CHƯƠNG 16: BRAN
Trước khi ánh rạng đông chiếu những tia sáng nhợt nhạt qua cửa chớp thì Bran đã tỉnh. Có khách đến thăm Winterfell, họ đều là đến vì bữa tiệc mừng được mùa. Buổi sáng hôm nay họ sẽ luyện tập đấu thương ở dưới sân. Những hoạt động này trước đây luôn khiến nó phấn khích, nhưng đó là trước đây thôi.
Chứ không phải bây giờ. Anh em nhà Walder đã bàn luận thương giáo với đám cận vệ hộ tống đại nhân Manderly, nhưng Bran không tham gia. Hắn phải đóng vai hoàng tử trong thư phòng của Cha. “Hãy lắng nghe, không chừng con sẽ học được chút kỹ năng lãnh đạo,” học sĩ Luwin nói.
Bran chưa bao giờ yêu cầu được trở thành hoàng tử. Nó luôn mơ được trở thành hiệp sĩ, áo giáp sáng ngời và giương cờ tung bay, thương và kiếm, cưỡi ngựa chiến phi nước đại. Tại sao nó phải tốn thời gian nghe một lão già nói những chuyện mà nó nửa hiểu nửa không? Bởi vì mày là một thằng tàn tật, một giọng nói trong tâm trí nó vang lên nhắc nhở. Chức vị cao cùng việc tàn tật không quan hệ - những người nhà Waldeers đã nói rằng ông của họ cũng yếu đến nỗi phải dùng kiệu khiêng đi - nhưng một hiệp sĩ thì không thể thế được. Nói gì thì nói, đây cũng là trách nhiệm của nó. “Cậu là người thừa kế của anh trai mình và là người nhà Stark thành Winterfell.” Hiệp sĩ Rodrik nói, nhắc nó chuyện Robb thường ngồi với Cha mỗi khi có người xin tấn kiến.
Đại nhân Wyman Manderly đã đến từ Cảng Trắng (White Harbor) hai ngày trước, trước là đi thuyền, sau thì bằng kiệu, vì lão quá béo nên không thể ngồi ngựa. Cùng với lão có một hàng dài theo đuôi: các hiệp sĩ, cận vệ, chư hầu và phu nhân, đám mưu sĩ, nhạc công, thậm chí còn có cả ảo thuật gia, cả đoàn thật hoành tráng với cờ quạt cùng trang phục đủ màu sắc. Bran đã từng chào đón họ đến Winterfell từ vị trí ghế ngồi của Cha nó trước đây, tay đặt lên thành ghế khắc hình những con sói vương và sau đó Hiệp sĩ Rodrik nhận xét rằng nó làm rất tốt. Nếu đó là việc cuối cùng phải làm thì nó cũng không ngại, nhưng thật ra đó mới là khởi đầu.
“Tham gia yến tiệc là một lý do tuyệt vời,” Hiệp sĩ Rodrik giải thích, “nhưng người ta sẽ không chạy hàng trăm dặm đến chỉ để ăn vài con vịt nướng và uống vài cốc rượu ngon, mà vì những vấn đề thực sự quan trọng cần tới chúng ta mới có thể thực hiện hành trình đó.”
Bran ngẩng đầu nhìn những mái nhà làm bằng đá thô trên đầu. Nó biết Robb sẽ nói với nó là đừng có trẻ con nữa, nó hầu như cảm nhận được tiếng Robb bên tai, cả Cha họ nữa. Mùa đông đang tới và con gần như đã là đàn ông rồi, Bran. Con có trách nhiệm của mình.
Khi Hodor lăng xăng chạy vào, cười và làm việc liên tục, nó nhận ra thằng bé này đã từ chối số phận dành ình. Bọn họ cùng nhau đánh răng và rửa mặt. “Hôm nay ta sẽ mặc áo khoác lông dê màu trắng,” Bran ra lệnh, “và dùng trâm bạc. Hiệp sĩ Rodrik muốn ta có phong thái chủ nhân,” nói thật là nó muốn tự mình mặc quần áo nếu có đủ khả năng nhưng có vài động tác – mặc quần, đi giày - đau như tra tấn. Vì vậy họ muốn Hodor giúp nó để việc mặc đồ nhanh hơn. Đây là một thằng bé mà một khi đã được dạy làm gì đó thì sẽ làm rất tốt. Đôi bàn tay dù rắn chắc và mạnh mẽ nhưng cũng rất ôn nhu. “Ta thề cậu cũng có thể trở thành một hiệp sĩ,” Bran nói với thằng bé, “nếu các chư thần không lấy đi trí thông minh thì cậu sẽ trở thành hiệp sĩ vĩ đại.”
“Hodor?” Hodor ngơ ngác nhìn hắn bằng đôi mắt nâu mờ mịt, đôi mắt vô tội và cho thấy chẳng hiểu gì. “Đúng vậy,” Bran nói, “Hodor.”
Hắn chỉ vào bức tường bên cạnh cửa ra vào, trên đó treo một cái rổ, đan từ cây liễu gai và da vô cùng bền chắc, trên đó có hai lỗ để Bran cho chân vào. Hodor đưa tay lấy cái đai, vòng nó qua ngực mình rối thích chặt, sau đó quỳ xuống cạnh giường. Bran vịn vào thanh ngang vít chặt vào tường bò ra ngoài rồi dùng tay nâng chân bỏ vào rổ và xuyên qua lỗ.
“Hodor.” Hodor lặp lại, đứng dậy. Thằng bé chăn ngựa đứng lên, bản thân nó đã cao gần bảy feet, nên đầu Bran gần như chạm vào trần nhà. Nó cúi người xuống để cả hai người xuyên qua cửa. Ngửi thấy mùi bánh nướng, Hodor chạy về hướng nhà bếp, Bran bị trầy da khiến học sĩ Luwin phải khâu lại. Mikken đã đưa cho nó một chiếc mũ sắt cũ han gỉ lấy từ kho vũ khí, nhưng Bran hiếm khi mang nó. Anh em nhà Walder luôn cười phá lên mỗi khi họ thấy nó đội mũ.
Nó bỏ tay ra khỏi vai Hodor khi hai người đi xuống cầu thang hình xoắn ốc. Bên ngoài truyền đến âm thanh của kiếm, khiên và vó ngựa Chay dọc theo sân tạo nên một bản nhạc thật ngọt ngào. Mình chỉ nhìn thôi, Bran nghĩ, nhìn liếc qua rồi thôi.
Những quý tộc của Cảng Trắng (White Harbor) sẽ mang quân đến thao luyện vào buổi sáng, cùng với những hiệp sĩ và giáo đầu. Còn lúc này sân thuộc về đám người hầu từ độ tuổi mười đến bốn mươi. Bran ước nó có thể là một trong số họ, nghĩ đến đây dạ dày nó quặn lên vì ham muốn đó.
Trên sân đã lập hai đích để phóng thương vào, mỗi đích đều được kèm theo một xà ngang và một cái khiên ở điểm cuối cùng một ụ đất. Những tấm khiên được sơn màu đỏ và vàng, dù những con sư tử nhà Lannister méo mó và lổn nhổn, nhưng nó cũng dọa được những thằng bé đầu tiên phi thương đâm vào chúng.
Bran vừa xuất hiện đã thu hút được ánh mắt của những người lạ ở đó, nhưng nó đã sớm học được cách lờ chúng đi. Hắn tự nhủ ít nhất mắt vẫn còn tinh, ở trên lưng của Hodor, nó quan sát được tất cả mọi người. Nó nhìn thấy đám anh em nhà Walder đang lên ngựa. Chúng mang theo áo giáp từ Twins, màu bạc ánh lên rực rỡ. Mào mũ của Walder lớn thì trông giống như một lâu đài trong khi của Walder nhỏ thì giống như dòng suối với các sợi lụa xanh và xám. Khiên và áo choàng của chúng cũng không giống nhau. Của Walder nhỏ trên khiên có khắc hình tháp đôi lâu đài Frey cùng với biểu tượng lợn rừng của gia tộc bà ngoại và biểu tượng thợ cày của gia tộc bên mẹ: Gia tộc Crakehall và Darry, rất đáng tự hào. Đồ của Walder Lớn khắc hình Cành cây – và - con quạ của gia tộc Blackwood và đôi rắn sinh đôi của Paege.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Khi thấy bọn chúng cầm thương, Bran chợt nghĩ, bọn chúng hẳn đang quá khát vinh quang. Chứ như người nhà Stark thì chỉ cần sói vương là đủ.
Những con ngựa xám chúng cưỡi cũng đều là những con ngựa minh mẫn, khỏe mạnh và được huấn luyện tốt. Hai đứa sóng vai tiến vào trường đấu. Hai tấm khiên chạm vào nhau, rồi những con ngựa chạy vòng qua ụ đất quay lại. Walder Nhỏ đánh ra một thế khó, nhưng Bran nghĩ Walder Lớn điều khiển ngựa tốt hơn. Nếu được đấu ngựa cùng với họ, nó sẵn sàng từ bỏ đôi chân vô dụng này.
Walder Nhỏ vứt cây thương sang bên cạnh, thoáng nhìn Bran và kéo dây cương. “Giờ thì có một con ngựa xấu xí ở đây,” hắn ám chỉ đến Hodor.
“Hodor không phải là ngựa.” Bran nói. “Hodor.” Hodor đồng tình.
Walder Lớn chạy đến “góp vui” cùng thằng em họ. “À, nó không thông minh bằng ngựa, điều đó là chắc chắn.” Mấy kẻ đến từ Cảng Trắng (White Habor) nhìn nhau và phá lên cười.
“Hodor.” Hodor vẻ mặt tươi cười hết nhìn Frey tới những người khác, không hiểu họ cười gì “Hodor Hodor?”
Con ngựa của Walder nhỏ hí lên. “Thấy không, chúng đang nói chuyện với nhau. Có lẽ Hodor muốn nói ‘tao yêu mày’ với con ngựa.”
“Frey, im đi.” Bran cảm thấy cơn giận nổi lên.
Walder Nhỏ thúc ngựa đến gần hơn, cố tình đụng phải Hodor khiến nó lùi hai bước. “Nếu tôi không nghe theo thì cậu định làm gì?”
“Hắn sẽ ra lệnh cho con sói đó cắn em, em trai bé nhỏ.” Walder Lớn lên tiếng. “Hãy để hắn làm thế đi. Anh luôn muốn có một chiếc áo choàng làm bằng lông sói.”
“Summer sẽ cắt nát cái đầu heo ngu ngốc của ngươi.” Bran nói.
Walder nhỏ đấm mạnh tay vào áo giáo chỗ ngực hắn. “Sói của cậu có hàm răng sắt để cắn thủng giáp sắt này không?”
“Đủ rồi!” Giọng của học sĩ Luwin như tiếng sấm từ phía cuối sân. Bran không biết ông ấy đã nghe được những gì… nhưng rõ ràng điều đó khiến nó tức giận. “Những lời đe dọa của các ngươi là không chấp nhận được và ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào. Walder Frey, các cậu cũng cư xử thế này ở Twins?”
“Nếu tôi muốn.” Vẫn ngồi cao cao tại thượng trên lưng ngựa, Walder Nhỏ uất hận trừng mắt nhìn Luwin, ý muốn nói ông chỉ là một học sĩ, ông là ai mà dám ra lệnh cho Frey của gia tộc Crossing?
“À, nhưng nó không phải là cách xử sự của những đứa con nuôi của Phu nhân Stark tại Winterfell. Vậy lý do gì khiến các ngươi làm việc này?” Viên học sĩ nhìn lại từng đứa. “Một trong số các ngươi sẽ nói cho ta biết, hoặc ta đảm bảo…”
“Chúng tôi chỉ đang giỡn với Hodor thôi,” Walder Lớn thừa nhận, “tôi xin lỗi nếu mạo phạm đến Hoàng tử Bran. Chúng tôi chỉ muốn vui vẻ chút.” Ít nhất hắn còn còn biết bối rối.
