Editor: Nguyên Mạc
Bắc Hòe từ khi có ký ức đã ít gặp cha mình.
Mẹ luôn bỏ mặc cô ấy, không thích tới gần cô ấy.
Ngôi nhà rất lớn, ở một mình cô ấy sẽ luôn cảm thấy mình có chút cô đơn.
Sau đó, một ngày nọ, cha cô ấy đột nhiên trở lại, còn mang về với một dì rất xinh đẹp nhu nhược.
Cô ấy vui vẻ chạy đến bên cha mình, đó là lần đầu tiên người cha luôn nghiêm túc mỉm cười với cô.
"Ngoan, gọi dì Diệp đi."
Cô ấy còn chưa kịp gọi thì đã bị mẹ mình kéo sang một bên.
Sức lực mẹ quá lớn làm cánh tay cô ấy đau quá.
Nhưng cô ấy không dám nói gì, chỉ có thể chịu đựng ủy khuất.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy thấy mẹ mình làm ầm lên trước mặt cha, mẹ cô ấy ngày thường ưu nhã thục nữ trước mặt cha cô, đột nhiên trở nên cuồng loạn.
Sau đó, cô ấy chỉ nhớ rằng cha và dì kia cùng nhau rời đi, không bao giờ quay trở lại.
Kể từ ngày đó, mẹ cô ấy như thay đổi thành một người khác.
Trước kia cô ấy bị bỏ rơi, nhưng bây giờ tất cả sự chú ý của bà đều dồn hết lên người cô ấy.
Tiểu Bắc Hòe ban đầu có một chút hạnh phúc.
Nhưng dần dần, sự kiểm soát quá mức này khiến cô ấy không thở nổi.
Ban đầu, mẹ cô ấy nhẹ nhàng dỗ dành bảo cô ấy vào bồn tắm nước lạnh.
Cô ấy lạnh đến mức rùng mình, liên tục khóc lóc van xin.
Mẹ cô ấy chỉ nhẹ nhàng lạnh lùng nói: "Ngoan, chịu một chút."
Quả nhiên, nửa đêm cô ấy sốt cao, nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy mẹ không đưa cô ấy đến bệnh viện, mà là gọi điện thoại cho cha khóc lóc kể lể.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ bất lực trên gương mặt mẹ cô ấy lập tức biến mất.
Cô ấy khó chịu nức nở.
Nhưng mẹ lại vỗ nhẹ lên đầu cô ấy, thậm chí còn có chút cười: "Thật tốt quá, cha con sẽ về đây sớm thôi."
Cô ấy không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy rất ủy khuất đau khổ.
Đáng tiếc tiết mục này chỉ diễn được vài lần, cũng sẽ khiến Bắc Vinh phiền chán.
Vì vậy, sau khi Bắc Kỳ ra đời, Vân Mạn Châu lại thay đổi một phương thức khác, yêu cầu khắc nghiệt hơn với Tiểu Bắc Hòe.
Chỉ cần Tiểu Bắc Hòe không làm tốt việc gì thì cô ấy sẽ bị đánh đập hoặc la mắng.
Nhưng đôi khi bà ấy lại trở nên rất dịu dàng, khi nhìn thấy những vết thương trên cơ thể Tiểu Bắc Hòe, bà ấy sẽ khóc lóc thảm thiết sám hối.
Lúc đó Tiểu Bắc Hòe vẫn rất ngoan, cô ấy cho rằng mình không đủ tốt nên mẹ mới tức giận.
Cô ấy liền liều mạng nỗ lực, khi những người khác chơi, cô ấy đang học, khi những người khác đang ngủ, cô ấy vẫn đang học.
Giống như một con quay, cô ấy không ngừng chuyển động, chỉ khát vọng nhận được một nụ cười từ mẹ.
Sau đó, cô ấy gặp Sầm Kim, có lẽ chính xuất thân gia đình quen thuộc đã khiến cô ấy dành sự quan tâm đặc biệt cho cô gái này.
Dưới sự quen biết Sầm Kim, về nhà cô ấy thử nói với mẹ: "Chờ khi con lớn lên con sẽ bảo vệ mẹ, không cần cha."
Nhưng những lời này chỉ đổi lấy được kết quả Vân Mạn Châu tức giận tột độ.
Đủ loại trách mắng không chút lưu tình, đủ loại lăng nhục mạ người.
Bắc Hòe để mẹ dùng thước dài đánh mình, không nói một lời.
Thậm chí cô ấy còn mờ mịt nghĩ, chẳng lẽ mình rất kém cỏi sao?
Nhưng khi cô ấy nhìn người mẹ lãnh đạm xấu tính đối mặt với Bắc Vinh, và cả Bắc Kỳ - người không cùng huyết thống, mặt mày tỏ ra dịu dàng, cô ấy mới chợt nhận ra.
Hóa ra sự tồn tại của cô ấy là nguyên tội.
Trong ngôi nhà dị dạng méo mó này, sự tồn tại của cô ấy là dư thừa.
Vân Mạn Châu chỉ yêu Bắc Vinh, Bắc Vinh chỉ yêu Bạch nguyệt quang và con trai của ông ta.
Còn Bắc Hòe thì sao?
Không ai yêu Bắc Hòe.
Cô ấy chỉ là một công cụ được Vân Mạn Châu sử dụng để lấy lòng Bắc Vinh.
Ngay cả những nỗ lực của cô ấy, sự xuất sắc của cô ấy, cũng bởi vì Vân Mạn Châu muốn Bắc Vinh vui vẻ.
Về phần Vân Mạn Châu, bà ấy thực sự không để bụng chút nào.
Ngay lúc hoàn toàn hiểu ra, Bắc Hòe đã thay đổi.
Cô ấy trở nên chán đời, trở nên nghịch ngợm.
Cô ấy xăm hình lên vết sẹo trên cánh tay, bắt đầu ăn mặc lôi thôi, trốn học, đánh nhau rồi đánh nhau, thay đổi từ một học sinh giỏi hàng đầu thành một thiếu nữ bất lương bị mọi người ghét chó.
Không ai có thể hiểu được nỗi đau và sự cô đơn trong lòng cô ấy, cô ấy thiếu cảm giác an toàn, cô ấy thiếu tình yêu, thiếu tất cả mọi thứ, nhưng cô ấy lại ngụy trang đến thương đao bất nhập.
Thời kỳ nổi loạn của thiếu nữ luôn hùng hổ, không kiêng nể gì đối nghịch với mẹ.
Vân Mạn Châu muốn cô ấy lấy lòng Bắc Vinh, làm cho Bắc Vinh vui vẻ, như vậy cô ấy càng muốn làm ngược lại.
Cho nên Bắc Vinh mới ghét bỏ đứa con gái bất hiếu không biết cố gắng này, còn mẹ cô ấy càng hận Bắc Hòe, đánh cô ấy càng ác liệt hơn.
Sau khi đánh xong sẽ ôm cô ấy vào lòng mà khóc, khóc lóc kể lể chính mình không dễ dàng.
Trước kia Bắc Hòe sẽ mềm lòng tha thứ cho bà ấy.
Nhưng về sau, cô ấy chỉ để mẹ tùy ý ôm mình, mặt vô cảm, đôi mắt như một vũng nước đọng, không có một chút sinh khí nào.
Bắc Hòe bị mẹ đè nén quá lâu nên ở bên ngoài phát tiết càng điên cuồng, càng thêm không kiêng nể gì.
Cô ấy dùng hành vi kiêu căng ngạo mạn của mình để che đậy sự hoang tàn, điêu đứng trong lòng.
Sau đó, cô ấy đến một trường đại học ở thành phố W.
Đây không phải là một trường tốt, nhưng nó có thể cách xa Vân Mạn Châu và người nhà Bắc gia.
Ở một nơi mới, cô ấy cố gắng thoát ra khỏi khói mù và lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Khi còn là học sinh năm hai, Bắc Kỳ đã liên lạc với cô ấy, tiểu tử này là học sinh lớp 11, trong lúc học tập căng thẳng, cậu ta đã cầu xin cô ấy dẫn mình đi xem cuộc thi điện tử của FA.
Nhà thi đấu thể thao điện tử nằm ở thành phố W, Bắc Kỳ không biết ai ngoại trừ Bắc Hòe.
