Có một số việc cho dù bạn có nghĩ trăm phương ngàn kế để trốn tránh thì cuối cũng vẫn phải đối mặt.
Trốn tránh càng lâu thì mầm họa càng lớn.
Tôi và Charlie luôn là bạn bè — hay phải nói, là tôi vẫn chỉ xem hắn như bạn bè. Charlie là người dẫn dắt tôi vào nghề người mẫu, chỉ nhìn vẻ ngoài thì nếu hắn yêu cầu tôi cũng có thể lên giường cùng hắn — đây từng là đánh giá của tôi về Charlie.
Thế nhưng tôi chưa từng nảy sinh chút xíu tình cảm nào vượt mức bạn bè với hắn, tôi đã mơ hồ đoán được tình cảm Charlie dành cho mình nhưng lại không hề ngẫm nghĩ về điều đó, có đôi lúc giả vờ không biết mới là cách tốt nhất. Hắn cũng thật sự rất biết điều mà không hề chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia.
Nhưng tôi không ngờ hắn lại chưa từng hết hy vọng, trước khi tôi có bạn trai cố định thì không sao, đằng này sau khi tôi và Tần Dục Minh yêu nhau, dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng hắn vẫn trước sau như một.
Tôi vốn không hề để ý, vì việc nghiêm túc xem xét tâm trạng người khác đối với tôi mà nói là rất khó khăn, nhưng dường như Tần Dục Minh lại nhận ra, có mấy lần anh từng kín đáo ám chỉ với tôi — nhưng thật sự là quá kín đáo, tôi chẳng hiểu ra gì mà chỉ thấy sao anh ấy cứ nhìn chằm chằm Charlie không tha, thậm chí còn nổi nóng với anh, sau đó anh cũng không nhắc lại nữa. Chúng tôi chưa bao giờ hỏi về công việc của đối phương cho nên một thời gian dài Charlie không hề xuất hiện trong cuộc nói chuyện của cả hai.
Mãi cho đến hôm đó.
Tôi vừa đi catwalk xong, trong tiệc mừng công uống hơi nhiều rượu còn Charlie thì chẳng uống bao nhiêu, lúc tôi vào phòng nghỉ ở khách sạn hắn đột nhiên vươn tay chặn cửa rồi theo vào.
Lúc mọi chuyện phát sinh không hề có dấu hiệu báo trước, tôi đang đứng bên giường cởi quần áo, đầu óc hơi mờ mịt cũng không nhớ rõ có cởi sạch hay chưa, không hề để ý tới hắn mà đi thẳng vào phòng tắm. Nước chảy xuống khiến cả căn phòng ngập tràn sương mù ướt át, cửa phòng tắm bị mở ra cái rầm, sau đó Charlie bước tới. Tôi chỉ lo vén những lọn tóc mái phủ xuống mắt ra sau, hắn nở nụ cười như có như không, tiến lên phía trước lấy tay chỉnh lại tóc cho tôi, động tác này hắn vẫn thường làm mỗi lần trước khi biểu diễn nên tôi không quan tâm, chỉ lấy tay vuốt nước trên mặt xuống, mãi đến khi môi hắn dính sát vào.
Muốn nói tôi không hề chủ động chút nào là không thể — không từ chối tức là chấp nhận, cho dù tôi không hề tận tâm. Nhưng kết quả cuối cùng chính là như vậy, tôi không thể biện bạch gì thêm. Ngày hôm sau lúc nhận điện thoại của Tần Dục Minh, nhớ ra chỗ anh bây giờ đang là hừng đông, tâm trạng tôi càng thêm dày vò.
Trước khi ở bên nhau tôi đã từng nghe lời đồn về anh, nói rằng anh là người một khi đã chia tay sẽ không quay đầu lại, nếu chuyện lên giường với Charlie bị anh biết được, kết quả sợ rằng chỉ có một.
Lúc trở về Tần Dục Minh ra sân bay đón tôi, khi nhìn thấy anh tâm trạng tôi thật sự rất khó diễn tả.
Một lần bình an vô sự nhưng trong lòng tôi luôn âm thầm sợ hãi, cố hết sức che giấu chuyện xảy ra đêm hôm đó không cho anh phát hiện, vậy mà không hiểu làm thế nào anh vẫn biết được — cuối cùng có một ngày, vừa về đến nhà anh liền hỏi tôi, “Em và Charlie xảy ra chuyện gì?”
Lúc đó tôi đã ngừng liên lạc với Charlie một thời gian, hắn mời tôi đi diễn tôi đều từ chối. Rốt cuộc tôi cũng bắt đầu mất hứng với cuộc sống đó, không muốn làm người mẫu nữa. Ban đầu Tần Dục Minh dường như hơi nghi ngờ — tôi nhìn ra được nhưng anh không hỏi thì tôi cũng chẳng đề cập đến. Nếu tìm hiểu tỉ mỉ đương nhiên anh có thể tra ra chuyện đêm hôm đó, nhưng nguyên nhân dù sao vẫn rất khó tự mình nói ra, cho nên tốt nhất là mượn cái cớ chán nản này. Tần Dục Minh cũng không nói gì, vẫn thuận theo ý tôi như trước.
Tôi choáng váng trong chốc lát, đến lúc đó vẫn còn muốn lấp liếm cho qua, thế nhưng đã quá muộn, quá khó tin. Anh ấy thấy tôi không nói lời nào liền nói tiếp, “Người mẫu chụp ảnh hôm nay là Judy, anh và cậu ta có nói chuyện vài câu.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, thậm chí là cay nghiệt, tôi mở miệng muốn cãi lại nhưng liền bị anh chặn đứng, “Nghĩ kỹ hẵng nói, Tiết Duy Hiên.”
Judy là người mẫu cùng diễn với tôi đêm hôm ấy, tôi biết cậu ta luôn chướng mắt tôi vì một nguyên nhân hoang đường — cậu ta yêu Charlie từ rất lâu, nhưng nghe nói lúc thổ lộ thì Charlie lại nói thẳng rằng hắn yêu tôi cho nên cự tuyệt cậu ta ngay. Chuyện này thật sự là tai bay vạ gió với tôi. Tôi đoán Judy nhất định đã nghẹn từ lâu, cuối cùng hôm nay gặp được Tần Dục Minh mới không thèm chờ đợi mà nói hết ra.
Tôi biết Tần Dục Minh tin cậu ta, tên Judy kia có danh hiệu là tình thánh, cho dù bị Charlie từ chối nhưng vẫn tha thiết yêu hắn như cũ, ánh mắt kia dường như sinh ra là để dán lên người Charlie, muốn bỏ đi chắc phải dùng kéo cắt mới đứt. Khi đó tôi say rượu không tỉnh táo lắm, sợ là Judy đã theo sau Charlie, rất có thể cậu ta còn chụp ảnh lại.
Nãy giờ tôi không nói gì, Tần Dục Minh cũng im lặng, anh dường như đang cật lực khống chế lửa giận, xoay người đi rót cho mình ly nước rồi đứng đấy uống hết, sau đó mới nói, “Chừng nào thì em dọn đi?”
Giọng nói kia có thể trực tiếp đem ngọn lửa đông lại thành tảng băng, đầu óc tôi chấn động, chỉ có thể mờ mịt ngồi nhìn anh, anh lại không để ý chút nào đến tôi mà tự ra quyết định, “Anh thấy ngày mai cũng rất tốt.”
Ngay hôm đó anh liền đóng gói mọi đồ đạc của tôi lại rồi đặt ở phòng khách. Buồn cười nhất là tôi cứ ngồi bất động như vậy cả đêm trên sopha, nhìn anh đi tới đi lui thu dọn sau đó vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Tình yêu thật sự là dằn vặt, nó thăm dò tâm tình của con người mà thay đổi theo từng lúc, nó có thể khiến bạn như đang ở trên thiên đường, cũng có thể đá bạn xuống địa ngục vô tận. Nhưng không có cách nào để ngừng theo đuổi nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...