Edit: Cá
Beta: Daisy
•••••••••••••••••••••••
Mùa đông, Khánh Hi năm thứ 35.
Cố Vô Ưu khoác áo lông chồn đứng ở cửa thành, hai bên là bá tánh đang quỳ rạp, bọn họ cúi đầu khóc rống không ngừng, đứng cạnh nàng là Thái Tử biểu ca, công chúa biểu muội cùng với người nhà của Lý Khâm Viễn,......!Phía sau là quan lại lớn bé đang cúi đầu gạt nước mắt.
Đây là một màn tiếp đón vô cùng long trọng.
Một màn như vậy, cũng chỉ có vào rất nhiều năm về trước, khi Nguỵ Quốc Công đời trước, cũng chính là cha chồng nàng tử trận nơi sa trường.
Lần đó, Cố Vô Ưu vẫn ở Lang Gia, không được tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe nói bệ hạ dẫn văn võ bá quan đứng thành hàng dài, cùng tiếng khóc nỉ non của bá tánh toàn thành tự mình nghênh đón đại tướng quân về nhà.
Cũng là một ngày đông như bây giờ, tuyết rơi thật dày, trên mặt đất đọng lại không ít tuyết, một chân dẫm xuống đều có thể tạo thành một cái hố lớn......!
Cố Vô Ưu trước kia rất thích những ngày tuyết thế này, nàng thích nắm tay Lý Khâm Viễn đứng ở cửa sổ thưởng tuyết, thích thừa dịp chàng không phát giác vươn tay ra cửa sổ tùy ý hứng bông tuyết, sau đó nhìn chàng dùng ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ giúp nàng lau tay, nàng còn thích làm nũng, thích chơi xấu bắt chàng cõng nàng đi mai viên hái mai.
Nhưng hiện tại, cái gì cũng không còn.
Bên cạnh nàng rõ ràng có nhiều người như vậy nhưng lại không có bóng dáng quen thuộc kia.
Phu quân của nàng, đại tướng quân của nàng không bao giờ có thể cõng nàng đi hái hoa mai được nữa......
Bạch Lộ ở bên cạnh cầm dù che cho Cố Vô Ưu, nhìn nàng trầm tĩnh như nước, tựa hồ muốn nói gì đó, môi khẽ nhếch, do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Kỳ thật những người bên cạnh Cố Vô Ưu, có ai không không muốn nói chuyện với nàng?
Bọn họ đều lo lắng cho nàng, từ lúc tin Lý Khâm Viễn chết trận truyền về, Cố Vô Ưu giống như trong một đêm thành người câm, một câu cũng không nói, một giọt nước mắt không rơi.
Mỗi ngày nàng vẫn rời giường như thường lệ, ngủ như mọi ngày, vẫn xử lý mọi việc trong phủ, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ có thân hình ngày càng gầy yếu của nàng làm cho người ta biết được nàng cũng không phải vô tâm như thế.
Bọn họ ngược lại hy vọng nàng khóc một hồi, khóc lớn một trận còn tốt hơn so với cố chống đỡ như hiện tại.
"Đến rồi..."
Cũng chẳng biết là ai cất tiếng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về cửa thành, gương mặt bình tĩnh nhiều ngày của Cố Vô Ưu rốt cuộc tại thời khắc này cũng thay đổi, tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, chiếc cằm gầy gò căng cứng, môi bị gió thổi đông lạnh mím thành một đường thẳng tắp.
Dường như chỉ có như vậy, mới giúp nàng không thể hiện ra cảm xúc đang bị kìm nén.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là quốc kỳ của Đại Chu, phía sau là những chiến kỳ có khắc chữ Lý.
Lúc này đây những chiến kỳ đông cứng bị gió thổi bay phần phật, phía sau có một cỗ quan tài đen như mực, các tướng sĩ ở hai bên lặng người đẩy quan tài về phía trước, tất cả đều im lặng.
Vào khoảnh khắc những người khóc rống kia nhìn thấy quan tài xuất hiện cũng im bặt.