Walder Nhỏ chỉ cáu kỉnh. “Tôi cũng thế.” Nó nói. “Tôi cũng chỉ muốn vui vẻ.”
Bran có thể thấy đỉnh đầu của viên học sĩ đỏ bừng lên; rõ ràng Luwin chỉ có tức giận hơn. “Một quý tộc tốt phải biết che chở và thương yêu kẻ yếu và vô dụng hơn mình,” ông nói với đám nhà Frey, “Tôi tuyệt đối không cho phép các cậu mang Hodor ra vui đùa và đối xử tàn nhẫn, các cậu nghe chưa? Nó là một thằng bé tốt bụng, thành thật, hết lòng vì công việc, những đức tính mà tôi có thể nói là tất cả các cậu đều không có.” Viên học sĩ chỉ một ngón tay vào Walder Nhỏ. “Còn cậu tránh xa rừng mộc lâm và những con sói ra, nếu không thì đừng trách.” Ông vung tay áo xoay người bước đi, được vài bước lại quay đầu lại. “Bran, đi thôi, đại nhân Wyman đang đợi.”
“Hodor, đi theo học sĩ.” Bran ra lệnh.
“Hodor”, Hodor nói. Đôi chân dài của nó nhanh chóng đuổi kịp học sĩ trên lối vào Great Keep. Học sĩ Luwin vẫn để cửa mở và Bran ôm lấy cổ Hodor, cúi đầu về phía trước để hai người đi qua.
“Anh em nhà Walder… ”, nó bắt đầu nói.
“Ta không muốn nghe thêm chuyện này. Việc dừng ở đây.” Học sĩ Luwin trông mệt mỏi và lo lắng. “Con đã đúng khi bảo vệ Hodor, nhưng đáng lẽ con không nên có mặt ở đó. Hiệp sĩ Rodrik và đại nhân Wyman đợi mãi không thấy con đến đã phải dùng bữa sáng trước. Chả lẽ con vẫn coi mình là trẻ con, chỉ đại diện cho chính mình?”
“Không phải,” Bran xấu hổ, “con xin lỗi, con chỉ muốn…”
“Ta biết con muốn gì.” Học sĩ Luwin dịu giọng. “Ta cũng muốn ước mơ của con thành sự thật, Bran. Con có câu hỏi gì không trước khi bắt đầu cuộc tiếp kiến?”
“Chúng ta sẽ nói về chiến tranh phải không ạ?”
“Con không thảo luận về bất cứ chuyện gì.” Âm sắc trở nên đen tối trong giọng của học sĩ Luwin. “Con chỉ là đứa trẻ tám tuổi.”
“Sắp chín tuổi rồi.”
“Tám tuổi.” Học sĩ nghiêm khắc lặp lại. “Đừng nói gì ngoài những câu đúng nghi lễ trừ khi hiệp sĩ Rodrik và đại nhân Wyman đặt câu hỏi.” Bran gật đầu. “Con sẽ nhớ.”
“Ta cũng sẽ không kể gì cho hiệp sĩ Rodrik về chuyện xảy ra giữa con và đám nhà Frey.”
“Cảm ơn ông.”
Họ đặt Bran vào chiếc ghế rộng của Cha, trên nệm nhung, phía sau chiếc bàn dài dày cộp. Hiệp sĩ Rodrik ngồi bên phải và học sĩ Luwin ngồi bên trái, trước mặt là chồng công văn giấy tờ bằng da dê, có một tấm mở sẵn ra để ghi nhớ nội dung cuộc gặp. Bran lướt ngón tay qua lớp gỗ thô ráp của mặt bàn và thỉnh cầu đại nhân Wyman tha thứ cho nó về lỗi đến muộn.
“Tại sao, không phải hoàng tử đến muộn,” Lãnh chúa Cảng Trắng (White Habor) trả lời ôn hòa, “mà là lỗi của những người khác đã đến sớm.” Wyamn Manderly cười lớn vang dội cả căn phòng. Khó trách vì sao ông ta không thể ngồi trên yên ngựa, vì thoạt nhìn ông nặng hơn cả ngựa. Rất nhanh chóng, ông ta bắt đầu yêu cầu Winterfell xác nhận về các nhân viên hải quan mới mà ông ta chỉ định cho Cảng Trắng (White Harbor). Người trước đây đã giữ bạc lại cho King’s Landing chứ không chuyển về cho Vua Phương Bắc mới. “Vua Robb cũng cần đồng tiền của riêng mình,” ông ta tuyên bố, “và Cảng Trắng/White Harbor chính là nơi cực kỳ thích hợp để đúc.” Và chỉ cần sự đồng ý của nhà vua, ông ta sẵn sàng chịu trách nhiệm thực hiện việc này, sau đó ông ta nói về việc đã tăng cường phòng ngự, liệt kê chi tiết các chi phí cần để nâng cấp.
Ngoài chuyện đúc tiền, đại nhân Manderly cũng đề nghị lập cho Robb một hạm đội. “Chúng ta đã không mạnh về hải quân trong suốt hàng trăm năm nay, từ khi Brandon - Kẻ Tự Đốt Mình/ Burner - tự thiêu hủy đội tàu của Cha mình. Chỉ cần đầu tư vàng cho tôi trong vòng một năm tôi sẽ giao cho các ngài một hạm đội mạnh đủ để đánh chìm cả Dragonstone và King’s Landing.”
Bran rất quan tâm đến chiến thuyền. Dù không ai hỏi nói, nhưng nó nghĩ ý tưởng của đại nhân Wyman không tồi. Nó có thể tưởng tượng ra đội chiến thuyền trong đầu và tự hỏi liệu có thể điều khiển hạm đội khi mà hai chân không còn. Nhưng hiệp sĩ Rodrik chỉ hứa sẽ gửi lời đề nghị đến cho Robb và xem xét, trong khi học sĩ Luwin mải vùi đầu viết biên bản cuộc gặp trên cuộn da dê.
Cuộc nói chuyện kéo dài đến trưa. Học sĩ Luwin phái Poxy Tym xuống bếp và mang lên bữa trưa là pho mát, gà nướng và bánh mì nướng. Đại nhân Wyman vừa dùng những ngón tay béo múp xé thịt gà vừa lịch sự hỏi thăm về phu nhân Hornwood, em họ ông ta. “Các ngài cũng biết bà ấy là một trong những thành viên của gia tộc Manderly. Có lẽ khi nỗi đau đã qua đi, bà ấy lại muốn trở về với vai trò này lần nữa, phải không?” Cắn cái cánh già, ông ta nhếch miệng mỉm cười. “Nói mới nhớ, tôi đã góa vợ suốt tám năm qua. Có lẽ tôi cũng nên lấy vợ khác, các đại nhân có thấy nên như vậy không? Một người đàn ông dẫu sao cũng không nên sống quá cô độc.” Ném xương gà sang một bên, ông ta lấy một cái chân gà chén tiếp. “Nếu phu nhân muốn kết hôn với một người trẻ tuổi, à, con trai tôi là Wendel, vẫn chưa thành thân. Nó đang đi về phía Nam bảo vệ phu nhân Catelyn, nhưng chắc chắn khi trở về vẫn muốn có một cô dâu đang đợi mình. Một thằng bé dũng cảm và hài hước, là người duy nhất giùm bà ấy tìm lại được tiếng cười, phải không?” Ông ta lấy tay áo chùi cái miệng đầy mỡ sắp chảy xuống cằm.
Bran có thể nghe thấy tiếng binh khí giao nhau qua cửa sổ. Nó chẳng quan tâm gì đến chuyển cưới xin. Mình ước được ở dưới sân kia.
Manderly đợi bàn ăn được dọn sạch mới nói đến vấn đề trong lá thư ông ta nhận được từ lãnh chúa Tywin Lannister, về việc bắt giữ con trai cả của ông ta là Hiệp sĩ Wylis ở Green Fork. “Ông ta đề nghị sẽ trao trả nó về mà không cần tiền chuộc, chỉ cần tôi rút quân ra khỏi Bệ Hạ và hứa không tham gia cuộc chiến.”
“Tất nhiên là ông sẽ từ chối đề nghị đó của ông ta.” Hiệp sĩ Rodrik nói.
“Ngài không cần lo lắng về chuyện này.” Viên quý tộc bảo đảm. “Vua Robb sẽ không có bề tôi nào trung thành hơn Wyman Manderly. Tuy nhiên tôi không muốn thấy con trai tôi ở lại nơi quái quỷ như Harrenhal lâu quá. Nghe nói đó là một nơi bị nguyền rủa. Tôi trước nay cũng không phải loại người tin vào các truyền thuyết, nhưng ai mà biết được. Cứ nhìn vào những gì đã xảy đến cho Janos Slynt thì thấy. Được thái hậu phong lên chức Thành chủ Harrenhal, nhưng rồi lại bị em trai bà ta hạ bệ, nghe người ta nói là bị đày đến Tường Thành. Tôi mong có thể an bài trao đổi thích hợp để giải cứu con tin trước khi quá muộn. Tôi biết Wylis không muốn đứng ngoài cuộc chiến. Đứa con trai của tôi là đứa dũng cảm và hào hiệp và anh dũng như ngao khuyển.”
Đến khi cuộc tiếp kiến kết thúc, bả vai của Bran như muốn khuỵu xuống vì phải ngồi quá lâu trong một tư thế. Đêm đó, khi nó đang ngồi ăn súp thì một tiếng tù và lại vang lên báo hiệu có đoàn khách khác xin tiếp kiến. Phu nhân Donella Hornwood không mang theo đám hiệp sĩ và tùy tùng; mà chỉ bà ta cùng sáu hộ vệ thiện chiến trong trang phục thượng phẩm màu cam dính đầy bụi, đầu có đội mũ sừng nai, trông có vẻ mệt mỏi. “Phu nhân, chúng tôi rất xin lỗi khi làm phiền bà đến trong lúc này.” Bran nói khi bà đến trước mặt nó cất tiếng chào. Lãnh chúa Hornwood đã tử trận trong trận chiến ở Green Fork, con trai duy nhất của họ bị giết tại rừng Whispering Wood.
“Winterfell luôn nhớ những gì gia đình bà cống hiến.”
“Tôi rất mừng khi nghe ngài nói vậy,” sắc mặt bà tái nhợt, mỗi biểu hiện trên mặt đều tỏa ra nét đau thương.
“Đại nhân, tôi rất mệt mỏi. Nếu phải không phiền, tôi rất mong được nghỉ ngơi.”
“Chắc chắn rồi.” Hiệp sĩ Rodrik nói. “Chúng ta có thể bàn chuyện vào sáng mai. Vẫn còn đủ thời gian.”
Buổi sáng hôm sau, hầu hết thời gian đều dành để nói chuyện về ngũ cốc, đậu xanh và thịt muối. Khi các học sĩ ở Citedel thông báo mùa thu đến, những người thông minh đều bắt đầu thu hoạch và tích trữ lương thực… dù khẩu phần ăn ỗi người phân chia như thế nào cũng là vấn đề cần phải bàn bạc nhiều. Phu nhân Hornwood tính đem một phần năm lượng thu hoạch dự trữ. Theo đề nghị của học sĩ Luwin, bà đồng ý tăng lượng tồn kho lên một phần tư.
“Đứa con hoang của Bolton đang tập hợp quân đội ở Dreadfort,” bà cảnh báo, “hy vọng hắn sẽ dẫn quân đến phía Nam để gia nhập cùng đội quân của Cha hắn ở Twins, nhưng khi tôi phái người đến hỏi về mục đích, hắn trả lời rằng người họ nhà Bolton không trả lời câu hỏi của phụ nữ, cứ như thể hắn là con chính thống và có quyền mang cái họ đó vậy.”
“Theo như tôi biết thì Lãnh chú Bolton chưa bao giờ thừa nhận thằng bé này,” hiệp sĩ Rodrik nói, “nhưng thú thật là tôi không biết nhiều về hắn lắm.”
“Rất ít người biết rõ hắn.” Bà trả lời. “Hắn sống cùng với mẹ ruột cho đến hai năm trước, khi Domeric chết trẻ và Bolton không có người thừa kế, vì vậy ông ta đem đứa con hoang này đến Dreadfort. Tất cả mọi người đều nói thằng bé đó rất giảo hoạt, có một thằng hầu cũng độc ác gần như mình vậy. Họ gọi thằng người hầu đó là Thằng Thối (Reek), vì thằng đó không bao giờ tắm. Đứa con hoang và Thằng Thối đi săn cùng nhau, nhưng đối tượng săn không phải là nai. Tôi có nghe vài tin đồn, những thứ mà tôi cảm thấy rất khó tin, ngay cả khi đó là chuyện nhà Bolton. Và nay chồng và đứa con đáng yêu của tôi đã về với các chư thần và thằng con hoang đó đang thèm rỏ dãi lãnh địa của tôi.”
Bran muốn giao cho phu nhân một trăm lính để bảo vệ quyền lợi của bà, nhưng hiệp sĩ Rodrik chỉ nói: “Hắn có thể nhìn nhưng sẽ không thể làm gì được hơn thế, tôi hứa với bà sẽ xử phạt hắn nếu hắn làm thật. Phu nhân, bà sẽ an toàn… dù sau một thời gian, khi nỗi đau đã qua, bà có thể tìm thấy một hạnh phúc khác.”
“Tuổi thanh xuân của tôi đã qua lâu rồi, dung mạo xinh đẹp cũng như dòng nước chảy,” bà trả lời với nụ cười mệt mỏi, “nhưng đúng là ngay cả khi còn trẻ tôi cũng không được đám nam nhân săn đón như bây giờ.”
“Bà không thích những người săn đón này sao?” Luwin hỏi.
“Tôi sẽ tái giá nếu bệ hạ yêu cầu,” phu nhân Hornwood trả lời, “nhưng Mors Crowfood là một kẻ vũ phu suốt ngày say xỉn và già hơn cả bố tôi. Còn về đứa em họ quý tộc Manderly, chiếc giường của chồng ta sẽ không đủ lớn để tải một thân hình to lớn như hắn, và tôi chắc chắn là quá bé nhỏ và mảnh mai để nằm dưới hắn.”
Bran đã biết khi vợ chồng ngủ cùng nhau thì chồng nằm trên, vợ nằm dưới. Nó tưởng tượng, ngủ dưới một người to lớn như đại nhân Manderly thì khác gì ngủ dưới một con ngựa. Hiệp sĩ Rodrik gật đầu biểu thị sự đồng tình với bà quả phụ. “Phu nhân, rồi bà sẽ có những người săn đón khác. Chúng tôi sẽ cố tìm ra người xứng đáng với bà.”
“Có lẽ ông không cần tìm kiếm đâu xa xôi đâu, hiệp sĩ.”
Sau khi bà rời đi, học sĩ Luwim mỉm cười. “Hiệp sĩ Rodrik, tôi tin phu nhân đang nhắm đến ông.”
Hiệp sĩ Rodrik nuốt nước bọt và nhìn có vẻ không thoải mái.
“Bà ấy đang rất buồn.” Bran nói.
Hiệp sĩ Rodrik gật đầu. “Buồn bã và ôn hòa, không phải ai ở tuổi của bà ấy cũng có được phong độ đó. Tuy nhiên, rõ ràng có một mối nguy đang rình rập đến hòa bình của vương quốc chúng ta.”
“Bà ấy ư?” Bran kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...