Đường xá xa xôi, trời xa đất lạ, cha mẹ lại cho rằng không học vấn không nghề nghiệp, nên người nhà không cho đi.
Cậu ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có cầu Bắc Hòe.
Em trai cùng cha khác mẹ kêu chị gái, Bắc Hòe có chút mềm lòng, nhưng trên đường đến đó bị tai nạn xe cộ, Bắc Kỳ chết ngay tại chỗ, Bắc Hòe bị thương nặng, nhặt về nửa cái mạng.
Trời mưa to, đường trơn trượt.
Trên đường luôn tắc đường, Bắc Kỳ sợ bỏ lỡ nên sau khi nghe lời của một anh tài xế, liền cùng Bắc Hòe đi đường vòng.
Bất ngờ, ngọn núi bên đường bị mưa xối xả sạt lở, chiếc xe trực tiếp bị đè lên.
Mẹ của Bắc Kỳ bị chồng cũ bạo hành, thân thể không tốt, nghe tin dữ, bà đột ngột qua đời vì đau tim.
Bắc Vinh mất vợ và con, hận Bắc Hòe đến mức muốn giết cô ấy ngay tại phòng bệnh.
Lúc đó, Bắc Hòe vừa mới đi một vòng từ quỷ môn quan về, cả người nằm trên giường bệnh, vô cùng yếu ớt.
Người đàn ông điên cuồng bóp chặt cổ cô ấy, gần như là ý chí sinh tồn, cô ấy chạm vào chiếc bàn bên cạnh, sờ được cái gì đó liền đập vào người đàn ông.
Bàn tay trên cổ cô ấy buông lỏng, Bắc Hòe vô thức đẩy ông ta ra.
Nhưng không ngờ thân thể người đàn ông không ổn định, ngã về phía sau, đầu đập vào góc bàn sắt, bất tỉnh.
Nghe thấy động tĩnh, Vân Mạn Châu xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, liền hét lên.
Cũng chính lúc này, Bắc Hòe mới nhận ra thứ mình vừa cầm là một con dao gọt hoa quả, mũi dao vẫn còn vương vết máu.
Bắc Vinh vội vàng được tiến hành cấp cứu.
Cấp cứu không thành công.
Vân Mạn Châu gào khóc thảm thiết, vừa đá vừa cắn Bắc Hòe, thậm chí còn gọi cảnh sát báo Bắc Hòe cố tình giết Bắc Vinh.
Phòng bệnh không có giám sát, vết máu trên con dao thuộc về Bắc Vinh.
Dấu vân tay trên cán dao và quần áo của Bắc Vinh được xác nhận là của Bắc Hòe.
Bắc Hòe có động cơ phạm tội nhất định được Vân Mạn Châu, mẹ ruột của Bắc Hòe, đích thân xác nhận.
Tất cả các bằng chứng đều cho thấy Bắc Hòe chính là hung thủ.
Bắc Hòe không bao biện, chỉ đờ đẫn nghe phán quyết cuối cùng của thẩm phán.
Cô ấy không thuê luật sư, một mình đứng vị trí bị cáo, như thể bị cả thế giới vứt bỏ.
Bắc Kỳ chết, dì Diệp chết, Bắc Vinh cũng chết.
Đều đã chết.
Cô ấy không thể hiểu tại sao nó lại thành ra như vậy, cô ấy cũng không nghĩ nữa.
Cứ như vậy đi.
Sau một thời gian, Vân Mạn Châu lại hối hận, chạy đến nhà tù khóc lóc để gặp Bắc Hòe, muốn lật lại vụ án cho cô ấy.
Bắc Hòe từ chối, không gặp bà ấy.
Cảm giác tâm như tro tàn là tư vị gì, có lẽ là như vậy.
***
Là một thực tập sinh tư vấn tâm lý, đi theo lão sư, tù nhân đầu tiên Giang Vãn nhìn thấy trong nhà tù là Bắc Hòe.
Theo các quản giáo, ý chí sống sót của người này rất yếu, ở trong tù cô ấy đã tự tử nhiều lần, tự mình hại mình cũng là chuyện thường ngày.
