Nhất thời cả hai chúng tôi đều sửng sốt, sau khi tạm biệt nhau ngày đó, đã ba năm rồi không gặp lại, mà người như Uông Cảnh Diệu, thực sự rất khó để không nhớ kỹ, tôi nghĩ chắc là y đã quên tôi rồi, nguyên nhân kinh ngạc là vì không biết tại sao tôi lại đứng sau bàn làm việc của Tần Dục Minh.
Cả hai nhìn nhau, tạm thời không ai mở miệng, cuối cùng y hỏi, “Cậu là ai?”
Tôi ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời, “Tôi là Tiết Duy Hiên.”
Không ngờ lại tới phiên y sững sờ, lầm bầm trong miệng, “… Thì ra cậu chính là Tiết Duy Hiên.”
Nhưng lúc này tôi không rảnh để ý tới y, thẳng thắn hỏi, “Anh muốn tìm Tần Dục Minh sao?”
Y gật đầu, “Không ngờ cậu ấy lại không ở đây.”
Tôi lại lắc, “Anh ấy đi chuẩn bị rồi, mọi người chụp ở đâu? Điện thoại di động của tôi hết pin, không liên lạc được với anh ấy.”
Hình như Uông Cảnh Diệu không ngờ tôi sẽ hỏi thẳng như vậy, y nói, “Tôi dẫn cậu đi.”
Tôi bước ra khỏi bàn làm việc, cùng y đi qua một hành lang dài, dừng lại trước một cánh cửa có đánh dấu, y không nhịn được quay qua đánh giá tôi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi ra, “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Tôi nở nụ cười, còn chưa trả lời, cửa đã mở ra, Tần Dục Minh đứng sau cánh cửa, đầu tiên anh liếc mắt nhìn tôi, sau đó mới nhìn Uông Cảnh Diệu, gật đầu với y ra hiệu đi vào, rồi nói với tôi, “Muốn xem cậu ta chụp ảnh sao?”
Tôi sững sờ, cảm thấy vấn đề này thật kỳ quái, chỉ lắc đầu nhè nhẹ, “Không phải, em chỉ muốn hỏi anh mật mã máy tính, điện thoại hết pin rồi.”
Tần Dục Minh đóng cửa lại bước ra, lúc này trên hành lang chỉ có hai chúng tôi, anh nói một chuỗi tiếng Anh cả số cả chữ, sau đó cúi đầu quét mắt qua tay tôi, “Em thích cây bút này ư?”
Tôi ngớ ra, lúc này mới phát hiện mình vẫn còn cầm cây bút rơi vào ngăn kéo lúc nãy, liền nghĩ tới hộp bao cao su kia, muốn hỏi anh, rồi lại thấy bây giờ không thích hợp.
“Thích thì cứ giữ đi.” Anh nói rồi nghiêng người sang hôn lên mặt tôi, “Cảnh Diệu chụp ảnh rất nhanh, em cứ chơi máy tính chờ anh, đồ sạc nằm trong ngăn kéo trên cùng bên tay trái. Nếu như chán quá, muốn xem một chút thì cứ đến thẳng đây.”
Tôi gật đầu đáp lại, quay người đi, đến cửa phòng làm việc của anh rồi, còn nhìn thấy anh đứng đó, vẫn luôn nhìn về phía này, liền vẫy tay với anh một cái, đẩy cửa đi vào.
Sau khi đóng cửa lại tôi hít sâu một hơi, trước tiên thả cây bút xuống sau đó mới ngồi vào máy tính nhập password, lúc nãy nghe anh đọc từng chữ, cũng không nghĩ tới điều gì, giờ đánh lại mới thấy phúc chí tâm linh — đây rõ ràng là thời gian và địa điểm chúng tôi bắt đầu yêu nhau.
福至心灵 – phúc chí tâm linh: khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra
Tôi không biết vì sao anh lại cố tình chọn mật mã này, phải chăng anh đang tự nhắc nhở bản thân mình điều gì?
Máy tính của anh ấy rất gọn gàng, tôi thờ ơ xem vài thứ, mở trình duyệt lên mạng, thật ra tôi cũng không có gì để làm, chỉ coi chút tin tức, cảm thấy phát chán lên, nhưng vẫn luôn cố gắng không nhìn tới ngăn kéo dưới cùng kia.
Như vậy thực sự là dày vò, tôi đã hơi đứng ngồi không yên, bây giờ Uông Cảnh Diệu và Tần Dục Minh đang ở chung trong một căn phòng, tôi không có cách nào kiềm nén bản thân mình không nghĩ đến cảnh tượng đó nữa.
Đã qua hơn ba năm, tôi rất muốn biết y có còn ôm loại tình cảm kia với Tần Dục Minh hay không. Có thể khiến người ta nhớ thương khổ sở như vậy, tôi chỉ có thể thán phục mị lực của Tần Dục Minh, trước đây anh có vô số bạn tình, rất nhiều người dù đã chia tay nhưng vẫn đánh giá anh vô cùng tốt. Tương truyền anh chưa bao giờ quay đầu ăn lại, tôi có tài cán gì mà giữ được anh, lúc đó tự tin biết bao, giờ đây đến dò hỏi anh cũng không dám.
Cuối cùng ở một mình quá khó khăn, tôi không chịu nổi nữa, theo trí nhớ đi tìm căn phòng chụp ảnh cho Uông Cảnh Diệu kia.
Không ngờ nơi đó cũng có người quen, là người đã từng gặp qua ở đại sảnh công ty hôm trước, em trai Lâm Kỳ Phong, Lâm Hằng.
Tần Dục Minh không đích thân chụp, anh đứng một bên, tay cầm tờ giấy, trên mặt không có biểu tình gì, lúc tôi đi vào, anh không nhìn về phía này, ánh mắt chỉ chăm chú trên người Uông Cảnh Diệu. Tôi không gọi anh ấy, định tự mình sang đó, lại bị một người ngăn cản.
Tôi ngớ ra, không ngờ Lâm Hằng sẽ chủ động tới tìm tôi.
“Xin chào?” Tôi cố hết sức dịu thái độ. Cho dù bây giờ nụ cười trên mặt hắn cực kỳ chói mắt, nhưng cũng không khiến tôi nhúc nhích lông mày.
“Không nhớ tôi sao?” Hắn vẫn nở nụ cười, “Tôi là Lâm Hằng, đã gặp nhau ở đại sảnh công ty hôm trước, quên rồi?”
“Sao có thể quên được chứ?” Tốt xấu gì hắn cũng là em trai Lâm Kỳ Phong, tôi không thể không trả lời, còn bắt tay một cái, tay hắn rất lạnh, vẫn kiểu dùng lực hơi mạnh, tôi còn chưa kịp nói gì, đã thấy một bàn tay đột nhiên nắm chặt vai Lâm Hằng đẩy hắn về phía sau, vì vậy Lâm Hằng đành buông tay, tôi nhìn theo cánh tay kia, là Tần Dục Minh.
“Khát ư?” Tôi nghĩ ít nhất anh cũng sẽ giới thiệu tôi với Lâm Hằng vài câu, không ngờ anh trực tiếp hỏi tôi câu này, quả thực từ trưa tới giờ đã lâu tôi chưa uống nước, anh cúi đầu nhìn, giơ tay lên xoa mặt tôi, ngón tay bâng quơ quẹt qua khóe môi, động tác này rất thân mật, dưới con mắt của mọi người càng dễ dàng hơn, nhưng thứ tôi để ý không phải chuyện đó — trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hộp bao cao su kia, vẻ gần gũi của anh bây giờ chỉ khiến ruột gan tôi như thiêu đốt, vội vàng vung tay anh ra.
Tần Dục Minh cũng không tức giận, chỉ xoay người bước tới bàn cầm một cốc nước đưa cho tôi. Hình như anh muốn nói gì, nhưng nhân viên công tác bên kia đã sang gọi, ánh mắt hơi liếc về hướng này, anh đành phải nhanh chóng tới chỗ thợ chụp ảnh đằng xa.
Tôi không vui lắm, đây là nơi làm việc của anh, anh chưa nói gì, tôi cũng lười quan tâm, uống xong mấy ngụm, lại thấy Lâm Hằng đang nhìn mình chằm chằm.
Tôi thực sự không ưa nụ cười của hắn, nhưng vì hắn là em trai của ông chủ, cho dù không bày ra được khuôn mặt tươi cười tiếp đón, nhưng cũng không kiếm được cái cớ nào — dù sao đây cũng là studio của Tần Dục Minh, tôi không muốn đem lại phiền phức cho anh.
Lâm Hằng không tiến tới, tôi cũng vờ như không nhận ra ánh mắt của hắn, chỉ nhìn về phía Tần Dục Minh bên kia. Lúc này anh ấy đã vào thay cho thợ chụp ảnh, đang chụp chính diện Uông Cảnh Diệu, từ góc độ của tôi vừa vặn thấy được gương mặt y, đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt y nhìn Tần Dục Minh.
Mấy năm nay Uông Cảnh Diệu có chút thay đổi, toàn là theo hướng tốt đẹp hơn, nếu như tôi không biết về tình yêu sâu đậm y dành cho Tần Dục Minh, nhìn thấy người thật trước mặt thế này, tôi cũng tình nguyện nhìn y thêm vài lần dưỡng mắt.
Nhưng chỉ có ánh mắt y nhìn Tần Dục Minh sau bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi, mang theo tình cảm sâu đậm, khiến tôi thật buồn nôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...