Trở Lại Bên Anh


Ở đây, mọi người đang tụ họp ca múa cùng nhau.

Nó giống như dã ngoại, nhưng hướng về khía cạnh truyền thông.

Minh An đương nhiên sẽ hòa nhập ngay cùng mọi người, cô còn kéo theo Chí Thần cùng tham gia.

Tinh Nhật không có ý định sẽ đi cùng hai người họ.
"Cô ấy nhảy rất đẹp.

Nào Chí Thần, anh cũng lên nhảy đi.

Họ sẽ hướng dẫn để anh nhảy theo."
Người hướng dẫn, mang vào cho Chí Thần một sợi dây ngang hong, nó có những sợi dây nhỏ khác, như một loại phụ kiện.

Chí Thần bắt đầu nhảy theo người hướng dẫn, hong lắc theo từng nhịp, nhưng không dẻo như cô gái đó.

Cảm giác như một con búp bê bị hư vậy, Minh An dùng điện thoại để ghi lại khoảnh khắc.
"Chờ đã, cái eo của tôi, nó bị trật rồi thì phải? Không ổn, tôi phải ngồi xuống trước đã."
Chí Thần ngồi xuống cùng mọi người, Minh An lập tức kéo Tinh Nhật vào cuộc chơi.

Cô và anh cũng được hướng dẫn cho điệu nhảy này, Tinh Nhật chỉ làm theo cho có lệ, Minh An đang vui như vậy, sao anh có thể phá tan cảm xúc lúc này của cô? Cũng không dễ dàng khiến cô vui trở lại.
"Nào, mọi người đang đợi nghe lời phát biểu của anh đấy."
Mọi người ở đây, đang ngưỡng mộ thể hình và gương mặt của Tinh Nhật, nên muốn nghe thêm giọng nói của anh.

Minh An đã cầm sẵn trên tay một ống báo giấy, Tinh Nhật còn chưa nói xong, Minh An đã đứng bên cạnh mà bắn pháo.

Anh chỉ biết bất lực, mặc cho cô thích nghịch thế nào thì nghịch.
"Hôm nay được có mặt ở đây, tham gia cùng mọi người.

Rất vinh dự cho tôi."

Pháo giấy rơi đầy trên tóc của Tinh Nhật, Minh An đã nhìn sang thấy.

Trong lúc anh đang giao lưu cùng mọi người, cô đã nhón cao chân của mình, rồi phồng má để thổi bay đi lớp giấy trên tóc cho Tinh Nhật.

Thổi xong, còn tự cười thích thú.

Minh An rất nghịch ngợm, anh lại không có quyền để cấm cô làm điều đó.
"Anh mang cái này vào đi Tinh Nhật."
Minh An nhướng cao người, đội cho anh chiếc nón len được thuê bằng tay, rất tinh sảo.

Chỉ có điều, màu sắc có chút sặc sở.

Tinh Nhật chưa từng sử dụng những màu này, anh chỉ sử dụng những sàu sắc căn bản và tối giản.

Nhưng xem ra, cũng rất hợp với anh.
"Còn của anh đâu Minh An?"
Chí Thần quan sát hai con người này từ lúc nảy đến giờ, họ như đang trong thế giới riêng của nhau.

Minh An chỉ lo chăm sóc cho Tinh Nhật, còn không nhớ đến sự xuất hiện của Chí Thần.

Nhưng đổi lại là một chiếc nón đơn điệu, không chút gì tôn lên bộ trang phục mà Chí Thần đang mặc trên người.
"Như vậy đã hài lòng chưa? Cũng rất đẹp đấy."
Đi chơi ba người, nhưng dường như Chí Thần là người thừa trong cuộc chơi này.

Tinh Nhật thì chỉ chăm chăm lo Minh An sẽ nghịch đến bị ngã, Minh An lại chỉ nói với Tinh Nhật, khi nhìn thấy có thứ gì hay ho.

Chí Thần còn là người gợi ý nơi này cho họ, nhưng giời lại trở thành người dư thừa.
"Họ đang làm món gì vậy?"
Minh An liền tái mặt khi nhìn thấy những món ăn này, đều là những món được nấu từ côn trùng.

Những người ghé vào xem, họ đang thưởng thức một cách rất ngon miệng, khen ngợi không ngừng.


Cô chưa từng ăn những món thế này, những con rết và bọ cạp đó không có độc hay sao? Chí Thần nhận ra, liền kéo cô vào quầy hàng đó.
"Cô gái này, đang rất muốn ăn thử một con ếch.

Nên nhanh cho cô ấy một phần."
Minh An xanh cả mặt nhìn Chí Thần, cái gì mà muốn ăn? Nhìn cô còn không dám nhìn, thì ăn cái gì? Cố gắng tránh né khỏi cái ly, đang đựng một con ếch nhỏ bên trong.

Nhìn đến mắt cũng lé sang một bên, đưa hai tay che miệng lại, cô không muốn ăn món này.
"Ngon lắm đấy, thử một lần để biết.

Nào, há miệng ra nào."
Minh An liền nôn ra ngoài, khi con ếch gần đến miệng của mình, mùi của con ếch đã khiến cô không nhịn được nữa.

Cả chiếc ly đổ hết lên người của Chí Thần, dù nó chỉ là một chiếc ly bé xíu, nhưng nước chấm kèm theo rất nồng mùi ớt.

Chỉ muốn dọa Minh An một chút, nhưng lại nhận lại mùi hương nồng nặc này.
"Không ngửi được, còn muốn vào xem."
Tinh Nhật đưa cho Minh An chiếc khăn quen thuộc của anh, để lau vết bẩn trên miệng.

