*Lưu ý: Bản edit sẽ không mượt như Sunsilk chỉ dừng lại ở mức bình thường.
Chương 1: Xe buýt
Trong ánh sáng mờ mịt, Chu Diễn đột nhiên bừng tỉnh.
Trước mặt anh là lưng ghế màu lam quen thuộc của chuyến xe buýt số 67, anh dụi dụi mắt, làm sao có thể ngủ được.
Nhìn sang chỗ ngồi bên trái thấy thùng dụng cụ màu đen vẫn còn đó, Chu Diễn thầm thở phào nhẹ nhõm, bên trong là dụng cụ và tài liệu mình tỉ mỉ chọn lựa, nếu lỡ làm mất thì phải mua lại, đây là một chuyện phiền phức.
Mấy ngày hôm trước anh nhận được một công việc hiếm có, làm tạo hình hiệu ứng đặc biệt cho một bộ phim kinh dị, nghe nói còn mời một đại minh tinh.
Tối hôm qua anh thức đêm hoàn thành bản phác thảo, sắp xếp lại dụng cụ và tài liệu cần thiết, sáng sớm hôm nay đã bắt xe buýt chạy đến sân bay.
Đại khái do ngày hôm qua thức suốt đêm, đến nỗi với mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tuyệt đối không thể đến muộn!
Trong lòng Chu Diễn yên lặng cầu nguyện, anh có thói quen sờ vào trong túi, rỗng tuếch, bình thường điện thoại đều để ở trong túi, chẳng lẽ trong lúc ngủ đã rơi xuống mặt đất?
Anh ngồi trên ghế cúi đầu khom lưng tìm điện thoại, xe buýt lại một trận xóc nảy, trong nháy mắt, anh nhìn thấy đôi giày của người đàn ông ngồi ghế sau.
Do thói quen nghề nghiệp, anh đối với chất liệu và vải vóc cực kỳ mẫn cảm, chất liệu và vải vóc này, không, phải nói là đôi giày, hiện ra màu bạc sáng bóng đặc thù của kim loại, mũi giày hơi hếch lên, mặt sau của giày được tô điểm bằng một viên pha lê tròn màu tím, nhìn thật kỹ dường như có từng tia từng tia ánh sáng bạc chợt lóe lên.
Ai mang giày như vậy trên xe buýt?
Chu Diễn tự lẩm bẩm, có lẽ do quá nhập thần, hấp dẫn sự chú ý của người phía sau, anh nghe thấy một giọng nói từ tính từ phía sau truyền đến: "Lại có người mới."
Chu Diễn không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ do tốc độ ngẩng đầu quá nhanh, tầm mắt mờ đi một lát, trong mê mang trông thấy một người đàn ông mặc quân phục ngồi ở ghế sau.
Ngũ quan anh ta thâm thúy, một đầu tóc bạc ngắn ngủi, môi mỏng mím chặt, ở mi tâm có vài đường hoa văn nhàn nhạt, ánh mắt thê lương nhưng vẻ ngoài lại trẻ trung.
Anh vẫn đang ở trong mơ? Tại sao lại có thêm một anh chàng ăn mặc kỳ lạ?
Chu Diễn nhớ rõ người ngồi phía sau anh là một bác gái đang nghe nhạc.
"Người mới? Ellen, ngươi đang mơ phải không?" Giọng nữ từ phía bên phải Chu Diễn truyền đến, bên kia lối đi là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cô ta mặc váy dài thời trung cổ, đai lưng đem vòng eo thon gọn hiện ra, cô ta chấm môi bằng móng tay sơn đỏ tươi, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn, "Ta đang ở phó bản cấp A, làm sao có người mới vào được?"
Bệnh nghề nghiệp của Chu Diễn phác tác, không thể không nhìn cô ta nhiều hơn, không phải vì nhan sắc của cô ta, mà vì trang phục ma cà rồng của cô ta quá chân thực, ngay cả bề mặt của hai chiếc răng nanh giả làm ma cà rồng cũng rất độc đáo oánh nhuận sáng bóng.
Nếu không phải Chu Diễn có chút ngại ngùng, anh muốn hỏi em gái này, cô mua chiếc răng giả này ở đâu?
"Vivian," Người đàn ông mặc trang phục trung cổ quay đầu lại, nói với người phụ nữ tên Vivian, "Quy tắc không thể sai, cậu ấy là người mới."
Lực chú ý của Chu Diễn bị thanh kiếm tinh xảo đẹp đẽ trong tay thu hút, với nhãn lực cực kỳ chính xác của Chu Diễn, thanh kiếm này dài khoảng 2 thước, thân kiếm màu trắng trong suốt, dùng đá cẩm thạch đánh bóng mà thành.
Trên chuôi kiếm khắc một Ngũ Trảo Kim Long sống động như thật, râu rồng và vảy rồng đều tinh tế, đôi mắt mở to giận dữ, đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm Chu Diễn.
