Trở Lại Cố Đô


Tình cảm của con người thật kì lạ, có thể bất ngờ thay đổi, mà chất xúc tác chỉ là những điều nho nhỏ.
Giống như một người không thích nuôi thú cưng nhưng nếu có người nhà mang về nuôi, thì sau một thời gian tiếp xúc, người nọ cũng sẽ từ từ có tình cảm với vật cưng đó.

Ít ra sẽ không để nó chịu đói chịu khổ, lúc đi ngang tiệm thú cưng cũng sẽ mua cho nó thức ăn ngon hoặc một món đồ chơi thú vị nào đó.
Mà tình cảm người và người lại càng vô cùng khó nói, hôm trước vừa sợ vừa ghét nhau như thế mà mấy hôm sau đã có thể đùa giỡn vui vẻ cứ như đã quen nhau từ bao giờ.

Nhưng điều kiện tiên quyết để phát triển tình cảm thường nằm ở ba trường hơp.

Một là họ phải cùng chia sẻ một bí mật động trời nào đó, hai là cùng trải qua hoạn nạn, ba là người này là ân nhân cứu mạng của người kia.
Nói như vậy, cảm tình An Nhiên dành cho đại vai ác đã thay đổi theo hướng tích cực hơn, cô nghĩ mãi cuối cùng kết luận vì họ đều trải qua cả ba trường hợp, những tác động đó giúp hai người thân nhau hơn.
Ông hoàng Uy Hóa vứt con rắn hổ kia vào rừng lấp đất lại, đề phòng có động vật ăn thịt đến ăn xác của rắn sẽ nhiễm độc mà chết.

Sau đó hai người đi dạo ngoài bãi biển, An Nhiên cởi giày để lại trên cát, đi chân trần lội ra ở chỗ bãi đá nước cạn xem cua nhỏ và sao biển, ngoài ý muốn bắt được mấy con bạch tuộc con bị kẹt trong khe đá.
Cô cười tủm tỉm khoe với đại vai ác: “Trưa nay có bạch tuộc nấu với mì cay rồi.”
Ông hoàng chỉ vào dãy núi đá dẫn ra biển khơi, “Chỗ kia có thể có bào ngư đấy, muốn ra xem thử không? Thủy triều đang xuống dễ lặn bắt ốc hơn.”
“Đợi vết thương của anh đỡ hơn đã, lẽ ra phải chườm nóng để vết bầm mau tan.”
“Không sao đâu ta khỏe vậy, vết thương cũng rất mau lành.”
Đúng là đại vai ác khỏe thật, tối qua bị sốt đến nói năng linh tinh, còn bị mắc mưa ướt sũng vậy mà qua một đêm đã khỏe lên trông thấy, giống như người bị bệnh hôm qua không phải là chàng vậy.
Hai người đi về hướng núi đá, đi dọc theo vách đá lội ra biển, hôm nay không có gió lớn nên sóng biển khá êm ái.

Màu nước ở đây xanh lam như đá sapphire trông rất đẹp mắt.

Ông hoàng cởi áo ngoài thảy lên người An Nhiên, cô kéo áo xuống tính lườm chàng thì chàng đã chạy nhanh ra chỗ nước sâu, khiến bọt nước văng lên tung tóe khắp nơi.


Câu “cẩn thận”cô còn giữ lại trong miệng chưa kịp nói ra.
Chỗ An Nhiên đang đứng nước chỉ xâm xấp nửa bắp đùi, bàn chân cô thăm dò trên cát, dùng ngón chân hất ra một cái hang be bé, phía dưới lớp cát che lấp vô số con nghêu.

Đánh bậy đánh bạ cũng trúng ngay một hố nghêu lớn, hôm nay quả là một ngày may mắn.

Cô ngồi chỗm hỗm nhặt nghêu dưới nước, con nào cũng thật to vỏ có vân nâu nhạt xen lẫn màu trắng, cô nhặt vài con đặt trên tảng đá lớn nhô ra khỏi nước biển.

Cô cứ thế nhặt một lúc lâu đến khi nhìn thấy số nghêu trên đá đã khá nhiều nhưng vai ác vẫn chưa trở lại.
Lặn lâu vậy còn chưa quay lại, không biết có bị gì hay không.
Không hiểu sao lại có chút lo lắng.
An Nhiên vội lắc đầu, không cho phép bản thân tiếp tục suy nghĩ nữa.

