“Tang Môn Tinh? Tùy ý truyền bá phong kiến mê tín, thím Vương tôi có thể báo công an bắt thím.
Chuột tre là tôi bắt, Bảo Nhi lột da giúp tôi, tôi khen thưởng cho con bé ăn, như vậy tính là ăn vụng sao?”
Lục Thanh Nghiên chưa từng thấy người nào mặt dày còn ác độc như thế.
Vương Kim Nga thực sự bị dọa sợ, bà ta biết chuyện truyền bá mê tín, nếu Lục Thanh Nghiên thực sự tố cáo thì mình làm sao bây giờ?
“Tôi… Cùng lắm thì tôi không gọi cô ta là Tang Môn Tinh nữa được chưa, nó là cháu gái tôi, tôi có quyền giáo dục.
”
Vương Kim Nga gàn bướng hồ đồ, giơ gậy lên, hôm nay bà ta muốn phát tiết hết cục tức phải chịu trên người Lục Thanh Nghiên lên người Bảo Nhi.
Khi gậy gỗ của Vương Kim Nga sắp đánh lên người Bảo Nhi, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng kéo cô bé ra, nhân lúc người khác không chú ý, còn dùng chân đá ngã Vương Kim Nga.
Trần Ni đứng phía sau Lục Thanh Nghiên xem náo nhiệt đang tràn ngập đắc ý, còn chưa kịp phản ứng gậy gỗ của Vương Kim Nga đã đánh mạnh lên đầu cô ta.
“A!”
Trần Ni phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi chảy từ trên đầu Trần Ni ra.
“Máu, thật nhiều máu.
”
Trần Ni che đầu chảy máu, đám người còn lại thì trợn mắt há miệng, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Vương Kim Nga vô cùng sợ hãi, gậy gỗ trong tay rơi xuống đất: “Không phải như vậy, tôi không cố ý.
”
“Con gái của tôi, Vương Kim Nga bà đây đánh chết bà.
”
Ngưu Lan Hoa tru lên một tiếng, giống y như người đàn bà đanh đá lao về phía Vương Kim Nga, dùng sức nắm lấy tóc Vương Kim Nga:
“Con gái của tôi bị bà đánh vỡ đầu, bà không bồi thường tiền hôm nay tôi không để yên cho bà.
”
Hai người đánh nhau kịch liệt, bà xé tôi kéo, miệng còn không ngừng nói mấy lời thô tục.
Vương Kim Nga vì đuối lý, gần như bị Ngưu Lan Hoa đè trên mặt đất đầy bùn đất, đường đất khô ráo bay lên không ít bụi.
Thấy cảnh này mấy người phụ nữ không dám can ngăn, cũng vì thường ngày hai người này làm quá nhiều chuyện ác độc.
Lục Thanh Nghiên kéo Bảo Nhi thờ ơ lạnh nhạt: “Đừng sợ, chị dẫn em trở về.
”
Bảo Nhi nhìn Lục Thanh Nghiên với vẻ sùng bái, chưa từng có người nào vươn tay giúp đỡ khi cô bé bị đánh, chỉ có chị Thanh Nghiên, cô bé rất thích chị gái.
“Lục Thanh Nghiên, cô đừng đi.
”
Ngay sau đó Trần Ni chạy về trước, trên mặt là máu tươi xen lẫn bùn đất, thoạt nhìn muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí.
“Lục Thanh Nghiên, không phải cô là bác sĩ sao? Cô mau cầm máu cho tôi, nếu không tôi sẽ chết.
”
Trần Ni không quan tâm Ngưu Lan Hoa đang đánh nhau trên đất, một lòng chỉ lo cho bản thân, máu trên trán không ngừng chảy ra khiến cô ta sợ mình sẽ chết.
Lục Thanh Nghiên bị bắt dừng bước, đôi mắt lạnh lẽo: “Tôi là bác sĩ không sai, hiện giờ trên tay tôi không có thuốc không chữa được cho cô, cô nên đến bệnh viện khám đi.
”
Cô chưa quên sở dĩ Bảo Nhi bị đánh thành như vậy, trong đó không thiếu Trần Ni châm ngòi ly gián.
…
“Cô cứu tôi với, tôi sẽ chết mất.
”
Trần Ni mặc kệ Lục Thanh Nghiên có thuốc hay không, đau khổ cầu xin.
“Yên tâm đi, người xấu sống lâu trăm tuổi, cô không chết được.
”
Lục Thanh Nghiên đẩy Trần Ni ra, kéo Bảo Nhi rời đi.
Trần Ni che trán, tức giận đến mức ngực đau đớn.
Cô ta vốn muốn nịnh bợ Lục Thanh Nghiên, sau đó chiếm chỗ tốt từ chỗ cô, kết quả người phụ nữ thối Lục Thanh Nghiên này dầu muối không ăn, tức chết mất.
Lục Thanh Nghiên trở về nhà, đặt sọt trong sân.
“Khát không? Chị rót nước cho em.
”
Lục Thanh Nghiên kéo Bảo Nhi ngồi xuống, dịu dàng hỏi.
Bảo Nhi ngượng ngùng lắc đầu, thực ra cô bé đã khát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...