Lầu thuyền của Đông Cung vừa lướt đi không bao lâu, có thêm một chiếc thuyền chiến lớn cũng chầm chậm theo sau.
An Nhiên kéo Hoài Bão chạy ra mũi tàu, vui đùa cùng mấy con chim hải âu đang kiếm ăn ở gần đó.
Hoài Bão là cô nhi, chưa bao giờ ra được biển lớn.
Lần đầu tiên được đi theo quý nhân trên con tàu lớn bậc này, Hoài Bão lấy làm hãnh diện không thôi, cậu còn đang mơ ước khi trở về thành Phượng cậu nhất định sẽ kể chuyện với người trong tiểu đội, rằng cậu đã được Đông Cung tin tưởng giao phó nhiệm vụ quan trọng, được du ngoạn trên tàu lớn và có thể ở gần ngài đến mức nào.
Sau khi chơi đùa một lúc, An Nhiên quay đầu nhìn thấy Hoài Bão vài phút trước còn vui đến quên trời đất, lúc này nét mặt cậu nhăn nhó, ỉu xìu như cọng bún co ro dựa sát vào thành tàu.
“Cậu bị say sóng à?”
Hoài Bão lắc đầu, cậu cũng không biết say sóng là gì, đây là lần đầu tiên cậu ra biển mà.
Trong thôn làng nơi cậu ở trước kia chỉ có suối nhỏ, cái hồ lớn nhất trong thôn cũng chỉ đủ để người dân lấy nước sinh hoạt, làm gì có chuyện được ngồi thuyền hay tắm hồ đâu.
An Nhiên thấy Hoài Bão không nói chuyện, vẻ mặt khó chịu không thể giấu giếm được, lúc nhịn không được còn chồm ra khỏi lan can tàu nôn thốc nôn tháo xuống biển vài ba lượt.
Đợi cậu nôn xong, An Nhiên bảo cậu ngồi tại chỗ chờ cô gọi thầy thuốc đến.
Trong ba lô của cô tuy có thuốc tây, nhưng chỉ là mấy loại chống sưng viêm, hạ sốt, thuốc chữa tiêu chảy chứ không có thuốc say sóng.
Đi theo tàu lớn lần này có hai vị thái y chuyên dụng của Đông Cung, ngoài ra còn có hai vị đại phu chăm sóc cho những vị đại quan.
Đám thuyền viên hay người hầu có bệnh nhẹ cũng chỉ tự qua loa sắc thuốc uống, nào có đặc quyền được đại phu khám chữa bệnh.
An Nhiên từ năn nỉ đến van xin đều không được, nên cự cãi cùng đám người nọ một hồi.
Sau đó cô tức giận đi tìm Đông Cung chủ trì công đạo.
Lúc cô tìm được nơi ngài ở, gần như phải đánh nhau với hai cô hầu gái gác cửa ở phía ngoài, mới có thể thành công gặp được ngài.
An Nhiên nóng lòng giúp Hoài Bão mà quên mất chế độ phong kiến nơi này còn nặng nề, sao có thể để ý đến mạng quèn của kẻ hầu người hạ.
Sau một hồi náo loạn, An Nhiên bị cả đám văn võ bá quan đi theo Đông Cung một lần nữa liệt vào danh sách thành phần bất hảo nhất năm, khuyên Đông Cung tránh cô càng xa càng tốt.
Đông Cung nghe can gián đến mệt mỏi, một bên mắt nhắm mắt mở đồng ý với đám đại thần, một bên bảo đại phu bí mật kê đơn thuốc giúp cho Hoài Bão, dù trong lòng An Nhiên có bất mãn đám bô lão cổ hủ đó cũng không thể không mang ơn Đông Cung được.
Sau khi uống xong thuốc, một ít nước gừng và mặc thêm quần áo giữ ấm cơ thể, Hoài Bão gật gà gật gù mệt mỏi thiếp đi.
An Nhiên nhìn cậu đã ngủ say mới lẳng lặng thở dài rồi đi về phòng riêng của mình.
Chế độ phân biệt giai cấp ở đây thật làm cho cô lên bờ xuống ruộng.
Nghĩ đến hai năm qua dù cô có mệt mỏi tức giận thế nào cũng vẫn giữ thái độ hòa nhã không nóng giận cùng mọi người, cho nên Quỳnh Anh luôn nói cô lạnh nhạt không có hỉ nộ ái ố.
Nếu chị Quỳnh nhà ta thấy được cảnh tiểu quỷ lạnh lùng An Nhiên nóng giận đến phụt khói như vậy, e là sẽ đãi tiệc ba ngày ba đêm cũng không đủ.
Cô mở va ly bằng da đặt trên giường, xem xét sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Lần này cô biết mình sẽ ở lại thế giới này một thời gian nên đã đem theo không ít vật dụng cá nhân.
Hai bộ xà phòng hữu cơ dùng để gội đầu và tắm rửa, hai bộ bàn chải và kem đánh răng, mấy chiếc vòng đeo tay tránh muỗi, thuốc tây, chai xịt chống nắng, mấy bộ quần áo và nội y để thay đổi hằng ngày, còn có một đôi ủng da, một đôi guốc mộc và một đôi hài thêu hoa cổ điển.
Dĩ nhiên không thiếu mấy thứ đồ ăn vặt như sô cô la và bánh kẹo, tất cả đều đựng trong mấy túi nhựa chuyên dụng có khóa kéo an toàn.
An Nhiên mở ba lô, trong đó có thêm hai thỏi vàng Đông Cung đưa tuần trước, cô đem hai thỏi vàng này cất vào va ly.
Sau đó cô cẩn thận dấu một con dao gọt trái cây vào ngăn ngầm dưới đáy ba lô.
Bên trong ba lô để một bộ quần áo, ít thuốc tây, mấy vật dụng vệ sinh cá nhân và một túi lớn đồ ăn vặt vào ba lô.
Cô nhìn vào ba lô thì thấy còn thừa một chai nước suối, cũng không biết nó đã nằm trong đó bao lâu rồi.
Cô nhún vai kéo khóa ba lô lại.
Mấy ngày sau đó sóng yên biển lặng, con tàu chậm rãi di chuyển giữa đại dương, vào một vài thời điểm trong ngày có thể nghe được tiếng hò của mấy thuyền viên đang cực lực khua mái chèo cho thuyền lớn lướt nước tiến lên.
Nếu gặp lúc gió to có thể căng buồm lướt sóng mà đi, nhóm thuyền viên cũng có thể nghỉ ngơi.
An Nhiên chỉ có một nhiệm vụ pha cà phê ngày hai lần cho Đông Cung và Đức Cha, sau khi xong việc thì đều đặn đi thăm nom và tán gẫu cùng Hoài Bão, đôi khi cho cậu mấy viên kẹo mật ong và gừng, chỉ hi vọng có thể giúp ích cho cơn say sóng của cậu.
Hôm nay như thường lệ An Nhiên đi thăm Hoài Bão xong thì ra boong thuyền hóng gió.
Đi tàu lớn vài ngày đầu còn rất hào hứng, nhưng sau đó thì nhìn đâu cũng thấy trời biển xanh ngắt một màu, có khi bắt gặp sương mù bao phủ đến giơ ngón tay trước mặt cũng không thấy, thời gian lâu dần cũng bắt đầu chán ngán.
Thêm việc mấy viên quan đại thần gần như cô lập An Nhiên, đến cả nhóm hầu gái ngoài đưa cơm đến cũng không dám nói chuyện với cô nửa chữ.
Đám lão thần này muốn chơi trò bắt nạt học đường với cô hay sao vậy.
An Nhiên đã làm phiền Đông Cung nhiều lần nên chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, miễn đám người kia đừng được đằng chân lân đằng đầu, đừng giở thói quan lại dụng hình ép cung cô là được.
Vào giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu trên đỉnh đầu.
An Nhiên tựa vào lan can tàu hít một hơi gió biển mằn mặn, cô chỉ nhìn phía trước chứ không dám nhìn xuống dưới biển, vì cô có bệnh sợ độ cao.
Hôm nay trên thuyền cũng chán như vậy, nên cô muốn ra đây hóng gió một chút, nếu may mắn không chừng có thể thấy được cá heo.
Một thuyền viên đứng trên đài viễn vọng quan sát biển bằng ống nhòm phương Tây, bỗng đưa tay lên miệng làm loa hô hoán lên: “Hơn năm dặm về hướng bắc có tàu chiến, không nhìn rõ quốc kì.”
Mấy thuyền viên bên dưới nhốn nháo, có người chạy đi báo với Đông Cung.
An Nhiên vuốt tóc ra sau tai, nheo mắt nhìn về phương hướng mà các thuyền viên đang nhìn, thấy được một chấm nhỏ xíu màu đen trên biển.
Một lát sau thuyền trưởng và một vài vị tướng đi ra boong tàu, một trong mấy vị tướng quát vào mặt An Nhiên, bảo cô đi vào phòng riêng trú ẩn.
An Nhiên thấy họ nghiêm túc như vậy vô cùng phối hợp đi vào.
Phía sau lưng mọi người vẫn đang xôn xao bận bịu tác chiến, tiếng la hét vang trời.
Thuyền trưởng sau khi thỉnh ý của Đông Cung thì quyết định hạ buồm, kéo dài khoảng cách tàu lớn và chiển thuyền bên kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...