Trần Ninh lái xe, rất nhanh đã đến sân bay, hành lý hai người mang theo đều rất đơn giản nên làm thủ tục cũng nhanh, sau khi kiểm tra an ninh thì ngồi chờ ở đại sảnh.
Dù cả hai đang đeo kính nhưng nhìn đường nét trên khuôn mặt thôi thì vẫn có thể thấy họ là sự kết hợp của tuấn nam mỹ nữ, đặc biệt nổi bật giữa nhóm người thường, nhanh chóng thu hút ánh nhìn của người khác.
Một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi chạy lại, nói: "Anh chị, hai người là siêu sao đúng không?"
"Không phải đâu, cô bé." Châu Mỹ Mỹ mỉm cười trả lời.
"Anh đẹp trai, còn anh thì sao?" Cô bé lại hỏi.
"Anh cũng không phải ngôi sao, chỉ là người bình thường thôi." Theo phép lịch sự, Trần Ninh vẫn bỏ kính xuống, trả lời.
"Oa, đẹp trai quá!" Hai mắt cô bé lấp lánh như sao, ở độ tuổi của cô bé, chỉ cần là người đẹp trai thì đều thấy có hảo cảm.
"Anh khiến cô bé mê mẩn rồi đấy, cẩn thận một chút, đừng phạm sai lầm." Châu Mỹ Mỹ ở bên cạnh nói nhỏ, giọng đùa vui.
"Tôi là loại người đó sao? Tôi chắc chắn sẽ không đi gieo họa với đóa hoa của tổ quốc, trái cây chín như cô mới là mục tiêu của tôi." Trần Ninh nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Lẻo mép!"
Châu Mỹ Mỹ quay mặt đi, nhưng cũng không tức giận.
Cô bé kia vẫn đứng nguyên ở đó nhất quyết không buông tha, lấy quyển bài tập ra, xin chữ ký của hai người, còn nói hai người họ có tướng ngôi sao, nhất định sẽ thành ngôi sao,
"Được rồi, cảm ơn lời chúc của em."
Trần Ninh không muốn làm cô bé thất vọng nên vẫn ký tên lên quyển sổ bằng nét chữ nôm, anh còn chưa phải ngôi sao, chưa luyện qua kiểu ký tặng hoa mỹ.
Châu Mỹ Mỹ cũng ký tên lên, coi như hoàn thành ước nguyện của cô bé.
"Cảm ơn hai đại minh tinh tương lai!"
Cô bé cầm quyển sổ, vui vẻ rời đi.
Chẳng mấy chốc đã đến chuyến bay của họ, hai người cùng lên khoang hạng nhất.
Dịch vụ khoang hạng nhất là tốt nhất trong toàn máy bay, chỗ ngồi cũng rộng rãi thoải mái, hai người ngồi liền nhau.
Trần Ninh lịch sự để Châu Mỹ Mỹ ngồi cạnh cửa sổ.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, sau khi trải qua cảm giác khó chịu khi rời khỏi mặt đất, cuối cùng máy bay cũng vào trạng thái ổn định.
Châu Mỹ Mỹ hiếm khi có thời gian nhàn rỗi như này, vì vậy liền dựa vào ghế, chợp mắt một lát.
Trần Ninh nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt tinh xảo, áo tay ngắn lộ ra cánh tay xinh xắn, mềm mại như ngó sen, thực sự rất quyến rũ, hơn nữa cơ thể cô còn tỏa ra mùi hoa lan tự nhiên, khiến Trần Ninh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Xem ra chuyến du lịch lần này được định sẵn là một chuyến đi vui vẻ.
Bay thẳng đến Tam Á phải mất ba tiếng, Châu Mỹ Mỹ ngủ hơn một tiếng thì tỉnh dậy, cô đứng lên, cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh.
Trước và sau hàng ghế của khoang hạng nhất đều có một khoảng trống, không cần đứng hẳn dậy cũng có thể đi qua.
Trần Ninh gác chân sang một bên, Châu Mỹ Mỹ liền di chuyển ra ngoài.
Kết quả là đúng lúc này có một luồng không khí hỗn loạn, máy bay lắc lư một trận, Châu Mỹ Mỹ đứng không vững, đột nhiên ngã vào lòng Trần Ninh, Trần Ninh cũng theo bản năng ôm cô vào lòng.
Lúc này đây, cơ thể thơm mềm ở trong ngực, Trần Ninh chỉ cảm thấy được hương thơm ngát và sự mềm mại ở cô, đồng thời cũng cảm nhận được dáng người tuyệt đẹp của Châu Mỹ Mỹ, so với bề ngoài thì đầy đặn hơn rất nhiều.
"A!"
Châu Mỹ Mỹ cảm thấy xung quanh mình là một hơi thở đầy nam tính, mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy, cô vội vàng thoát ra, nhưng trận lắc lư vẫn chưa hết, Châu Mỹ Mỹ chỉ đành trấn tĩnh lại, nhưng cô vẫn muốn giải thích, che đi sự bối rối của mình mà nói với Trần Ninh: "Đây chỉ là tai nạn."
"Đúng, chờ máy bay ổn định là được." Trần Ninh nói bên tai cô, luồng khí thổi qua dái tai của Châu Mỹ Mỹ khiến thân thể mềm mại của cô run lên, cảm giác rất kỳ quái.
Mười giây sau, cuối cùng máy bay cũng ổn định trở lại, Châu Mỹ Mỹ trước tiên cố gắng đứng lên, nhưng kết quả lại không động đậy được, bởi vì Trần Ninh đang ôm cô rất chặt.
"Xin buông tay." Châu Mỹ Mỹ nói, lúc này không dám nhìn vào mắt Trần Ninh, trong đời cô chưa bao giờ có cảm giác xấu hổ như lúc này.
"Ồ, xin lỗi."
Trần Ninh lúc này mới nhận ra hai tay vẫn đang ôm vòng eo không chút mỡ thừa của Châu Mỹ Mỹ, liền buông tay ra, Châu Mỹ Mỹ lập tức đứng dậy, đi như chạy trốn vào nhà vệ sinh.
Trần Ninh nhìn cần cổ đỏ bừng vì xấu hổ của Châu Mỹ Mỹ, liền cảm thấy người đẹp lạnh lùng này cũng có mặt thú vị.
Sau khi Châu Mỹ Mỹ quay lại thì mới hoàn hồn, dường như đã quên mất chuyện xấu hổ vừa rồi.
Cô quay về chỗ, sau đó hỏi Trần Ninh: "Gói du lịch anh giới thiệu cho tôi hình như hơi kỳ lạ, giá rất cao mà lại không có hướng dẫn viên du lịch, ngược lại giống du lịch tự hướng dẫn hơn."
"Không phải hướng dẫn viên du lịch tốt nhất là tôi đây sao." Trần Ninh khẽ cười.
Đồng thời trong lòng anh cũng đang than phiền về nhiệm vụ du lịch với khoản trợ cấp hàng chục tỷ đồng này, khó trách không bán được vé, phục vụ quá kém, may có anh đi cùng, nếu không chuyến du lịch này coi như hỏng bét.
Máy bay hạ cánh, Trần Ninh giúp Châu Mỹ Mỹ xách vali rời sân bay, đi đến bãi biển.
Đã gần trưa, chơi gì thì chơi nhưng trước tiên phải lấp đầy cái bụng đã, cả hai vào một nhà hàng trên bãi biển.
Ở một thành phố du lịch biển như Tam Á, thì hải sản tất nhiên là thứ không thể thiếu trong nhà hàng.
Cả hai quyết định nếm thử món hải sản tươi mới, chính hãng ở đây.
Nhà hàng hải sản này có vị trí đắc địa, trang trí sang trọng, giá cả đắt đỏ, nhưng vẫn không ngăn nổi sự nhiệt tình của du khách, cơ bản các bàn ăn đều đã kín chỗ.
Hai người tìm một chỗ cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy mặt biển xanh biếc ở đằng xa, cảnh sắc khiến người ta cảm thấy thoải mái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...