Gương mặt cô trở nên tái xanh, thở lấy hơi, tay bám vào vai của Tinh Nhật để làm điểm tựa.

Chí Thần cũng đến xem xét cô thế nào? Trên tay còn mang theo một con rết lớn, giơ lên cao, đung đưa qua lại trước mặt Minh An.
"Anh mau tránh ra, em không muốn đánh anh taih đây."
Minh An kéo Tinh Nhật ra làm bia đỡ cho mình, núp phía sau anh, không dám nhìn vào con rết to lớn đó.

Chí Thần cứ tiến lại để trêu Minh An, khiến cho Tinh Nhật đang bị cô xoay cho vài vòng.

Rồi cô bỏ anh ra, mà chạy đi hướng khác.


Hai người họ cứ đuổi bắt nhau quanh khu vực đó.
"Mình đang đi trông trẻ sao? Một lần trông hai đứa trẻ."
Tinh Nhật ngồi vào một nơi, đợi hai người quay lại.

Một lác sau, Chí Thần đã bị Minh An tóm về.

Không còn nhìn thấy con rết ở đâu, vì Chí Thần đã bị Minh An cho ăn sạch sẽ.

Tinh Nhật đang thưởng thức món bắp nướng của mình, nên không quan tâm đến họ.

Mùi thơm cứ sộc vào mũi của Minh An, cô cũng đang muốn ăn.
"Muốn ăn, thì tự qua bên đó mua.

Tôi chỉ có một trái thôi, ăn cũng sắp hết rồi."
Minh An khom người ăn nhanh phần hạt bắp còn sót lại, hương vị đúng là rất khác so với ở thành phố.

Liền kiểm tra trong các túi của Tinh Nhật, vì Minh An biết, anh sẽ để một ít tiền trong túi, phòng lúc cô muốn lấy.

Rồi nhanh chóng đến quầy bán bắp nướng, chăm chú nhìn xem họ chế biến.

Tinh Nhật vẫn còn ngây người ra, chưa kịp phản ứng.
"Đúng là cách chế biến cũng khác biệt.

Nhưng chỉ vài thao tác đơn giản, lại ra món bắp ngon vậy sao?"
Người chủ quầy hàng nhìn Minh An mỉm cười, ông ấy không biết cô là người thành phố.

Còn nghĩ rằng, cô từ nước ngoài đến, nên không biết món ngon này.

Minh An cũng ngạc nhiên về điều đó, nhưng không biện minh gì cả, cứ để như vậy, cho ông ấy chia sẻ hết cho cô nghe.
"Trả lại cho anh này.

Còn cái này cho anh."
Minh An đưa trái bắp nướng khác và tiền thừa cho Tinh Nhật, một trái khác cho Chí Thần, còn lại là trái của cô.

Cả ba người ngồi thành hàng, miệng thổi liên tục, tay cứ nắm hờ xoay xoay để không bị nóng.


Làn khói tỏ ra khắp gương mặt, đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.
"Này ba người kia, tránh ra chổ tôi còn buôn bán."
Một người phụ nữ với thân hình to lớn, đang kéo chiếc xe hàng của mình đến chổ của ba người.

Ba gương mặt còn đang nhai bắp, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đó.

Chí Thần vội nuốt phần bắp trong khoang miệng xuống, Tinh Nhật liền đứng lên để trả lại chổ.

Minh An vẫn luyến tiếc, phải ăn xong phần bắp trên tay mới chịu đứng lên.
"Ở đâu, lại xuất hiện ba con khỉ này?"
Người phụ nữ đang ví họ như ba con khỉ? Chí Thần và Minh An nhìn nhau ngỡ ngàng, Minh An đã xắn tay áo lên định đến nói chuyện với người phụ nữ đó.

Nhưng nhìn lại với thân hình này, một cánh tay, cũng khiến cô nằm bẹp dưới nền đất.
"Nhìn gì chứ? Chỉ là chỉnh tay áo lại, không được sao?"
Tinh Nhật liền xách cổ áo của Minh An đi nơi khác.

Bắp còn chưa được ăn ngon miệng, đã bị đuổi đi.

Có cho ba người cùng lao đến, cũng không làm lại người phụ nữ đó, nên chỉ đành đi đến nơi khác trải nghiệm tiếp tục.

Tinh Nhật và Chí Thần như hai vệ sĩ đi sau cô, Minh An cứ việc chơi đùa phía trước.
"Nói thật đi Tinh Nhật, cậu đối với cô gái này thế nào?"
Anh nhìn sang Chí Thần đang đẩy vai mình, điều này Tinh Nhật còn chưa nghĩ đến, thì trả lời thế nào? Anh nhìn về phía lưng của Minh An, không phũ nhận, khi cô xuất hiện, cuộc sống của anh đã có thay đổi.

Tinh Nhật cũng không thoải mái với ai như lúc ở cạnh bên cô.

Vậy lý giải cho điều này là gì?
"Không biết nữa.

Ba cô ấy bảo tôi chăm sóc cho cô ấy, nên tôi làm vì nhiệm vụ được giao cũng nên."
Chí Thần còn xa lạ gì với anh, chỉ bản thân Tinh Nhật mới không nhận ra điều đó.

Chí Thần cũng chưa từng nhìn thấy anh cư xử với ai như đối với Minh An, cũng không có cô gái nào lại dám bám sát vào người Tinh Nhật như vậy.
"Có cái cây vô tri bên kia mới tin lời cậu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận