Sao anh có thể nói chuyện một cách chắc chắn như vậy? Minh An có thể sẽ rất mạnh mẽ, cho mọi người nhìn thấy tất cả khía cạnh của một cô gái đầy năng lượng và kiêu ngạo, không sợ bất cứ thứ gì.
Nhưng bên trong cô gái mạnh mẽ này là một trái tim mềm yếu, Minh An cần một người sẵn sàng bao bọc trái tim này, mặc cho cô lộ ra hết con người thật của cô, trở thành nơi mà cô không cần phải sống giả tạo.
"Ai bảo với anh là tôi phiền muộn? Tôi đang sống rất tốt, mỗi ngày đều sống cuộc sống sung sướng và vui vẻ."
Cái khó chịu nhất là anh luôn nhìn ra được từng khía cạnh của cô ở mỗi thời điểm, cô muốn che giấu bao nhiêu anh sẽ nhận ra bấy nhiêu.
Tinh Nhật sẽ cảm nhận từng lời nói của Minh An, âm giọng và ngôn từ của cô để hiểu được cảm xúc của cô hiện tại.
Rõ ràng cô chỉ đang tỏ ra bản thân đang rất ổn, không ai lại muốn người khác nhìn thấu cảm nghĩ và tâm trạng của bản thân.
"Nhưng tôi thì không.
Tôi sống không dễ dàng và vui vẻ như cô đang nói."
Nếu đã không đủ can đảm để thổ lộ và cởi mở với Minh An, vậy anh còn nói những lời này để làm gì? Nó đang khiến cô có thêm hy vọng và bắt đầu lại mềm lòng.
Đã bao nhiêu lần cô chủ động với anh? Bao nhiêu cơ hội anh lại không nắm lấy, anh đang như trêu đùa tình cảm mà Minh An đã dành cho anh?
"Đó là chuyện của anh, tôi tắt máy đây sắp hết giờ nghỉ trưa rồi."
Là hết giờ nghỉ trưa của anh hay cô? Tinh Nhật nhẹ liếc mắt xem đồng hồ trên tay, là sắp đến giờ làm việc của anh.
Đây là đều giống nhau giữa anh và cô, hành động và suy nghĩ luôn đi ngược lại với lời nói, chắc đó là lý do mà cả hai không thể giận dỗi hay oán trách đối phương trong một thời gian dài.
Tinh Nhật cũng làm theo ý của Minh An, anh đợi cô tắt máy trước bản thân mới quay lại tiếp tục làm việc.
"Cô tắt máy trước đi, tôi cũng đã đến giờ làm việc."
Sau khi tắt điện thoại, Minh An cũng không còn tâm trạng ngồi ăn, Kim Hương vội vàng buông đũa rồi đi theo sau cô trở lại lớp học.
Vào nhà vệ sinh thì thấy một nhóm sinh viên khác đang nói chuyện cùng một cô gái với nét mặt sợ hãi nhìn về phía Minh An như đang cầu cứu.
Một cô gái với gương mặt xinh đẹp, liếc nhìn Minh An và hỏi cô.
"Mày nhìn cái gì? Muốn nhúng tay vào chuyện của bọn tao sao?"
Minh An vẫn giữ biểu cảm kiêu ngạo của mình và không muốn quan tâm đến, nhưng sự thật là cô đang nghĩ cách để cô gái đang bị ức hiếp bởi nhóm người hèn nhát kia rời khỏi đây một cách an toàn.
Minh An nhẹ mở vòi nước rồi quay lại phía của bọn họ.
"Con nhỏ này là ai? Sao trên người lại hôi hám như vậy? Tụi mày có thể ngửi được hay sao?"
Minh An đưa tay lên mũi rồi tỏ ra biểu cảm miệt thị, đưa tay đẩy cô gái đó ra khỏi nhà vệ sinh nhưng nhóm người kia lại không cho phép.
Bọn họ không dám động tay đến Minh An nhưng quy định là không nhúng tay vào chuyện của kẻ khác.
Cô gái đó vẫn nghênh ngang trước mặt của Minh An và bảo cô nhanh rời khỏi đây.
"Tao cảm thấy là cơ thể của mày cũng ám luôn cái sự hôi hám này rồi đấy."
Cô gái đó bắt đầu xuất hiện vẻ khó chịu trên gương mặt, với mùi nước hoa nồng nặc trên cơ thể của cô ta thì Minh An đoán ra được chắc chắn cô ta sẽ không ưa thích sự hôi hám bám vào cơ thể.
Cô ta liền đứng xa lánh cô gái đó rồi bảo cô ấy mau biến khỏi đây, rồi họ cũng giải tán khỏi khu vực đó.
"Minh An đến giờ học giáo dục thể chất rồi, đến trễ sẽ bị phạt chạy vòng sân đấy."
Kim Hương đưa tay kéo Minh An ra khỏi nhà vệ sinh, cả hai lên lớp mang túi xách đến khu vực học thể chất và cả hai đã đến trễ vài phút.
Nhưng người bị phạt chạy lại chỉ có mỗi Kim Hương do Minh An bảo chân của cô không thể di chuyển mạnh.