*Ngũ Trảo Kim Long là một trong tứ đại thần long trong các câu chuyện thần thoại xưa.
Con rồng này quá thật, có cảm giác một giây sau nó sẽ lao về phía Chu Diễn.
"Cảnh cáo cậu, đừng nhìn chằm chằm vào nó."
Ánh sáng trắng lóe lên trong tay người đàn ông, thanh kiếm biến mất.
Lúc này, Chu Diễn cảm thấy có gì đó không đúng, một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương rơi xuống, anh lo lắng nuốt nước bọt, ngước mắt lên nhìn bảng led thường dùng để đánh dấu điểm đến trạm.
Phía trên một loạt phụ đề màu đỏ lăn qua.
【 Phó bản sắp mở ra 】
【 Phó bản tên:《Cực độ vực sâu》, độ khó: Cấp B + 】
【 Loại hình: Thi đấu phó bản 】
【 Số người:? Người 】
Đột nhiên, một tiếng còi báo động chói tai vang lên, ánh sáng của toàn bộ xe buýt đột nhiên yếu đi, ánh sáng trắng trên nóc xe biến thành màu đỏ sẫm như máu.
"Chuyện gì xảy ra?!" Vivian hét lên, thái độ bình tĩnh ung dung lập tức biến mất, móng tay vốn đã nhọn của cô ta dần dần dày lên, thậm chí màu sắc cũng chuyển từ đỏ tươi sang tím đen.
Làn da trắng như tuyết ban đầu biến thành màu trắng xanh không lành mạnh, những mạch máu màu xanh tím từ từ xuất hiện trên làn da, như thể một chiếc bình sứ trắng vỡ ra tạo thành vết nứt như mạng nhện màu đen.
Đôi con ngươi đen như mực ban đầu trở nên đỏ tươi đáng sợ, nhìn chằm chằm Chu Diễn một cách oán hận, đôi môi đen tím mở ra, lộ ra răng nanh sắc bén, phát ra tiếng tê tê như độc xà: "Ngươi là ai? Ngươi không phải người mới!"
Chu Diễn dùng sức véo đùi, rất đau, không phải nằm mơ.
Anh cũng muốn hỏi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
"Vivian! Quy tắc không thể sai, cậu ấy là người mới."
Người đàn ông tên Ellen sau lưng Chu Diễn đột nhiên lên tiếng, tiếng nói của anh ta không cao nhưng lại giống như một cái búa nặng nề đập thẳng vào đầu Chu Diễn, trong phút chốc đầu anh đau muốn nứt, như thể có một cây kim sắc nhọn chọc bừa bãi trong não, khuấy động não anh thành bột nhão.
Chu Diễn dùng sức che đầu, toàn thân không ngừng run rẩy, cơn đau ở cổ thấm sâu vào tận xương tủy, để lại trong tinh thần một ấn ký không thể nào xóa nhòa.
Công kích tinh thần của Ellen khiến Vivian lấy lại bình tĩnh, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Diễn như cũ, chế nhạo nói: "Một kẻ vô dụng như cậu ta, đừng nói phó bản cấp B, cho dù vào phó bản đơn giản như cấp F, cũng chỉ có một con đường chết."
"Nhất định là hệ thống tính sai."
Đau đớn dần dần rút đi Chu Diễn kịch liệt thở hổn hển, cơn đau ở cấp độ tinh thần còn tra tấn hơn cả đau đớn, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, áp sát vào da khiến anh hít thở không thông.
Giờ phút này cuối cùng anh đã hiểu, những người trên chiếc xe này, đều không phải người bình thường, thậm chí không phải người!
Người phụ nữ mọc ra răng nanh đó là ma cà rồng thật!
Mà người đàn ông trước mặt anh, nhìn trang phục và thanh kiếm của anh ta, chắc hẳn là nhân vật trong tiểu thuyết kiếm tiên.
Người đàn ông mặc quân phục ở phía sau, gã có năng lực điều khiển tinh thần.
Vậy tại sao anh lại ở trong chiếc xe này!
Chu Diễn âm thầm dùng tay nắm lấy thùng dụng cụ bên cạnh, anh vừa kiểm tra qua, điện thoại, chìa khóa, ví tiền và các vật dụng khác trong xã hội hiện đại đã biến mất, thứ duy nhất còn lại chỉ là thùng dụng cụ này.
Cái thùng dụng cụ này có bí mật gì?
"Cậu bình tĩnh," Kiếm tu ném cho anh một ánh mắt tán dương, tiếp theo trong con ngươi của gã hiện lên một sợi tơ vàng, giọng điệu mang theo khó hiểu, "Tôi thấy cậu không có chút tu vi nào, tại sao lại xuất hiện ở đây cùng chúng tôi?"
Anh cũng rất muốn biết.
Trong lòng Chu Diễn mặc niệm, nhưng anh lựa chọn trầm mặc, ở cái nơi có hoàn cảnh lạ lẫm bên trong lại nguy hiểm, nói ít sai ít, không nói tốt hơn.
Tiếng còi báo động chói tai đột nhiên dừng lại, âm thanh điện tử không có chút gợn sóng vang lên trên đầu mọi người.
【Hệ thống thông qua kiểm tra đo lường phát hiện lỗi, người chơi Chu Diễn xác định lại, cấp độ kỹ năng F, năng lượng không khớp, cảnh báo lỗi, cảnh báo lỗi.
】
【Phát hiện năng lượng không phù hợp trong xe, bây giờ gửi thành viên mới đến tiểu đội hạng B, chú ý, các thành viên mới hiện đã được gửi đến tiểu đội hạng B.
】
Chu Diễn hít sâu một hơi, bàn tay hướng thùng dụng cụ kéo khóa, tốc độ kéo ra cực chậm, lấy ra một chiếc kéo sắc bén...
Đèn trong xe buýt nhấp nháy vài lần, trở lại bình thường.
Vivian vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Diễn, nước miếng ở cổ họng trượt xuống, khóe miệng cong lên tạo ra nụ cười quỷ quyệt ác ý: "Đã vận chuyển sai, vậy tên nhân loại bình thường này, vừa hay bổ sung một chút dinh dưỡng cho ta."
Cô ta chậm rãi đến gần Chu Diễn, đôi con ngươi xinh đẹp lại đỏ tươi, cô ta duỗi cái lưỡi lạnh lẽo trơn nhẵn liếm lên mặt anh.
Chu Diễn có cảm giác mình bị một con rắn độc cắn một cái.
Vivian xích lại gần tinh tế ngửi ngửi anh, ngửi thấy cỗ mùi máu làm say mê lòng người, hơi thở lạnh buốt phun trên cổ và làn da mềm mại của Chu Diễn, nổi lên từng tầng từng tầng da gà, trong mắt cô ta toát ra ánh sáng xanh tham lam, trong cổ lại phát ra tiếng tê tê: "Dung mạo ngươi trông rất đẹp, dòng máu cũng rất mỹ vị, ta có thể cảm nhận được cảm giác tinh khiết kia, ngươi yên tâm, ta sẽ từ từ hút khô ngươi."
Cô ta mở đôi môi đỏ như máu, lộ ra hai chiếc răng nanh vẫn còn dính chất nhầy, chậm rãi đến gần Chu Diễn.
Anh phảng phất như có thể ngửi thấy cái mùi máu tươi khiến người buồn nôn kia, bị mồ hôi lạnh thấm ướt chỗ ngồi dán vào lưng, xúc cảm lạnh lẽo trong giờ phút này giúp anh duy trì lý trí, cảnh giác nắm chặt cái kéo trong tay.
【Thành viên mới đã được xác nhận, nhanh chóng đưa đến, nhanh chóng đưa đến.
】
Âm thanh điện tử vang lên cứu mạng Chu Diễn, Vivian lùi lại một bước, cô ta dùng ngón tay quấn lấy mái tóc xoăn màu nâu, đôi mắt đỏ tươi vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Diễn nói: "Ta sẽ ăn sau."
Ánh sáng trắng lóe lên trong lối đi hẹp của xe buýt, một gã đàn ông có vóc người to con xuất hiện từ không trung, cơ bắp phồng lên từ tay áo ngắn bình thường hiện ra, gã ta nhìn trái nhìn phải thấy mình đang ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ.
"Lại là một người đàn ông cơ bắp?"
Vivian dò xét nhìn gã ta từ trên xuống dưới một lượt, nhếch miệng, không chút khách khí nói ra: "Tên ngu ngốc."
Chu Diễn sững sờ, tạo hình của gã to con này rất giống với một nhân vật phim kinh dị mà anh từng tạo ra.
Bề ngoài nhân loại chỉ là lớp ngụy trang của nó, trên thực tế nó là một sinh vật ngoài hành tinh thần bí, căn cứ vào khoảng cách nuốt chửng những sinh vật đe dọa nó!
Cỗ mùi thơm trong không khí càng lúc càng nồng đậm, con ngươi Vivian co rút, nước bọt trong miệng bất giác tiết ra, khóe mũi hơi giật giật, cô ta không kìm được bản năng khát máu của mình.
【Việc chuyển thông tin thành viên mới đã hoàn tất.
】
Hai mắt gã to con lấy lại tỉnh táo, gã ta nhanh chóng quét một vòng đánh giá hoàn cảnh, liếc mắt đã thấy răng nanh lộ ra ngoài của Vivian.
Chu Diễn thốt ra câu đầu tiên trên xe buýt: "Gunda, giết cô ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...