Đây là lần đầu tiên Giang Vãn nhìn thấy Bắc Hòe.
Một người là thực tập sinh tư vấn tâm lý, một người là tù nhân.
Cô đứng một bên, không lên tiếng chỉ im lặng nhìn lão sư kiên nhẫn hỏi.
Người phụ nữ cụp mi xuống, làn da nhợt nhạt hơn dưới ánh đèn.
Cô ấy rất đẹp, không phải vẻ đẹp theo nghĩa truyền thống, mà là một vẻ đẹp có tính công kích.
Khuôn mặt gầy gò lại càng thêm sắc sảo.
Cô ấy thờ ơ với câu hỏi của lão sư.
Đó không phải là sự khiêu khích giống các tù nhân khác, mà là trạng thái vô dục vô cầu.
Nó giống cái xác không hồn, trống rỗng chết lặng.
Trong suốt buổi này, Giang Vãn không nói lời nào với Bắc Hòe, nhưng cô lại nhớ kỹ người phụ nữ vô hồn không có sức sống này.
Đây là lần đầu tiên cô sau khi tạm biệt sự nghiệp múa của mình, sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với một người như vậy.
Cảm giác thật khó diễn tả.
Cô theo viết chuyên đề luận văn, cô bắt đầu ra vào nhà tù thường xuyên, dần dần, cô biết được câu chuyện xưa của Bắc Hòe.
Thực phi lý, thực bi ai.
Trong vài phần hứng thú của cô lại có thêm một chút đau lòng.
Bất cứ khi nào có cơ hội, cô sẽ tư vấn tâm lý cho Bắc Hòe.
Không giống như lão sư của mình, cô không hỏi câu hỏi có mục tiêu nào mà chỉ chia sẻ về cuộc sống hàng ngày và những rắc rối của mình.
Vào lúc này, Bắc Hòe là một người lắng nghe đủ tư cách.
Dần dần, Giang Vãn đã quen với việc giải phóng con người thật của mình trước mặt Bắc Hòe.
Kể từ sau khi bị chấn thương cột sống, tính tình của cô thay đổi rất nhiều, nhưng để không làm cha mẹ và bạn bè lo lắng, cô chỉ có thể đè nén bản thân, giả làm Giang Vãn hiền lành lạc quan trước đây.
Nhưng ở trước mặt Bắc Hòe, cô không phải lo lắng nhiều như vậy.
Mà Bắc Hòe cũng từ lúc bắt đầu không có phản ứng đến thỉnh thoảng trả lời vài câu, khi nhìn thấy Giang Vãn, trong mắt cô ấy sẽ hiện lên một tia sáng mong manh.
Khi nhìn thấy một tù nhân không trung thực trêu chọc Giang Vãn, cô ấy thậm chí còn đánh người tù.
Ngay cả khi cô ấy bị quản ngục khiển trách trừng phạt, cô ấy cũng không thừa nhận lỗi của mình.
Sau đó, Giang Vãn mang rất nhiều sách cho Bắc Hòe đọc, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô ấy, tìm việc gì đó để cho cô ấy làm.
Thật không ngờ, Bắc Hòe lại có năng khiếu vật lý, ở trong một tạp chí vật lý số mới nhất cô ấy thậm chí còn chỉ ra một lỗi trong đó của giáo sư.
Những người khác chỉ cười cho qua, không để tâm đến lời nói của Bắc Hòe, chỉ có Giang Vãn tin cô ấy, thậm chí chạy khắp nơi, chỉ để chứng minh rằng lời nói của Bắc Hòe là đúng.
Vị giáo sư này không phải là người tự cao, sau khi nhiều lần nghiệm chứng ông đã thừa nhận sai lầm của mình.
Ông ấy còn đến nhà tù tìm Bắc Hòe để thảo luận về một số vấn đề học thuật, sau đó nộp đơn với ban quản lý nhà tù để Bắc Hòe có cơ hội tham gia nghiên cứu khoa học.
Sau khi công bố kết quả nghiên cứu mới nhất, Bắc Hòe cũng được giảm án.
Vào ngày Bắc Hòe ra tù, chỉ có Sầm Kim và Giang Vãn đến.
