y đang trọng thương mà ngươi không giết hắn đi hả Ngôn Khanh? Bỏ lỡ lần này ngươi không còn cơ hội nào khác đâu.

Lần này hắn giúp ngươi chẳng qua vì đầu óc mê muội mà niệm lại tình xưa thôi.

Đợi đến khi hắn bình tĩnh lại và lại muốn giết ngươi, thì ngươi chưa chắc đã là đối thủ của hắn."
Ngôn Khanh phớt lờ Nó.
Ảo cảnh gió tuyết tan thành mây khói, trả lại chốn vùi xương hoang dã phủ đầy xương trắng.
Màn đêm không tiếng động.
Ngôn Khanh xoay người, hít sâu, rồi bước từng bước về phía trước.
Vừa đi y vừa thầm nhủ:
Đừng nhìn, đừng quay đầu nhìn lại.
*
Nước hồ Kính rất sâu và rất lạnh.

Ngôn Khanh không ngừng rơi xuống, hồn ti trên cổ tay trôi bồng bềnh và mắc phải rong bèo.

Huyết ngọc rơi ra, rơi xuống đáy hồ.
.
Bên ngoài bí cảnh Đinh Lan.

Cung Vấn Tình.
Chú chim ruồi trên đầu ngón tay Tạ Thức Y nát vụn.
Ngu Tâm phía dưới ngạc nhiên: "Minh chủ."
Khoác trên mình áo tuyết dài quét đất, Tạ Thức Y yên lặng cụp mắt nhìn xuống đầu ngón tay.

Sự im lặng của hắn luôn mang lại cho người xung quanh cảm giác lạnh lùng và xa cách.
Ngu Tâm dè dặt: "Minh chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Chức Minh chủ này Tạ Thức Y đã tại vị trăm năm, đến nay cảm xúc của hắn đã được che giấu hoàn toàn triệt để.

Hắn đứng dậy, bình tĩnh nói: "Ta cần vào bí cảnh Đinh Lan một chuyến.

Ngươi thay ta truyền lệnh cho mọi người: trước khi ta ra ngoài, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Ngu Tâm sửng sốt: "Dạ? Bí cảnh Đinh Lan...!Thuộc hạ cho rằng Minh chủ đã nói người ngoài không được can dự vào bất cứ chuyện gì phát sinh bên trong bí cảnh?"
Trường kiếm dần dần hội tụ trong tay Tạ Thức Y, hắn nói: "Nếu Kính Như Ngọc có hỏi, ngươi cứ nói ta vào trong với thân phận đệ tử dự thi."
Ngu Tâm: "..." Bấy giờ Ngu Tâm mới nhớ ra Minh chủ chưa tròn ba trăm tuổi, hoàn toàn có tư cách tham gia đại hội Thanh Vân.
Tạ Thức Y biết Ngôn Khanh gặp chuyện.

Huyết ngọc được bao phủ bởi thần thức của hắn, do đó chỉ cần có nhu cầu là hắn luôn cảm giác được chuyện xảy ra bên cạnh Ngôn Khanh.
Tạ Thức Y nắm rất nhiều tin tức trong tay, mà mỗi tin tức dù lớn dù nhỏ đều hướng tới nhận định nhà họ Tần có mưu đồ gì đó khác.
Thậm chí hắn cũng cho rằng Tần Trường Hi sẽ vô cùng hả hê trước hành động sắp tới của hắn- như vậy vào bí cảnh Đinh Lan sẽ chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ.
Tuy nhiên hắn là kẻ đã làm thì sẽ không hối hận.
Nơi ở mà môn Phù Hoa sắp xếp cho hắn gọi là đỉnh Vấn Tình.

Lúc ra ngoài cung điện, Tạ Thức Y vô thức liếc thấy một tảng đá xanh sừng sững cuối cánh rừng bao la, trên tảng đá viết hai chữ "Vấn Tình".
Vấn tình.

Áo tuyết lồng lộng, Tạ Thức Y thầm niệm hai chữ nọ trong lòng, hàng mi dài che giấu cảm xúc dưới đáy mắt.

Sau đó hắn dời mắt, tiếp tục bước đi.
*
Hỏi tình.
Thật ra, kể từ lúc còn rất nhỏ thì Tạ Thức Y đã có năng lực hiểu thất tình lục dục chốn nhân gian một cách thấu suốt đến kinh hoàng.

Khi ấy hắn cũng không biết "tâm lưu ly" là gì, chỉ biết hễ tiếp xúc đôi lần với một người là hắn có thể đọc vị đối phương.
Hắn dễ dàng cảm nhận được cảm xúc yêu ghét của đối phương, cũng như biết đối phương đối xử với mình thật lòng hay giả dối.

Rồi từ giọng nói, ánh mắt, hoặc trong bất cứ cử chỉ hành động nhỏ lẻ của mọi người, hắn đều có thể tìm ra câu trả lời mà không cần tốn sức.
Có điều tính hắn trời sinh lạnh nhạt, không thích giao tiếp với mọi người, nên sự bén nhạy của hắn cũng trở thành một loại kỹ năng có cũng bằng không.
Lần đầu tiên hắn thấy tài năng này là một loại may mắn, có lẽ là vào năm mười lăm tuổi.
Tại tiệc kết thúc khóa học ở Đăng Tiên các, hắn buộc phải uống mấy chén rượu hoa lê.

Say rượu xong, cả tâm trạng lẫn tính tình của hắn đều trở nên tệ hại, song đổi lại là ngũ giác tốt dị thường.
Khi hoa trên cành kéo theo mưa xuân văng đầy lên mặt hắn, hắn đã nghĩ xong cách dạy dỗ Ngôn Khanh một trận nên hồn.
Nhưng Ngôn Khanh đã vội vàng nhận lỗi: "Xin lỗi! Tạ Thức Y! Ta lập tức dọn sạch ngay đây, ngươi cứ việc ngủ tiếp!"
Thế là hắn nghiến răng đầy tức giận rồi không buồn quan tâm đến đối phương thêm.

Vừa khéo cơn say đang làm hắn khó chịu, cuối cùng hắn quyết định nhắm mắt và đánh giấc.

Tạ Thức Y không thích uống rượu, có thể nói hắn ghét hết thảy những thứ ảnh hưởng đến lý trí của mình.
Bấy giờ Ngôn Khanh vừa học được cách điều khiển gió nên lúc nào cũng thích khoe khoang.

Bảo là dọn sạch, nhưng nhất quyết phải dọn sạch nhờ sức gió.
Mượn gió nhặt chiếc lá cây vướng lên chân mày, mượn gió thổi cánh hoa rơi lên mi mắt hắn.
Ngay cả việc lau nước trên mặt cho Tạ Thức Y mà Ngôn Khanh cũng muốn tự mình làm.

Lúc gió dịu dàng vuốt ve đôi môi, Tạ Thức Y đã không khỏi chửi thầm một tiếng "ngu xuẩn" trong lòng, nhưng rồi hắn cũng lập tức ngẩn người.
Ngẩn người là bởi cảm xúc lành lạnh dán trên môi.
Cũng là bởi...!hắn có thể dễ dàng nhận thấy Ngôn Khanh đang cứng ngắc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui