Trở Lại Dị Giới
Định vén cửa chuồn êm nhưng một bàn tay nắm lấy mép áo choàng của tôi
"Anh chưa hồi phục đâu ở lại nghỉ ngơi ngay!"[Emilya]
Một luồng sát khí đen ngòm phía sau nàng tôi ngoan ngoãn như chó con ngồi xuống. Chết tiệt từ khi nào mà tôi thành tên sợ vợ đến như vậy? Mà vợ con gì đã cưới đâu cái này đúng ra phải là sợ gái mới đúng chứ!
Đang suy nghĩ lung tung thì một bàn tay nhỏ kéo tôi nằm xuống. Haiz~~~ lại được gối đùi rồi hehe cơ mà tại sao tự cô chủ động đỏ mặt?
"Chủ nhân người có cuộc gọi từ Kami-sama"[Lucky]
"Lại có việc gì thế lão già?"[Sliver]
"Cậu không thể nói lễ độ hơn với ta được hả? Thì tại ta lỡ hốt kinh nghiệm của cậu vậy nên ta cho cậu mấy món quà tạ lỗi đây"[God]
"Cho tôi thuốc chữa mù đường được không?"[Sliver]
"Cái đó thì đợi có thuốc chữa bệnh ngu với sợ gái thì mới có cho ngươi được"[God]
"Thế không biết Kami-sama cho tôi được cái gì đây? Đừng nói ngài lại quên chưa nói việc gì đó và cho đó coi như là quà nhá"[Sliver]
"À thì ta mới nâng cấp cái huy hiệu của ngươi lên cho nó thêm chức năng hiển thị bản đồ như trong game đây, với lại tặng thêm cho ngươi phép thuật khá tiện dụng đấy"[God]
"Kami-sama ngài cho tôi cái phép Teleport mà hay xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết của tôi đấy hả?"[Sliver]
"Giờ nghĩ như thế này nếu dùng cái phép Teleport đấy ngươi phải phân chia cơ thể ra hàng ngàn mảnh nhỏ để dịch chuyển sau đó tái tạo lại chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi tái tạo sai hay thiếu một mảnh nhỏ?"[God]
"....!!"[Sliver]
"Cái ta cho ngươi là bản hạ cấp của Teleport đó là Gate nó giúp ngươi dịch chuyển đến những nơi đã từng đi qua, ta tích hợp nó vào huy hiệu luôn nữa. Huy hiệu sẽ lưu giữ hình ảnh về những nơi đo khi muốn chỉ cần lấy nó ra dùng là xong"[God]
"Mà này nhân tiện cho ta luôn cái mật khẩu đi"[God]
"Rồi rồi ngài tặng thêm cho bộ dao làm bằng nguyên liêu tốt tốt nữa là được thôi mà hình như trong máy đấy còn mật khẩu tôi đã gửi lâu rồi"[Sliver]
Haiz~ hết nói lão luôn lấy quà ra để chao đổi lấy mật khẩu. Mà thôi giờ bệnh mù đường giảm nhẹ đi một chút rồi.
Đang mỉn cười thì Emilya nói
"Sliver-sama không biết anh có thể bán con vua orc cho gia đình hoàng tộc được không? Em đảm bảo gia đình sẽ mua với giá cao"[Emilya]
"Được thôi"[Sliver]
Im lặng lại bao trùm, kiểm tra trạng thái thấy mana đã phục hồi được một chút
"Anh ra ngoài hỗ trợ nhóm pháp sư hồi phục"[Sliver]
Không có câu trả lời tôi từ từ đứng dậy đi ra khỏi lều thì Emilya cũng bám vào vạt áo ra theo, haiz~ tôi đã làm gì lên tội cơ chứ. Đến trước khu hồi phục lúc này có khá đông người bị thương đang xếp hàng chờ, lấy lọ hồi phục mana ra tu cạn, miệng đắng nghét mùi cỏ, mấy pháp sư hồi phục thì làm việc quá tải cả rồi hướng dẫn mọi đứng thành vòng tròn xung quanh tôi dùng hồi phục diện rộng.
Chết tiệt! Mana vẫn đang hỗn loạn mà lại chơi ngu tôi khuỵ gối thở gấp mặt tái mét.
___________________________________
——————————POV TÁC———————————-
Trong khi Sliver đang bị cơn đau hành hạ bởi tội chơi ngông thì ở kinh đô của vương quốc lúc này một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm vào bức thư mới nhận được
"Shadow mau phái người đi điều tra về chàng chai có tên Sliver này ngay cho ta"[Vua]
Sau câu nói một bóng đen xuất hiện cúi đầu chào và nhìn vào nội dung bức thư
"Theo như ý ngài"[Shadow]
Dứt câu người đó biến mất vào bóng tối, nhà vua ôm đầu than thở.
—————————————POV MAIN————————
Sau khoảng 10 phút chịu đựng cơn đau cuối cùng cũng chấm dứt, lúc này việc dọn dẹp lũ orc chạy hoang cũng hoàn thành phần nào mọi người đang tiến về trung tâm chỉ huy tạm thời để ăn uống
"Này cậu bé có phải cậu đã một mình hạ con vua orc không? Có thể cho chúng tôi xem được không?"[mhg]
"Đúng là tôi đã hạ nó nhưng sao mọi người biết vậy?"[Sliver]
"Chúng tôi nghe đám hiệp sĩ nói vậy cậu có thể cho chúng tôi xem được không? Chúng tôi muốn tận mắt thấy nó một lần"[mhg]
Đang lưỡng lự khoing biết trả lời thế nào thì tấm lưng của tôi nhận một cú vỗ đau điếng
"Này cho mọi người xem đi ta cũng muốn xem chiến lợi phẩm của cậu mà"[Gray]
"Này chủ hội cả ông cũng tham gia nữa hả? Mà nhất thiết phải mạnh tay vậy không tôi cũng là bệnh nhân đấy!"[Sliver]
"Rồi rồi xin lỗi cậu! Mau lấy con vua ra đây đê"[Gray]
Không còn gì để nói với lão luôn tại sao tôi lại luôn gặp mấy lão già cuồng chiến với tính trẻ con không vậy? *thở dài* tôi lôi đầu con vua từ túi ra vứt xuống trước mặt họ, đám người lại nhốn nháo đòi xem toàn bộ phần thân còn lại. Hết nói mà tôi kêu mọi người đứng xa ra rồi sau đó lôi phần thân còn lại ra
"Hội sẽ mua toàn bộ con vua này cho cậu được chứ nhóc?"[Gray]
"Xin lỗi nhưng công chúa đã đặt mua nó mất rồi"[Sliver]
"Này cậu dùng cách gì chém đầu con vua vậy? Da nó khá là dày mà có phải cậu dùng phép thuật để chém nó không?"[Ken]
"Tôi chỉ dùng kiếm của mình chém nó thôi mà! Dúng mấy phép diện rộng thì làm gì còn mana mà cường hoá hay yểm lên kiếm nữa chứ"[Sliver]
Dứt câu tôi lấy thanh atsumeru ra cắm xuống đất trước đầu con vua, một số người lại rút thanh kiếm lên xem nhưng họ đã lầm, thanh hắc kiếm mảnh mai đó đau có nhẹ nhàng như vẻ bên ngoài khi kích hoạt gravitation nó nặng vài trăm cân là ít chỉ người cầm kiếm là không cảm giác thấy trọng lượng thay đổi còn những người nhận đòn thì..... bình thường thanh kiếm nặng khoảng 50 cân rồi đã vậy nó còn được cài nhận diện mana của chủ sở hữu vậy nên không phải chủ mà cầm kiếm thì nó phải nặng đến 200 cân là ít. Mọi người nhăn mặt khi thanh kiếm không hề nhúc nhíc dù mọi người đã dùng cả cường hoá cơ thể để thử lấy thanh kiếm nhưng đều thấy bại
"Thanh kiếm này rốt cục là sao vậy? Nó nặng kinh khủng mà cậu cầm nó vung vẩy như không"[Gray]
"Theo như sư phụ tôi nói nó vốn được tìm thấy trong mê cung, nó có khả năng nhận diện mana của chủ sở hữu vậy nên ngoài tôi ra không ai có thể dùng được"[Sliver]
Tôi chém gió hết cỡ mong sao cho mấy tên muốn cướp đồ biết khó mà rút.
____________________________________
Dạo này mình bị ăn hành ngập mặt cộng với nghịch ngu làm mất hết bản thảo giờ phải ngồi viết lại từ đầu vậy nên mọi người thông cảm chương này khá tệ mong mọi người góp ý chương sau viết tốt hơn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...