Trở Lại Thập Niên 80 Làm Giàu


Điều kiện gia đình không tốt, thịt mỗi tháng đều phải đếm từng ngón tay, tính từng ngày mới được ăn một lần.

Cũng chẳng trách con gái thèm.
"Mẹ, tối nay cũng để cô lớn nấu cơm không?"
Ni Ni mắt chớp chớp nhìn Triệu Phương Thảo, nhỏ giọng hỏi.
Trước đây không biết, bây giờ biết tay nghề của Tô Y Y tốt như vậy, Ni Ni liền động lòng không thôi.
Nếu mỗi ngày đều được ăn cơm do cô lớn nấu, thì tốt biết bao.
Triệu Phương Thảo nghe xong, trừng mắt nhìn con gái:
"Cô lớn con còn chưa khỏi bệnh, để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Vầng..."
Ni Ni có chút thất vọng, mắt ba ba nhìn mẹ.
Triệu Phương Thảo thấy vậy, giục con:
"Đừng đứng đây nữa, ra ngoài chơi đi."
Ni Ni lúc này mới chạy ra ngoài.
Triệu Phương Thảo nhanh tay rửa bát, vừa rửa vừa không nhịn được lẩm bẩm.

Cảm thấy gia vị mà chị dâu thêm vào, hình như cũng không khác gì gia vị cô thường cho.
Sao mà lại ngon như vậy được?
"...!Thật kỳ lạ."
Triệu Phương Thảo lắc đầu.
Những năm 80 căn bản chẳng có gì giải trí.
Đừng nói đến điện thoại, cả làng còn chẳng có cả tivi.

Thỉnh thoảng chiếu phim là chuyện lớn, mọi người đều sớm sớm cầm ghế, đi bộ trước hai ba tiếng, đi năm dặm đường, đến sân đội sản xuất trước kia để xem.
Không khí lúc đó, giống như ngày lễ vậy.
Nhưng Tô Y Y vẫn chưa từng gặp, chỉ là nằm trên giường thời gian này, Ni Ni nằm ở đầu giường, nói chuyện phiếm với cô, kể cho cô nghe.
Nói thật Tô Y Y cũng khá tò mò.
Nếu lần sau có cơ hội, cô thật sự muốn đi xem thử.
Phim ảnh lúc này cô không hứng thú, nhưng không khí náo nhiệt như vậy cô lại rất thích.
Có không khí của con người.
Nhưng bây giờ việc cấp bách, là tiếp tục dọn dẹp mảnh đất hoang này trong nhà.


Cũng như nghĩ cách kiếm tiền.
Như vậy mới có thể trước tháng ba, mua được hạt giống để trồng trọt.
Tô Y Y đứng dậy, nhẹ nhàng đấm vai, vừa nhìn xung quanh, không nhịn được tưởng tượng chờ mua được hạt giống gieo xuống, cây trồng lớn lên, cảnh tượng tươi đẹp của mùa màng bội thu.
Ký ức của thân xác này mơ hồ, đứt quãng nhưng may là Ni Ni đã nói với cô không ít chuyện.
Chắp vá lại, những phần nên biết Tô Y Y cũng biết được đại khái.
Nhà họ Tô vốn có hai mẫu ruộng tốt nhưng năm đó cha Tô bệnh nặng, liền bán ruộng tốt để chữa bệnh.
Kết quả người không thấy, ruộng cũng không còn.
Mẹ Tô thấy tình hình này, bỏ con cái lại rồi lén bỏ trốn.
Bao nhiêu năm không có tin tức, là bà nội nuôi nấng bốn đứa cháu trai, cháu gái khôn lớn.
Nhà nghèo, Tô Văn là anh cả chỉ học hết tiểu học, mười hai mười ba tuổi đã lên núi đá đập đá.
Tô Vũ cũng muốn đi nhưng cậu ta gầy yếu hơn so với anh trai nhiều, thêm nữa Tô Văn ngăn cản, ép buộc em trai học hết cấp hai, mười sáu tuổi mới cho cậu ta theo ra ngoài làm việc.
Bây giờ nhà họ Tô duy nhất còn đi học, chính là em gái Tô Tú Tú.

Năm nay học lớp mười.
Vì vậy tiền đại nương không ít lần dùng chuyện này, trước mặt Tô Y Y nói bóng gió.
Kiểu như "Con gái học nhiều sách để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn nuôi ra một đứa sinh viên đại học sao? Sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, sao phải lãng phí tiền như vậy?"
Không chỉ tiền đại nương, các bà các cô trong ngoài làng, cũng thường xuyên nói trước mặt bà nội.
Một bộ dạng "Nhà họ Tô các người sao lại ngốc như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận