Minh An nhanh chóng đưa Trứng gà đến gặp bác sĩ, kết quả cho thấy bé đang bị chán ăn và hệ tiêu hóa không được ổn định, cần phải được chăm sóc và theo dõi thường xuyên.
Minh An nhìn bé nằm im lặng để bác sĩ kiểm tra mà đau lòng, chắc bé cảm thấy rất khó chịu nhưng không thể biểu lộ được điều đó.
Sau một lúc được các bác sĩ chăm sóc, Trứng gà được cho về nhà và sẽ đến kiểm tra vào ngày mai.
"Mọi thứ tương đối ổn, nên thay đổi khẩu phần ăn một chút."
Minh An nhận lấy phiếu thông tin về khẩu phần ăn từ tay bác sĩ rồi thanh toán đưa Trứng gà trở về nhà.
Tinh Nhật nhìn thấy gương mặt lo lắng của Minh An, anh hiểu được cô yêu thương Trứng gà như thế nào, nó có thể khiến tâm trạng của cô bị cuốn theo mà buồn bã.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Nhiên Viễn đang nói chuyện vui vẻ cùng Mẹ của cô, Minh An rất muốn vạch trần anh ta ngay lúc này.
"Sao hôm nay anh có thời gian rảnh mà đến đây vậy?"
Tinh Nhật và Nhiên Viễn lại chạm mắt nhau, anh không muốn không khí trở nên mất vui nên chủ động tránh đi trước.
Chứng kiến sự tiếp đón của Mẹ cô dành cho Nhiên Viễn khiến Tinh Nhật có chút xấu hổ, anh biết bản thân sẽ không có được những thứ đó nhưng làm sao được khi anh không phải là người được chọn.
"Cũng đã lâu không đến thăm bác gái nên hôm nay anh qua đây, tiện thể đưa em đi ăn trưa."
Với tình trạng của Trứng gà sao cô có thể rời đi bỏ mặc bé? Mẹ của cô lại rất vừa ý Nhiên Viễn nếu từ chối thì bà sẽ không vui cho xem.
Minh An muốn mang Trứng gà cùng đi nhưng lại sợ bé sẽ thêm mệt mỏi, cô đành gọi bác sĩ thú y đến giúp cô chăm cóc cho Trứng gà rồi đồng ý đi ăn trưa cùng Nhiên Viễn.
"Vậy em lên phòng chuẩn bị."
Nhiên Viễn giả vờ đi xung quanh tham quan rồi dừng lại vị trí của Tinh Nhật, anh ta bắt đầu lên mặt rồi cảnh cáo đủ điều.
Tinh Nhật vốn không để Nhiên Viễn trong mắt, tài giỏi của Nhiên Viễn là không bàn cãi nhưng tính cách thì không đáng để được người khác tôn vinh.
"Không ngờ anh lại mặt dày như vậy, bám đến tận đây.
Nhưng cũng không sao, cho anh một chút đồ thừa xem như là bố thí."
Tinh Nhật vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh trước mọi vấn đề, ánh mắt kiểm soát và vô cảm khiến cho đối phương khó chịu và dần nổi giận.
Tức giận là thứ đáng sợ nhất, nó như con ác quỷ sẽ giết chết bản thân và những người xung quanh.
Nhiên Viễn phải rất bình tĩnh mới đối mắt được với Tinh Nhật, bàn tay của anh ta đã nắm lại thành quyền từ khi chạm mắt.
"Ai phải dùng đồ thừa, anh kết luận hơi vội rồi đấy.
Tôi đến làm việc không phải đến gây chuyện."
Nhiên Viễn nhẹ nhếch mép rồi đặt tay lên vai của Tinh Nhật, hai con người như đang đứng ở hai lãnh thổ, không người nào muốn đối thủ chiếm lấy những thứ thuộc về họ.
Sức mạnh chiến đấu là không ai chịu thua đối phương, có thể không trực tiếp đấm nhau tại đây nhưng lời nói cũng khiến đối phương khó chịu.
Đánh vào cảm xúc là một loại chiến đấu tàn nhẫn.
"Tôi cũng không muốn chấp những kẻ thấp kém lại còn ảo tưởng, dù sao anh cũng phải rời khỏi đây trở lại nơi thấp hèn mà anh vốn thuộc về."
Tinh Nhật có thể chấp nhận được những lời sỉ nhục này của anh ta nhưng nó không phải là vũ khí khiến anh bị ảnh hưởng, lưỡi dao trên từng lát thịt rồi có thể lành lại nhưng đánh mất kiên định và bị cuốn theo đối thủ đó mới là thất bại thảm hại hơn cả bị dao khứa trên da.
Nhiên Viễn thay đổi thái độ khi Minh An bước xuống, cô tiến đến khoác tay anh ta rồi cả hai rời khỏi.
"Tôi có thể chăm sóc cho Minh An nên vệ sĩ không cần đi cùng."
Tinh Nhật có thời gian nên anh đã quay trở về nhà, ở nhà mọi việc vẫn diễn ra bình thường.
Nhìn thấy Tiểu Tinh đang tập trung vào quyển sổ được ghi chép đầy những ý tưởng và công thức riêng của thằng bé, Tinh Nhật có suy nghĩ có nên đưa Tiểu Tinh lên thành phố để có điều kiện học tập tốt hơn? Nhưng còn Bà của anh, nếu bỏ nơi này để phát triển ở một nơi khác cũng không là vấn đề nhưng nó sẽ mất đi cái gốc vốn có của thương hiệu mì lâu đời của Vương Gia.
"Anh Tinh Nhật, chị Minh An không về cùng anh sao?"
Vừa gặp anh thì Tiểu Tinh lại hỏi đến Minh An trước, chắc thằng bé cũng rất nhớ cô.
Anh đưa cho Tiểu Tinh một chiếc điện thoại để tiện liên lạc, trong đó có cả số điện thoại của Minh An, thằng bé có thể gọi cho cô lúc cảm thấy nhớ.
Tiểu Tinh vui vẻ nhận lấy rồi ngồi ra nghịch một lúc, Chí Thần đúng lúc cũng vừa đến.
"Sao lại trở về đây sớm vậy? Tiểu thư nhỏ của cậu vẫn chưa hết giận sao?"
Gặp nhau nếu Chí Thần không trêu anh thì sẽ ăn cơm không được ngon nên lần nào cũng bị anh liếc trước khi đáp lời.
Đây giống như thủ tục trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện của cả hai, cũng không còn gì bất ngờ hay tức giận.
Chí Thần cảm nhận được bạn của mình đang phiền muộn hơn là bế tắc nên nghiêm túc trở lại để nói chuyện cùng Tinh Nhật.
"Tôi đến đó với Minh An với một suy nghĩ đơn giản, nhưng mọi thứ diễn ra lại không chút dễ dàng."
Chí Thần có thể hiểu được phần nào, cuộc sống ở đó quá khác biệt với nơi này, con người cũng không giống với ở đây.
Nếu muốn bước vào cuộc sống của Minh An thì anh buộc bản thân phải ở trong vị trí của cô để cảm nhận và từ từ hiểu được nó.
Bắt bản thân phải thích nghi với một cuộc sống hoàn toàn mới, khác biệt với cuộc sống thuộc về anh đó lại là một sự thiệt thòi và khó khăn.
"Cậu đã quyết định thì không được từ bỏ.
Cậu có thể cảm nhận được tín hiệu từ Minh An có đúng không? Nó không phải từ một phía cậu nên không được lùi bước."
Càng đi sâu vào cuộc sống của Minh An, Tinh Nhật cảm nhận còn rất nhiều thứ đang cố ngăn bước chân của anh.
Ngay từ đầu không nên để bản thân lúng sâu vào, anh không muốn bản thân lại phải mang cảm giác đau đớn nhưng sự mãnh liệt của cảm xúc hiện tại đang thôi thúc anh bước tiếp.
Tinh Nhật lo lắng nếu đến cuối cùng Minh An vẫn không thuộc về anh thì sẽ như thế nào?
"Tôi biết điều đó, nhưng nó khó khăn hơn cái suy nghĩ đơn giản của tôi."
Chí Thần chưa trải qua chuyện như Tinh Nhật nên anh không biết phải đưa ra lời khuyên nào, nhưng sớm từ bỏ là tự đầu hàng.
Tinh Nhật sẽ phải một mình đương đầu với rất nhiều thứ, nếu cuối cùng cái mà anh theo đuổi lại không phải tình yêu mà anh mong đợi, điều đó còn tàn nhẫn hơn là vứt bỏ anh ngay từ ban đầu.
Niềm tin vẫn chưa được trọn vẹn, nó đang lay động suy nghĩ của Tinh Nhật và khiến anh loay hoay trong vòng quay của bế tắc.
"Tôi không biết khuyên cậu thế nào, tôi chưa từng trải qua điều đó cũng không đang theo đuổi như cậu.
Nhưng từ bỏ chính là hèn nhát."
Cả hai ngồi cùng nhau cho đến trời tối muộn, Tinh Nhật phải quay lại Ngọc Gia nếu không Minh An sẽ làm loạn lên khi không nhìn thấy anh.
Chí Thần đưa cho Tinh Nhật một túi đồ bảo mang đến cho Minh An vì lúc chia tay anh cũng đã không thể đến tiễn cô.
Minh An vì lo lắng cho Trứng gà nên đã về nhà sớm hơn, hoàn thành xong tiết học buổi chiều thì cô không còn đi nơi nào khác.
"Cô chủ nên dùng bữa trước, cứ để tôi chăm sóc cho Trứng gà."
Minh An chỉ nhẹ lắc đầu với người làm rồi lại ôm Trứng gà trong lòng mà âu ếm, Tinh Nhật vẫn chưa quay lại khiến cô nghĩ rằng anh sẽ trở về đó và không quay lại với cô nữa.
Cảm xúc lại bắt đầu rối lên, nó khiến cô rất mệt mỏi chẳng muốn làm gì ngoài việc im lặng ở một nơi.
Minh An đã ngủ thiếp đi khi nào không hay, Tinh Nhật vừa vào trong nhà đã nhìn thấy cảnh đó.
"Sao lại nằm ở đây ngủ?"
Anh nhẹ nhàng bế Trứng gà ra khỏi tay Minh An thì cô liền tỉnh giấc, nhận thấy là anh nên đã dừng tay kịp thời nếu không anh sẽ phải ăn một tát của Minh An.
Nhìn thấy Tinh Nhật khiến cô có chút an tâm vì anh vẫn còn ở đây bên cạnh cô, Trứng gà cũng đã chịu ăn một chút nên cũng phần nào bớt lo ngại.
"Anh về rồi sao, đã ăn gì chưa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...