Do thấy lượng nghêu đã khá nhiều, cô bèn ngừng lại, đi qua đi lại trong biển lấy chân vọc nước, lại sợ nghêu để phơi trên đá sẽ chết nên dùng áo của đại vai ác bọc chúng lại, để vào trong nước biển.
Qua một lúc nữa mới thấy ông hoàng Uy Hóa bơi về, chàng để trần chỉ mặc quần dài, áo lót màu trắng đã biến thành một cái túi lớn.

An Nhiên vốn muốn cằn nhằn sao chàng lại đi lâu vậy, ở đây không có đồ lặn rất nguy hiểm, nhưng cô chỉ nghĩ thôi chứ chẳng muốn nói ra.

Đây cũng không phải việc cô nên quản.
Ông hoàng vui vẻ đưa “chiếc túi” cho An Nhiên, bên trong rất nặng.

Cô đặt nó lên tảng đá rồi mở ra xem, bên trong có hơn mười mấy con bào ngư lớn, hai con ốc giác thật to, còn có ít nhánh san hô.
“Cái vỏ ốc này to quá, có thể làm đồ trang trí hoặc làm đèn ngủ cũng được.

San hô này cũng đẹp quá.”
Thấy cô trầm trồ xem mấy cái vỏ ốc giác, ông hoàng vuốt nước trên mặt, chỉ phía gần núi đá nói: “Bên kia có nhiều lắm em muốn đi xem thử không?”

“Tôi không rành môn lặn, chỉ biết bơi thôi.”
“Thử chút đi, có ta giúp đừng lo.”
An Nhiên suy nghĩ chút rồi đồng ý đi theo vai ác ra chỗ núi đá, ra tới chỗ nước ngang ngực thì ngừng lại.

Ông hoàng bảo cô tập hít thở sâu vài lần rồi lặn xuống nước, tập một lúc thấy khá tốt mới bắt đầu lặn thật.

Cô cũng không thể nín thở quá lâu, chỉ khoảng hơn hai phút, nên ở chỗ nước không quá sâu chơi đùa một chút rồi lại trồi lên mặt nước lấy không khí.
Bên dưới đáy biển ở khu vực này đúng là có rất nhiều ốc giác, bào ngư và rất nhiều loại ốc không biết tên.

Chúng bám vào những tảng đá chìm trong biển, có nhiều con bám vào đá quá cứng nếu không có con dao nhỏ mà đại vai ác mang theo thì không thể nạy chúng ra được.
An Nhiên chơi đùa trong biển, nhặt được thêm hai cái vỏ ốc màu trắng có vân nâu rất đẹp.

Lúc cô trồi lên lấy không khí thì ông hoàng cũng bơi lên theo, kéo tay cô bảo bơi theo chàng.

Hai người bơi vòng qua núi đá cheo leo trước mặt, người nọ ra dấu bảo cô nhìn xuống đáy biển phía trước.
An Nhiên vừa thấy cảnh tượng dưới nước thì thở gấp một hơi.
Bên dưới làn nước xanh trong suốt tràn đầy san hô đủ màu sắc.

An Nhiên nhớ đến lúc trước ba mẹ có dẫn cô đi du lịch biển đảo, khi đó được ngồi thuyền có đáy bằng kính ngắm nhìn rặng san hô ở dưới đáy biển.

Nhưng trong ấn tượng của cô rặng san hô khi đó không bằng một phần mười rặng san hô mà cô đang nhìn thấy.

Cô hít một hơi thật sâu giống như chú cá nhỏ tung tăng bơi đến gần đảo san hô.


Ông hoàng Uy Hóa thấy vậy cũng nhanh chóng bơi theo cô.

Tuy mực nước ở đây chỉ hơn mười trượng nhưng người mới tập lặn như cô không thể lặn hơn một trượng được.
(1 trượng bằng khoảng 4 mét)
Hôm nay quả là ngày may mắn của An Nhiên, cô vừa hít sâu tính lặn xuống xem rặng san hô bên dưới thì một cánh tay săn chắc đã ôm chặt lấy eo nhỏ, ngăn cô lặn xuống nước.

An Nhiên ngạc nhiên quên cả vùng vẫy, người nọ ôm eo rồi nhẹ vén tóc cô ra sau tai, có chút vội vàng nói: “Em đừng lặn xuống đây, do ở đây nước trong nên thấy san hô rất gần, nhưng nước ở đây sâu hơn mười trượng, em chưa quen lặn không tới đâu.

Ở đây nhìn xuống là được rồi.”
“Anh lặn xuống đó được không?”
Ông hoàng nhướng mày thả eo cô ra, hít sâu một hơi rồi lặn nhanh xuống dưới đáy.

An Nhiên đứng tại chỗ đạp nước, qua một chốc đã thấy đại vai ác bơi qua bơi lại trong rặng san hô cùng một đám cá hề nho nhỏ.

Chàng bẻ gẫy một nhánh san hô màu hồng rồi bơi nhanh về phía cô.
Ông hoàng vuốt nước khỏi mắt, thảy cho cô nhánh san hô: “Cho em.” Rồi cho cô một ánh mắt ‘ta rất giỏi mau khen ta đi’.
An Nhiên rộng lượng khen: “Giỏi lắm.” Ông hoàng nghe vào, cảm thấy thể nào cũng giống như cô đang khen vật nuôi vậy, bèn xụ mặt bơi vào bờ.
An Nhiên thấy tính tình đại vai ác thật thất thường, muốn được khen thì cô đã khen rồi đó thôi, vậy còn chưa vừa lòng nữa, thật không hiểu nổi chàng muốn gì.
Cô cầm theo nhánh san hô kia bơi vào bờ.

Lúc ở trong nước không để ý, lên tới bờ cát mới thấy mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, xem ra đã tới giữa trưa.

Vạt áo sơ mi ướt đẫm bị cô cột cao trên bụng, quần dài co dãn ôm sát chân có chút dính dấp khó chịu, lẽ ra nên đem theo một bộ áo bơi thì tốt hơn.
Ông hoàng đứng chờ trên bờ cát ở đằng xa, trong tay cầm hai cái áo bọc lấy số hải sản bắt được ban nãy, màu da lúa mạch săn chắc kia dưới ánh mặt trời khiến An Nhiên có chút chói mắt, khiến cô không dám nhìn thẳng.

Chàng thấy cô đến gần mới vác “túi” hải sản qua vai, chầm chầm đi ở phía trước.
Một trước một sau đi về nhà gỗ.

An Nhiên thảy cho ông hoàng Uy Hóa một cái khăn sạch, cô cũng lấy khăn lông rồi đem quần áo sạch ra chỗ hang động tắm rửa.

Ông hoàng nhóm lửa nấu nước, sau đó tự động làm sạch bạch tuột và bào ngư.

An Nhiên tắm xong trở về thì chàng đã sơ chế xong hải sản.

Cô lấy hai gói mì ăn liền từ trong va ly ra, xé túi bột nêm bỏ vào nồi nước, đợi nước sôi thì bỏ bạch tuột, bào ngư vào trong nước nấu một lúc mới cho mì vào, sau cùng bỏ thêm rau khô.

Đợi mì chín thì bắc nồi ra khỏi bếp, đem ra đặt trên tảng đá lớn ở trước nhà.
Vừa hoàn thành thì người nọ đi tắm cũng đã trở lại.
Mỗi người một bộ chén đũa, cả hai đánh chén ngon lành, đến nước súp cũng cạn sạch.
Sau giờ trưa, gió biển thổi vi vu, lá cây xào xạc, ánh nắng xuyên qua tán cây soi rọi trên tảng đá.

Tảng đá này khá lớn lại bằng phẳng, giống như một cái giường lớn.

Căng da bụng chùng da mắt là có thật, An Nhiên xoa bụng căng tròn sung sướng híp mắt nằm trên tảng đá.

Hôm nay có thể nói là một ngày thoải mái dễ chịu nhất trong hai năm qua, giống như đang đi du lịch dã ngoại ở biển vậy.
Vệt nắng ấm áp loang lổ đáp trên gương mặt trên thân thể xinh đẹp của cô, hình ảnh đó phản chiếu trong ánh mắt đen như mực của ông hoàng Uy Hóa.

Nhịp tim vốn trầm ổn nhịp nhàng, nay bỗng có chút rối loạn, cứ thình thịch nhảy lên khiến cho lòng chàng có chút bất an.

Trước kia là do nhóc lừa gạt này vô cùng thần bí, cứ hấp dẫn khiến chàng không thể ngừng tìm hiểu.

Sau khi biết được bí mật lớn về hai thế giới và nhóc lừa gạt tự dưng có chút ỷ lại vào chàng, khiến chàng không thể không cảm thấy thỏa mãn và có chút tự hào về bản thân, vì đã được cô gái đến từ tương lai tin tưởng.

Nhưng mà suy nghĩ của nhóc lừa gạt thay đổi quá nhanh, chàng cũng không biết cuối cùng là cô hay là chàng mới là người sa vào cái bẫy mà đối phương giăng sẵn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui