Trong núi nhiều muỗi, Lục Thanh Nghiên mặc áo dài quần dài tối màu, lại phun thuốc đuổi muỗi trên người.
Dọc theo dấu vết người trong thôn dẫm ra, Lục Thanh Nghiên một đường tìm kiếm.
Ven bên ngoài bị người trong thôn thường xuyên tới thăm, ngoại trừ rau dại mọc dài, không thấy được ít nấm như trong tưởng tượng.
Một đường tiến về trước thấy được không ít thảo dược thường dùng, có lẽ là người trong thôn không biết nên coi nó là cỏ dại, cho nên mới có nhiều.
Có âm thanh sột soạt truyền từ sau cây gỗ tới, Lục Thanh Nghiên tưởng động vật như thỏ hoang gà rừng gì đó, cẩn thận tới gần.
Một bóng dáng hơi béo cuộn tròn sau thân cây, bàn tay thô ráp khô nứt cầm một củ khoai lang đỏ nhỏ ăn ngấu ăn nghiến.
Nghe thấy âm thanh có người, cơ thể nho nhỏ sợ tới mức khoai lang đỏ trong tay rơi xuống đất.
“Em không ăn trộm đồ, là em đào được.
”
Đứa bé khoảng chừng 10 tuổi gương mặt sưng vù hoảng sợ đến mức cả người phát run, quần áo trên người cũ nát không chịu nổi, quần ngắn một đoạn dài.
“Chị đừng nói cho người khác, em cho chị khoai lang đỏ.
”
Nhặt khoai lang đỏ trên đất, cô gái cẩn thận đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Áo trượt xuống, trên cánh tay của cô gái đều là vết thương.
Hơi thở của Lục Thanh Nghiên nặng nề hơn, nhìn chằm chằm cô bé.
Cô biết niên đại này đứa bé rất khổ, đặc biệt là đứa bé sống trong gia đình trọng nam khinh nữ càng khổ hơn, nhưng không nghĩ rằng chân chính nhìn thấy tình hình lúc ấy sẽ khó chịu như vậy.
Trên người đứa bé đều là dấu vết bị đánh, nhìn mập giả thực ra là quá đói mắc chứng sưng vù, là gia đình thế nào mà tàn nhẫn như vậy?
Lục Thanh Nghiên sinh ra đã hưởng hết phú quý, cho dù cha mẹ không có tình cảm, nhưng cô có ông bà nội bà ngoại yêu thương.
Trước khi mẹ cô chết cũng rất yêu thương cô, muốn gì được đó.
Có thể nói, Lục Thanh Nghiên được đối đãi như công chúa nhỏ chậm rãi lớn lên.
Cô chưa từng thấy tình huống như vậy, bị đả kích thật sâu.
Cô bé thật cẩn thận, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, nói lên cô bé này sống trong hoàn cảnh thế nào.
Lộ ra tươi cười phức tạp, Lục Thanh Nghiên lắc đầu: “Chị không cần, em ăn đi! Em yên tâm đi chị sẽ không nói cho người khác.
”
Cô thấy được dấu vết đào cách đó không xa, một sợi dây khoai lang bị ném sang một bên, có thể thấy được những lời đứa bé nói là thật.
Đứa bé nhìn kỹ Lục Thanh Nghiên, sau đó lộ ra tươi cười thẹn thùng ngượng ngùng, cuối cùng không nhịn được há to miệng ăn khoai lang đỏ, cũng bất chấp trên khoai lang đỏ còn có bùn đất.
Cô bé quá đói bụng, đã mấy bữa không được ăn cơm
“Em tên là gì?”
Lục Thanh Nghiên cúi đầu nhẹ giọng dò hỏi cô bé.
Cô bé mờ mịt nhìn Lục Thanh Nghiên, nhỏ giọng trả lời: “Em tên Tang Môn Tinh.
”
Lục Thanh Nghiên sửng sốt, trong lòng dâng lên phẫn nộ, gia đình độc ác nào lại gọi đứa bé như vậy?
Có lẽ là nhìn ra được đồng tình và trìu mến trong mắt Lục Thanh Nghiên, cô bé lúng túng cúi đầu.
Cô bé không phải người vô tri, khi còn nhỏ không biết, lớn lên biết Tang Môn Tinh không phải tên hay gì.
Nhưng bà nội nói cô bé nên gọi là Tang Môn Tinh, nói cô bé khắc chết cha mẹ nên gọi tên này.
“Bà Lý nói cha mẹ đặt tên cho em là Bảo Nhi, nhưng bà nội nói em chính là Tang Môn Tinh.
”
Dáng vẻ đỏ mắt, bất lực đáng thương của Bảo Nhi khiến Lục Thanh Nghiên đau đớn.
“Bà nội em nói linh tinh đấy, mỗi đứa bé đều là bảo bối.
Vậy chị gọi em là Bảo Nhi được không?”
Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng, nâng tay lên lau khóe miệng Bảo Nhi vì ăn khoai lang đỏ mà dính đầy bùn đất, cũng không chê dơ.
“Dạ!”
Cô bé thích cái tên Bảo Nhi này, chị gái này thật dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...