Anh ta có thể nói được gì chứ? Bây giờ không xuống hầm đất cũng không được.
Vì vậy, anh ta chỉ đành kéo khóa áo khoác da xuống rồi cởi nó ra, đang định đưa cho Cố Nhất Mẫn thì Cố Tư Tinh đã nhận lấy ngay, sau đó ném cái áo mới toanh của anh ta lên ghế một cách tùy tiện vô cùng.
Trịnh Chí Minh mím môi, bình thường anh ta cũng rất thích Tiểu Tứ của nhà họ Cố này, hoạt bát tinh quái, lớn lên cũng rất ưa nhìn, nhưng mà hôm nay sao Tiểu Tứ lại khiến người chán ghét thế không biết?Cố Tư Tinh không biết trong lòng Trịnh Chí Minh nghĩ thế nào, chẳng qua cho dù có biết thì cô cũng không thèm để ý, cô vừa cười vừa đi đến bên cạnh hầm đất, nói: “Anh Chí Minh, xuống thôi.
”Cố Kiến Quốc cũng nhìn ra được hôm nay Tiểu Tứ cố tình gây khó dễ cho Trịnh Chí Minh, nhưng con gái cả như hoa như ngọc của ông đã sắp gả cho tiểu tử này rồi, kêu anh ta làm một ít việc cũng là chuyện hiển nhiên thôi.
Cố Kiến Quốc nghĩ như vậy cho nên cũng không ngăn cản con gái út.
Cố Nhất Mẫn cũng chẳng nói gì cả, cô ấy với Trịnh Chí Minh đã đính hôn hơn một năm rồi, khi hai người họ thi thoảng gặp mặt nhau, anh ta sẽ luôn nói một vài lời dễ nghe nhưng làm lại chẳng được bao nhiêu.
Hôm nay, cô ấy muốn để anh ta làm ít việc cho gia đình bọn họ, ở trong thôn, người đã đính hôn rồi, nào có con rể tương lai nào không đến nhà cha vợ làm việc không?Trịnh Chí Minh cũng không có cách nào khác, anh ta đi đến bên cạnh hầm đất, chân vừa mới thò vào được có một tí đã vội bò lên, chưa qua một lúc đã khiến cả người toàn là đất cát, anh ta đành cắn răng trèo xuống, nhưng chân vừa mới giẫm xuống đất, đột nhiên bên trên có ít bụi đất rơi lả tả xuống dưới và thật khéo làm sao khi nso vừa vặn rơi trúng đầu anh ta, khiến cho tóc tai và mặt mày toàn là bụi.
Dầu trộn với đất, nhìn thế nào cũng thấy đần độn hết trơn.
Cố Tư Tinh nhịn cười, bám vào rìa hầm đất hô với bên dưới: “Anh Chí Minh, xin lỗi nhé, em bất cẩn làm rơi ít đất xuống.
”Trịnh Chí Minh hít một hơi thật sâu: “Không sao.
”“Chí Minh này, cháu đào hầm đất to ra một chút là được.
” Cố Kiến Quốc đặt cái giỏ được buộc dây thừng xuống để Trịnh Chí Minh đựng đất đã đào ra vào trong này, sau đó ông sẽ kéo lên đây.
Trịnh Chính Minh ở nhà chưa từng phải làm loại việc này bao giờ, trong lòng anh ta bức bối muốn chết.
Anh ta nói với bản thân mình phải nhịn, phải nhịn nữa, Cố Nhất Mẫn lớn lên xinh đẹp như vậy, đánh đổi thêm một chút cũng có sao đâu.
Sau này, anh ta sẽ có thời gian để Cố Nhất Mẫn chăm sóc mình.
Nghĩ đến sau này Cố Nhất Mẫn sẽ hầu hạ mình thế nào là Trịnh Chí Minh lại cúi người làm việc.
Hơn một tiếng trôi qua, cái hầm đất cũng đã đào được kha khá rồi, Trịnh Chí Minh bò lên khỏi hầm, cả người từ trên xuống dưới toàn là đất cát, trên mặt cũng phủ một lớp, mái tóc được chải bóng dầu của anh ta lại càng khỏi phải nói nữa, đã sắp trộn nhão thành bùn rồi.
Tuy rằng trong lòng Trịnh Chí Minh nghẹn uất vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn mang theo nụ cười: “Đào xong rồi.
”Trong lòng Cố Tư Tinh chậc chậc hai tiếng, bình thường trông cũng chải chuốt tươm tất lắm, nhưng cởi một lớp áo trên người anh ta ra thì tên cặn bã này cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Vừa nghĩ đến đây thì một giọng nữ có hơi xa lạ truyền tới: “Chí Minh, sao anh lại thành ra thế này?”…Người tới chính là Trương Song Bình, cháu gái nhà mẹ đẻ của thím hai Trương Xuân Đào, bộ quần áo mà hôm nay cô ta mặc cũng rất mới, bên trên là áo choàng ngắn màu đỏ thẫm, bên dưới là quần màu đen, trên chân đi một đôi giày da nhỏ bóng loáng.
Cô ta đánh mông đi vào trong sân, bước đến trước mặt Trịnh Chí Minh với vẻ mặt đau lòng: “Chí Minh, sao anh lại biến bản thân mình thành ra thế này chứ?”Trịnh Chí Minh nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Vừa đào hầm đất, sao em lại tới đây?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...