Dưới cái trời nắng thấu da, Kim Hương phải một mình chạy hết hai vòng sân lớn.
"Cô cũng dùng dây chuyền của thương hiệu này sao? Hôm trước Nhiên Viễn có mang cho tôi, nhưng tôi đã quăng nó đi."
Kim Hương bỗng trở nên thất thần sau khi chạy xong vòng sân, còn nghĩ là quà được Nhiên Viễn tặng, hóa ra lại là đồ bỏ đi của Minh An.
Cô ta hiện tại chỉ đang cố gượng cười nhưng Minh An là cố ý nói những lời đó, cô phải phá mối quan hệ của họ trước khi họ cùng nhau đẩy cô vào đường chết một lần nữa.
Sau buổi học, Kim Hương được phân công mang dụng cụ vào kho và đây là cơ hội để cô ta trả đũa lại Minh An.
"Minh An cô đi cùng tôi được không? Tôi không dám đi một mình."
Không thể từ chối, cô đành đi cùng Kim Hương đến nhà kho.
Cô ta tỏ ra nặng nề rồi nhờ Minh An mang dụng cụ vào kho giúp cho cô ta rồi giả vờ sơ suất để cánh cửa tự động đóng lại.
Cánh cửa vẫn chưa được sửa chữa nên sẽ đóng kính lại nếu dùng lực tay quá mạnh, Kim Hương lập tức đi tìm bảo vệ đến mở cửa nhưng Minh An biết rõ bảo vệ sẽ đến và khóa luôn cửa chứ không phải giúp cô mở cửa.
"Tôi không cố ý đâu thật đó Minh An, tôi sẽ đi gọi bảo vệ đến mở cửa."
Minh An không nói gì chỉ nhìn theo bóng dáng của Minh An rời khỏi.
Cô ta biết Minh An rất sợ bóng tối, cô đã phải dùng tay đấm mạnh vào cánh cửa để thoát khỏi ra ngoài trong lúc mất bình tĩnh và phải băng bó cánh tay trong một tháng.
Nhưng đó là chuyện trước trùng sinh, hiện tại Minh An đã đoán trước và cô đã mang theo điện thoại, cô bình tĩnh ngồi vào một góc nhìn chiếc điện thoại trên tay.
"Lần này mình đã mang theo điện thoại, nhưng gọi cho ai đến đây?"
Tinh Nhật đang ngồi cùng cô bạn gái cũ đang say mèm nằm gục trên bàn, cô ấy vừa cải nhau với bạn trai nên đã tìm anh để tâm sự.
Anh chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe từng lời tâm sự của cô nhưng không biết phải đưa ra lời khuyên như thế nào? Anh vốn không phải bận tâm đến chuyện này.
Minh An đã gọi đến cho anh, Tinh Nhật lập tức nghe máy.
"Anh đang làm gì vậy Tinh Nhật? Chổ của tôi rất tối, tôi không nhìn thấy gì cả."
Tinh Nhật liền hốt hoảng rời khỏi bàn và đến nơi khác để nói chuyện, cô bạn gái cũ khẽ mở mắt ra thì ra cô ấy chỉ giả vờ để xem phản ứng của Tinh Nhật nhưng có lẽ cô đã quá mong chờ ở anh.
Tinh Nhật nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Minh An khiến anh như muốn chạy ngay đến nơi cô đang ở.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng sợ hãi.
Cô gọi cho Ba của mình đến đi Minh An."
Lần này cô lại muốn gọi cho anh chứ không mất bình tĩnh mà làm tổn thương thân thể, không có bất cứ âm thanh nào xung quanh.
Chỉ có mỗi âm giọng của Tinh Nhật, Minh An đang tập trung lắng nghe, cô không muốn anh dừng lại mà hãy tiếp tục nói chuyện với cô.
"Anh nói chuyện với tôi được không? Đừng dừng lại, tôi sẽ rất sợ hãi."
Tinh Nhật cảm nhận được giọng nói vẫn còn bình tĩnh của Minh An nên phần nào cũng an tâm, anh vội vàng nói với cô rất nhiều thứ, kể cho cô nghe những chuyện xảy ra khi cô rời khỏi đây.
Minh An nhẹ nhàng đứng lên khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, bảo vệ đang đứng bên ngoài nhưng không nhìn thấy Minh An bên trong.
Cô cũng không lên tiếng và bảo vệ đã khóa cánh cửa lại và ra về.
"Anh hát cho tôi nghe đi Tinh Nhật, như lần trước anh hát cho tôi nghe vậy."
Tinh Nhật ngay lập tức di chuyển ra xe, anh muốn lái xe đến chổ của Minh An ngay.
Nhân viên sẽ giúp anh lo cho cô bạn gái cũ liên lạc với người nhà, anh không thể đứng yên ở đây.
Nhưng Minh An đã không cho anh đến, cô nghe được tiếng khởi động xe của anh.
Cô sẽ không dại dột mà ngủ lại nơi này, nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng khiến cô vui rồi.
"Anh đừng đến đây, tôi sẽ an toàn rời khỏi.
Tôi chỉ muốn nghe anh hát thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...