Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Chỉ thấy trên đội lạc đà hơn trăm người chạy đến ở phía trước, người dẫn đầu kia, chính là con gái của thành chủ thành Quy Tư Càn, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi.

Nhưng sắc mặt Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi lại khá xanh xao, vẻ như đang tháo chạy.

Đi cùng với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, còn có hơn một trăm người, dáng vẻ cũng vô cùng chật vật, bọn họ chặt chẽ bảo vệ sau lưng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, phía sau, lại có một đội truy binh cưỡi lạc đà hơn năm trăm người, những truy binh kia cầm loan đao cùng cung tên trong tay, do mấy hắc y nhân cầm đầu, không ngừng đuổi theo Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi.

“Hửm? Không phải là mã phỉ tập kích thương đội? Tại sao xem ra lại giống như là thế lực báo thù?”Vân Diệp cùng Tô Bằng, cách bọn người Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi chỉ còn một khoảng cách, hai người đứng ở trên cồn cát, nhìn những người này, Vân Diệp mở miệng hỏi.

Tô Bằng thì lại hơi nhíu mày, chẳng lẽ thành Quy Tư Càn xảy ra biến cố gì rồi?Mặc dù chuyện này không có liên quan quá lớn với Tô Bằng, có điều Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ở thành Quy Tư Càn, coi như là đã từng giúp đỡ Tô Bằng, có qua có lại, hai người có chút giao tình, lúc này rất rõ ràng, bọn người Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi thập phần nguy hiểm, Tô Bằng cũng không muốn nhìn nữ nhân xinh đẹp này chôn thân trong sa mạc.

“Sư thúc, nữ nhân phía trước kia, có quen biết với ta, sư thúc có thể giúp ta giúp đỡ bọn họ một phen không?”Vân Diệp nghe thế, cười hắc hắc, nhìn Tô Bằng nói:“Thật không ngờ, chỗ nào cũng có nữ nhân có quen biết với ngươi! Có điều ngươi nếu đã mở miệng, tất nhiên không có vấn đề, bắt giặc phải bắt vua trước.

Chúng ta trước tiên bắt lấy đầu lĩnh của đám truy binh đằng sau thế nào?”“Được!”Tô Bằng gật đầu, nói xong hắn múa may Sát Sinh trường đao trong tay, nói:“Chúng ta đi thôi.


”Vân Diệp gật đầu, lúc này thi triển khinh công, cùng Tô Bằng xông lên phía trước.

Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi hiện tại mặc dù đang chạy trối chết, nhưng vẫn giữ vững lực quan sát mẫn cảm, nàng nhìn thấy Tô Bằng lướt qua bên cạnh mình, đôi mắt lập tức tỏa sáng.

Tô Bằng cùng Vân Diệp, lướt qua đội ngũ lạc đà của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, trực tiếp đánh về phía đội lạc đà truy kích phía sau.

Những hắc y nhân này, cũng phát hiện Tô Bằng và Vân Diệp, lập tức có người huýt sáo một tiếng, trong đám người giống như những hộ vệ Quy Tư Càn kia, lập tức có mũi tên vọt ra.

Chỉ là võ công của Tô Bằng cùng Vân Diệp, đã đến trình độ không thèm đếm xỉa đến những mũi tên này.

Chỉ cần không phải cường nỏ cự ly gần tập trung bắn ra, những thứ này, với Tô Bằng cũng như Vân Diệp không có uy hiếp quá lớn.

Hai người chớp nhoáng di chuyển, chỉ chốc lát đã vượt qua khỏi đám cung tên dày đặc của đối phương, nhanh chóng tiếp cận thủ lĩnh của hắc y nhân.

Năm sáu hắc y nhân ở phía sau, đã rút loan đao ra, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.


Tô Bằng cùng Vân Diệp hai người, đôi bên căn bản không nói gì với nhau, nhưng lại cùng trong một lúc nhảy lên, giống như là hai con đại điểu, từ không trung, đánh xuống mấy hắc y nhân cầm đầu kia.