Vân Mạn Châu dường như đã mất tích, Bắc Hòe cũng không đi tìm bà ấy.
Dưới sự giới thiệu của giáo sư, Bắc Hòe làm trợ lý trong viện nghiên cứu khoa học, nhưng có lẽ vì từng đi tù nên một số người trong viện luôn cố ý vô tình xa lánh cô ấy.
Thành tích của cô ấy sẽ luôn được ghi nhận bằng chữ ký của người khác.
Nhưng Bắc Hòe này thực ra không quan tâm, cô ấy làm vậy chỉ vì cô ấy cảm thấy mình làm thí nghiệm mới có cảm giác tồn tại.
Giang Vãn lo lắng cho tình trạng của Bắc Hòe, luôn đến gặp cô ấy với lý do tư vấn.
Giang Vãn giống như một tia nắng nhỏ, ấm áp vui vẻ, tươi sáng như một đóa hoa, tất cả những lời khen ngợi đều không quá phận.
Cô ấy giống như hai thái cực, Bắc Hòe sợ bị ánh sáng thiêu đốt nhưng lại vô cùng khao khát ánh sáng này.
Hai người ngày càng thân thiết với nhau.
Trong khoảng thời gian này, Giang Vãn đã thổ lộ không dưới năm lần.
Đều không ngoại lệ, đều bị Bắc Hòe từ chối một cách nhẹ nhàng và khéo léo.
Giang Vãn không nản lòng, cũng không bỏ cuộc.
Sợ Bắc Hòe sẽ cảm thấy buồn chán một mình, Giang Vãn ép cô ấy đăng ký một đoàn du lịch, không ngờ nơi họ đến lại có động đất, cả hai bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Giang Vãn cảm thấy vừa áy náy vừa sợ hãi.
Bắc Hòe vẫn luôn nắm tay cô, nhẹ giọng động viên cô, bảo cô đừng ngủ.
Khi đội cứu hộ đào họ ra, Giang Vãn chỉ thấy hai thanh sắt đâm vào lưng của Bắc Hòe, máu chảy đầm đìa.
Rõ ràng mình cũng phải kiên trì không chịu nổi nữa, nhưng cô ấy vẫn kiên cường chống đỡ nói chuyện với cô để không làm cô sợ.
Bắc Hòe nằm trong bệnh viện mấy tháng, Giang Vãn chạy ra chạy vào không nghỉ một ngày.
Ngay từ lúc đó, Giang Vãn đã quyết định dù cha mẹ có phản đối thế nào, cho dù Bắc Hòe có từ chối thế nào, cô phải cùng Bắc Hòe ở bên nhau, không ai có thể ngăn cản.
Với sự cố chấp của Giang Vãn hết ngày này đến ngày khác, Bắc Hòe cuối cùng cũng buông lỏng.
Sau khi kết hôn cũng không khác gì trước khi kết hôn, Giang Vãn càng ngày càng nổi tiếng trong ngành tâm lý học, nhưng dù có lợi hại đến đâu, cô cũng không thể giúp được lão bà của mình.
Thật ra, nếu không phải sự nghiệp của Giang Vãn, Bắc Hòe đã sớm không chịu nổi nữa.
Hiện tại sự nghiệp cũng không thể mang lại sức sống cho cô ấy, chỉ có Giang Vãn mới có thể khiến cô ấy lưu luyến nhân gian, nhưng bệnh tình của cô ấy vẫn ngày một nặng thêm.
Rối loạn trầm cảm nặng, rối loạn lưỡng cực, mất ngủ, nhức đầu, ù tai, điên loạn.
Khi bị bệnh, cô ấy không dám để Giang Vãn nhìn thấy mình, chỉ có thể trốn trong phòng tắm, cắn vào mu bàn tay.
Giang Vãn đứng ngoài cửa phòng tắm, cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình.
Cô vẫn là đến quá muộn, cô không thể cứu được người yêu của mình.
Bắc Hòe ngày càng gầy, không ăn không ngủ được, mỗi ngày tồn tại đối với cô ấy đều là một loại dày vò, chỉ tự mình hại mình, Giang Vãn phát hiện không dưới năm lần.
Trong lòng Giang Vãn cảm thấy bất lực sợ hãi, cô là một nhà tâm lý học, nhưng cô không thể cứu được người mình yêu, đây là một sự tra tấn dã man đối với cô.
"Nếu không gặp tôi, Vãn Vãn của tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc." Bắc Hòe luôn nói với cô như vậy.
Nhưng chỉ có Giang Vãn biết rằng cô chỉ hạnh phúc khi có Bắc Hòe ở bên cạnh.
Bắc Hòe yêu cô, cô biết.
Tiểu Bắc của cô sẽ nhẹ nhàng buộc tóc cho cô, giúp cô gói thu dọn đồ đạc cẩn thận, ghi nhớ ngày kinh nguyệt của cô, đun nước đường đỏ cho cô, chuẩn bị những bất ngờ cho cô trong ngày sinh nhật, sẽ tinh tế che chở cho cô, giúp cô phân tích những khúc mắc trong công việc.
Chỉ là tình yêu của Bắc Hòe quá trầm lặng, luôn âm thầm trả giá, yên lặng nhẫn nhịn, âm thầm chết đi.
Có lẽ là đã từng trải qua quá khứ khiến Bắc Hòe không biết yêu một người như thế nào, nhưng Giang Vãn sẵn sàng dạy cô ấy, cô nguyện ý.
Nhưng Bắc Hòe quá mệt mỏi, cô ấy thực sự quá mệt mỏi, cô ấy nỗ lực sống vì Vãn Vãn.
Nhưng cô ấy quá mệt mỏi để sống, có một nút thắt trong tim quá sâu, sâu đến mức không ai có thể cởi ra được.
Một ngày nọ, Giang Vãn nhận được tin tức một loại thuốc mới có thể giảm bớt bệnh trầm cảm một cách hiệu quả.
Cô vui vẻ hôn Bắc Hòe vài lần, bảo cô ấy đợi cô trở về, để bảo mẫu trông coi.
Bắc Hòe mỉm cười nhìn cô đi ra ngoài, cô ấy đứng trước cửa sổ nhìn Vãn Vãn của cô ấy bước ra khỏi tầm mắt mình.
Nụ cười của cô ấy dần tắt, bảo mẫu lo lắng nhìn cô ấy, tất cả những con dao đồ nhọn trong nhà đều được cất đi.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của dì, Bắc Hòe không khỏi bật cười, cô ấy sẽ không tự tử, Vãn Vãn bảo cô ấy đợi cô, cô ấy sao có thể nhẫn tâm không đợi Vãn Vãn được.
Cô ấy nói muốn xuống đi dạo, bảo mẫu vừa mừng vừa lo, vốn dĩ người bị bệnh trầm cảm không nên ở nhà buồn chán mãi.
Bắc Hòe đi tới công viên tiểu khu ngồi, nhìn cách đó không xa vài đứa trẻ đang chạy cãi nhau ầm ĩ.
Cô ấy nhìn vô cùng nghiêm túc, có lẽ chính sự thiếu thốn hạnh phúc này khi còn nhỏ khiến cô ấy đặc biệt hâm mộ.
Đột nhiên cô ấy để ý thấy chậu hoa của một gia đình trên tòa nhà cao tầng trong tiểu khu bị rơi xuống.
Vừa lúc ở phía dưới có một cô gái nhỏ đang đứng, mỉm cười không biết gì.
Không chút do dự, Bắc Hòe hô to "Tránh ra", xông tới muốn đẩy cô gái nhỏ ra, nhưng giữa hai người có một khoảng cách.
Lúc cô ấy chạy đến cũng đã muộn nên cô ấy chỉ còn cách dùng cơ thể của mình bảo vệ cô gái nhỏ.
Chậu hoa đập mạnh vào sau đầu khiến cô ấy đau đớn co rút.
Dì bảo mẫu kinh hãi chạy về phía trước, đôi tay run rẩy lấy điện thoại ra bấm số 120.
Bắc Hòe ngã xuống đất, mọi thứ xung quanh dường như càng ngày càng cách xa cô ấy, thế giới trước mắt cũng trở nên mờ mịt.
Đau quá.
Vãn Vãn bao giờ thì em về, tôi rất nhớ em.
Cô ấy khẽ thì thào, ý thức dần chìm vào bóng tối.
***
Cái chết của Bắc Hòe là một tai nạn ngoài ý muốn, mặc dù cô ấy đã tự tử nhiều lần nhưng chỉ khi cô ấy phát bệnh, Giang Vãn bảo chờ mình trở lại, cô ấy mới không tính toàn gì hết trở về.
Giang Vãn khi đi vô cùng vui vẻ nhưng khi quay lại sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đầy bất lực tuyệt vọng.
Đến lúc đó cô mới biết, hóa ra khi buồn đến tột cùng con người ta không thể khóc được.
Hốc mắt khô đau rát, đôi mắt đỏ như máu, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.
Cô thậm chí còn không biết mình đã đến bệnh viện như thế nào, xử lý tang lễ như thế nào và trở về nhà như thế nào.
Cô thất thần ngồi trên sô pha, như người mất hồn, không biết từ lúc nào, cô lê bước đến tủ lạnh, mở tủ lạnh lấy ra một lon bia, nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào thân lon bia.
Có một tờ ghi chú trên đó.
—— Ngoan, đặt lại đi, uống ít rượu lại.
Đây là do Bắc Hòe viết, lúc nào cũng thích làm ít đánh dấu nhỏ cho cô.
Cô dửng dưng đặt lại lon bia rồi đi tắm, cô tìm bộ đồ ngủ nhưng không thấy bộ mình muốn mặc.
Sau khi tìm kiếm mấy lần, cô vô thức gọi: "Tiểu Bắc, bộ đồ ngủ sọc xanh chị mua cho em ở đâu."
Gọi xong, cô sững sờ một giây, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Cô xoay vòng vòng trong phòng ngủ mấy lần cũng không thấy, đột nhiên bước ra ban công, bên cạnh có cái giỏ đựng đồ, trong đó có một bộ đồ ngủ.
Chắc là do dì vừa mới thu dọn, Tiểu Bắc còn chưa kịp cất vào tủ, những thứ này luôn do Tiểu Bắc tự mình cất.
Tất cả quần áo của cô đều do Tiểu Bắc xử lý, nếu không thể tìm thấy chúng ở đâu, hỏi Tiểu Bắc không sai.
Nghe được tin Bắc Hòe chết cô không khóc, khi nhìn thấy thi thể của Bắc Hòe được phủ một tấm vải trắng không khóc, khi người nhà của người được cứu quỳ xuống để cảm ơn, cô không khóc, sau khi về nhà cô cũng không khóc.
Cô đã trưởng thành, đã rất giỏi trong việc xử lý cảm xúc của mình.
Nhưng vào lúc này, Giang Vãn ôm lấy bộ đồ ngủ, ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Cô khóc trong tuyệt vọng.
Bởi vì cô biết.
Người sẽ ôm cô, hôn đến giọt nước mắt của cô để cô không khóc sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Kể từ sau cái chết của Bắc Hòe, Giang ba và Giang mẹ đặc biệt lo lắng cho Giang Vãn, chỉ sợ cô sẽ làm điều gì đó ngu ngốc.
Ngay cả Quan Quan ở nước ngoài cũng đặc biết về nước một chuyến.
Giang Vãn mỉm cười trấn an họ, nói rằng mình không yếu ớt như vậy.
Nhưng chỉ bản thân cô mới biết lỗ đen trong tim cô ngày càng lan rộng cho đến khi nó nuốt chửng toàn bộ con người cô.
Cô không kháng cự, hay đúng hơn, cô thậm chí không có một chút ý niệm nào về việc kháng cự.
Ngay cả việc đối phó với cha mẹ và bạn bè cũng lấy đi chút năng lượng cuối cùng của cô.
Vì vậy, khi tai nạn xảy ra, suy nghĩ đầu tiên của cô không phải là sợ hãi, mà là nhẹ nhõm.
Cô nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu cô có thể quay lại thời niên thiếu của Tiểu Bắc.
Cô muốn nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Tiểu Bắc lúc đó, cô muốn cứu cô ấy.
Cô thực sự rất muốn.
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...