Trước đây không phải chưa từng nghĩ sẽ gặp lại nhau, nhưng trong đầu tôi khi gặp lại cậu ấy phải là ở trường quay, xem cậu bàn bạc với đạo diễn; hoặc là lúc thử vai cho phim, tôi đứng trong góc nhìn cậu ngồi bên cạnh đạo diễn chọn lựa diễn viên ưng ý.
Chứ không phải như bây giờ, tôi bị bệnh đến đầu óc choáng váng, cả người lạnh ngắt, đứng trong khu vực rau củ của siêu thị chọn lựa năm phút đồng hồ cũng không biết nên mua củ gừng nào.
A Chập không thay đổi gì cả, vẫn là cậu của hơn hai năm trước, ấm áp sạch sẽ. Đối với người như tôi mà nói, cậu chính là ánh mặt trời rực rỡ quý giá. Mặc dù thế nhưng lúc này tôi lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt kia ôn hòa tới mức giống như không hề nhớ về những tổn thương tôi đã mang đến cho cậu.
“Anh nhìn lạ quá, bị bệnh sao?” A Chập tinh mắt cắt ngang đề tài đang nói, tôi muốn phủ nhận nhưng ánh mắt cậu đã quét một vòng tỉ mỉ khắp người tôi, lại nói tiếp, “Quả nhiên là bị bệnh, lúc trước anh bệnh cũng nhìn như thế này.”
Tôi chỉ có thể a một tiếng, không biết nên nói gì tiếp.
Cậu ấy hơi lo lắng, “Sao anh lại ở đây một mình? Tần Dục Minh đâu?”
Tôi cảm thấy khi mình nghe thấy ba chữ Tần Dục Minh thì cơ thể hơi cứng lại, có điều đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhưng mà cậu ấy đang nắm lấy cánh tay tôi, không thể không nhận ra.
A Chập hiểu ý mà thả tay, “Anh muốn mua gừng hả? Vừa hay em cũng cần mua, để em chọn giúp anh.” Cậu cầm lấy bịch ni lông trống không trong tay tôi chọn mấy củ bỏ vào, sau đó lại cầm thêm mấy củ trên tay cho mình, “Còn muốn mua gì nữa không?”
Tôi do dự một chút rồi lắc đầu.
Cậu ngừng lại một lát mới hỏi, “Trong nhà của anh có gạo không?”
Chuyện này tôi cũng không trả lời được — chỉ để ý tới tủ lạnh, nhưng mà bình thường gạo có để trong đó không?
A Chập nhìn tôi một cái, đầu tiên là thở dài sau đó mới mỉm cười, “Anh vẫn y như trước đây.”
Tôi mở cửa ra, A Chập cũng theo vào, trong tay còn xách theo bao gạo và thịt cùng mấy thứ rau dưa. Tôi mới vừa ngồi xuống sopha mới nhớ ra trong nhà còn không có nước để mời khách, chưa kịp đứng lên cậu ấy đã tháo thứ gì đó ra đưa tới trước mặt tôi, “Kẹp cái này vào, để xem anh sốt bao nhiêu độ.”
Tôi cầm lấy nhiệt kế vừa mới mua — vẫn là do A Chập kiểm tra bịch thuốc tôi mua sau đó mua thêm — yên lặng kẹp vào, nhìn cậu nấu nước sau đó vào phòng bếp.
Tiếng vo gạo truyền đến bên tai khiến tôi có chút hoảng hốt, dường như căn phòng này lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, cậu ấy nhanh chóng đi ra, nhìn nhiệt kế một lần rồi nói, “Lên giường nằm đi.”
Tôi nằm lên giường, liếc mắt nhìn điện thoại di động — có cuộc gọi nhỡ của Tần Dục Minh, nhưng chỉ một cuộc. Đương nhiên tôi sẽ không gọi lại, thả điện thoại về chỗ cũ xong liền chui vào trong chăn. Chỉ một lát sau A Chập đã đẩy cửa đi vào, mang theo một ly trà gừng cho tôi.
“Còn hơi nóng, anh cẩn thận chút.” Đưa ly cho tôi xong cậu liền đứng sang một bên nhìn tôi.
Tôi không uống ngay mà cầm chặt cái ly trong tay, im lặng chốc lát mới có thể hỏi ra một câu, “… Dạo này em thế nào?” Mắt không dám nhìn thẳng vào cậu ấy, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ly trà đang bốc hơi nóng.
Cậu không trả lời ngay mà nhìn tôi một lát, sau đó mới nhàn nhạt nói, “Em đã quay lại.”
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn cậu mới phản ứng được, “Không phải em nói hắn kết hôn rồi sao?”
“Anh ấy ly hôn.” A Chập nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng kéo một chiếc ghế lại ngồi bên cạnh giường tôi, “Sau khi em với anh chia tay không lâu, anh ta liền chạy tới đó tìm em, mỗi ngày đều chăm sóc em, giống như đã chung tình với em từ lâu.”
“Vậy…?” Trong chốc lát tôi cũng không biết nên nói gì, bản thân tôi cũng hỏng bét, lấy tư cách gì xoi mói bình phẩm đối tượng của cậu ấy đây.
“Em nói, nếu kịch bản tiếp theo của em do anh diễn nam chính thì em đồng ý với anh ta.” A Chập nói, “Anh ta biết về khoảng thời gian của hai ta… Hình như luôn canh cánh trong lòng, nhưng em không nghĩ là anh ta có tư cách nói về chuyện đó trước mặt em. Anh ta cứ dây dưa hỏi em tại sao, lâu dần em cũng hơi buồn bực, để anh ta mau cút đi em mới nói, nếu không đồng ý với yêu cầu đó thì cũng không cần đợi trước mặt em nữa.”
Trước kia tôi không biết người A Chập yêu thầm là ai, cậu ấy chỉ kể với tôi là bọn họ đều có ý với nhau, những chuyện tình nhân thường làm cũng đã làm hết, nào ngờ cuối cùng đối phương lại gọn gàng nhanh chóng đưa tới một tấm thiệp mời kết hôn cho cậu. Nhưng giờ nghe cậu ấy nói trong lòng tôi đã nghĩ đến một người, chỉ là dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được hai người ở bên nhau, chuyện này thực sự làm tôi quá kinh ngạc, không thể làm gì đành bưng ly trà lên uống.
“Lúc trước nghe nói anh ta đang mượn cớ cố ý lùi ngày công chiếu phim của anh… Giờ thì hay rồi, sắp sửa tuyên truyền lại đụng phải phim của Uông Cảnh Diệu. Lúc em đến hỏi anh ta còn giả vờ không biết, sao có thể không biết được chứ?” A Chập nói tiếp với vẻ tức giận, lẳng lặng nhận lấy ly không tôi đưa sang, “Anh yên tâm, em đã nói với anh ta dứt khoát rồi, sau này anh ta sẽ không làm khó dễ anh nữa.”
“A Chập, người kia của cậu là ai vậy?” Tôi để cậu nói xong mới hỏi.
“Anh không biết à?” A Chập tỏ vẻ kinh ngạc, đúng lúc này trong phòng lại có tiếng rung, tôi liếc mắt nhìn điện thoại của mình trên đầu giường thì thấy nó vẫn yên lặng — không phải của tôi.
Một giây sau A Chập đã đi ra ngoài, tôi nghe tiếng cậu ấy nói chuyện, dù có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn nhưng nhiều hơn vẫn là dịu dàng, tôi nghĩ cậu ấy vẫn yêu hắn như trước, nếu không cũng sẽ không quay lại trong tình huống như vậy —
Lát sau A Chập liền đứng ở cửa phòng ngủ, còn cười với tôi một cái. Hiển nhiên là cậu rất vui vì cú điện thoại này, nhìn tôi rồi chỉ chỉ vào điện thoại của mình, nhỏ giọng nói ra bốn chữ, đôi mắt cười cong thành hai mảnh trăng lưỡi liềm, “Lâm Kỳ Phong đó.”
Cậu ấy nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...