Cố Vô Ưu không nhìn thứ khác nữa, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của nàng giờ đây chỉ nhìn cỗ quan tài không chớp mắt.
Quan tài đã được đẩy đến trước cửa thành.
Bánh xe dừng lại.
Phó Hiển bị tuyết phủ đầy người đi đến trước mặt Cố Vô Ưu, quỳ một gối, con người vốn khi phách hăng hái, giờ phút này tuyết trắng phủ đầy đầu, như là già đi mười tuổi, quỳ trước mặt nàng, đỏ mắt khàn giọng nói với nàng: "Ta..." Hắn nức nở nói, "Không thể mang ngài ấy trở về an toàn."
Cố Vô Ưu không nói gì.
Nàng thậm chí không nghe hắn nói gì, ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối dừng ở chiếc quan tài.
Bất chợt, nàng đi tới.
"Phu nhân..."
"Nhạc Bình..."
Những người đó không biết nàng muốn làm gì, đành phải gọi nàng, Cố Vô Ưu lại không phản ứng lại, lập tức đi đến bên quan tài, nàng mặc y phục trắng, người phảng phất như hoà làm một với đất trời, nhưng tuyết trên đầu vẫn rơi không ngừng nghỉ.
Chỉ trong chốc lát, tóc nàng liền bao phủ một tầng tuyết, ngay cả cặp lông mi đen như lông quạ cũng dính đầy tuyết, che phủ tầm mắt nàng.
Nàng không nói gì, chỉ vươn tay vuốt ve từng tấc, phủi sạch tuyết phủ trên quan tài.
Nhưng làm cách nào phủi sạch đây?
Nàng lau sạch một tấc, tuyết lại phủ lên lần nữa, tay nàng, nàng mặt đã sớm bị đông đến chết lặng, nhưng nàng dường như không có cảm giác, cứ chà lau như vậy, động tác ôn nhu như thể âu yếm gương mặt người thương.
"Nhạc Bình......"
Tiêu Cảnh Hành thấy nàng như vậy, thật sự không đành lòng, cầm dù đi lên trước, thay nàng che khuất tuyết trên đỉnh đầu, khẽ thở dài: "Dừng lại đi."
"Biểu ca." Cố Vô Ưu cuối cùng cũng lên tiếng, nàng đã hơn mười ngày chưa nói gì, thời điểm vừa cất lời, thanh âm thực nhẹ, cũng thực khàn: "Chàng thích sạch sẽ, ta không thể để chàng về nhà như vậy được, chàng sẽ không vui."
"Nhạc Bình..."
Tiêu Cảnh Hành nhìn nàng, lúng túng mở miệng, một câu cũng không nói được.
Hắn chỉ có thể nhìn nàng như vậy, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, nhìn xem nữ tử gầy yếu đứng ở bên quan tài, giống như đang lau một vật yêu thích, lau từng tấc từng tấc quan tài.
Không người nào nói chuyện.
Gió càng lúc càng lớn, như có người đang khóc.
Mái tóc dài của Cố Vô Ưu cũng bị gió thổi rối loạn, nàng lại không có tâm trạng để ý tới, có người bung dù gắn phía trên quan tài, sau đó càng ngày càng nhiều người, càng ngày càng nhiều dù, bọn họ đều đỏ mắt không nói lời nào, im lặng trầm mặc nhìn Cố Vô Ưu lau quan tài.
Rốt cuộc quan tài cũng được lau sạch sẽ.
Cố Vô Ưu mỉm cười, nàng áp mặt lên quan tài, "Đại tướng quân...!Ta đến mang chàng về nhà."
"Ta đưa chàng..." Nàng mở miệng, dịu dàng nói: "Về nhà nhé."
Gió lạnh thổi phần phật.
Cố Vô Ưu cầm dù đứng bên cạnh quan tài, mọi người từ đầu đến cuối làm bạn ở bên, bá tánh trong kinh thành quỳ đầy con phố dài đón đại tướng quân của họ về nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...