Đám truy binh này, dường như võ công cũng không kém, hai người từ trên lạc đà trực tiếp nhảy lên, muốn từ không trung đón đánh Tô Bằng cùng Vân Diệp.

Vân Diệp bị giam cầm quá lâu trong mộ thất hoàng đế cổ, trong lòng sớm đã có một bụng bực bội, muốn phát tiết ra ngoài, lúc này thấy đối phương bất ngờ nhảy lên muốn động thủ với mình, hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm màu tím trong tay đột nhiên lóe lên hư ảnh rộng hai thước dài bảy tám thước, đập mạnh xuống dưới.

Hắc y nhân nhảy lên bên dưới không ngờ rằng Vân Diệp thậm chí có chiêu số như vậy, lại càng hoảng sợ, không kịp phản ứng, quay đầu đã bị hư ảnh bảo kiếm màu tím đánh trúng, hư ảnh bảo kiếm giống như là có thực chất, lập tức đánh người này ngã lăn xuống đất, sau đó lạc đà phía sau căn bản dừng không được, trực tiếp giẫm chết người áo đen này.

Tô Bằng thì lại dứt khoát tung một chiêu dùng cảnh giới Hợp Lực, chỉ thấy trước người Tô Bằng hiện lên một mảnh quang hoa màu đen, người áo đen kia, cũng kêu thảm một tiếng, ngã lăn xuống dưới, chỉ là trên không trung, thân thể của hắn đã bị đứt thành hai đoạn.

Bản thân Tô Bằng cũng ngạc nhiên, hắn vốn quen sử dụng Vô Phong kiếm, vốn tưởng rằng vừa rồi người nọ ít nhiều có thể chống đỡ được một chốc, nhưng mà Sát Sinh đao thật sự là quá mức sắc bén, tốc độ lực lượng gia tăng, từ trên thân của người kia chém ra một đường gần như không hề cản trở, kết quả loan đao của đối phương vừa mới chạm phải Sát Sinh đao đã bị chặt đứt, cả người cũng bị chém thành hai đoạn.

Lúc này Vân Diệp đã đánh ngã một hắc y nhân khác xuống khỏi lạc đà, trong đám người của đối phương bây giờ, cũng chỉ còn lại có mấy người.


Tô Bằng vô cùng ăn ý với Vân Diệp, không muốn ra tay tàn nhẫn, Tô Bằng bay vút qua, cũng không dùng Tam Hợp kiếm, chỉ là dùng kiếm thế Bán Thức Kiếm Pháp, bao phủ những người áo đen còn lại kia.

Người áo đen này bị kiếm thế Bán Thức Kiếm Pháp bao phủ, lập tức cảm giác toàn thân trắc trở, khó chịu nói không nên lời, giống như tiến vào trong ao đầm, mỗi hành động thoáng cái đều vô cùng gian nan.

Thoáng chốc, hắc y nhân kia liền không thể kháng cự lại được lực trường của kiếm thế Bán Thức Kiếm Pháp, Tô Bằng vọt tới, tung một cước đá ngã người kia xuống khỏi lạc đà.

Hắc y nhân kia phun ra một búng máu, ngã lăn xuống đất, Tô Bằng cũng đáp xuống, ngồi sau lưng người này, Sát Sinh đao vòng qua kề trên cổ của hắc y nhân này, tay còn lại thì khóa chặt người này, òoàn toàn khống chế.

Chỉ là vừa sờ vào, Tô Bằng ngược lại cảm giác xúc cảm mềm mềm ngoài ý muốn, hắc y nhân kia không ngờ lại là nữ, chỉ là dùng vải buộc ngực, nhưng vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại, có điều những hắc y nhân này lúc hành động đều dùng khăn đen che mặt, Tô Bằng mới vừa rồi không có phát hiện mà thôi.

Lúc này, Vân Diệp cũng đã khống chế được một hắc y nhân còn sống khác, bắt giữ người này lại.

Tô Bằng và Vân Diệp cùng khống chế được hai đầu lĩnh hắc y nhân kia, đồng thời đánh vào mông của lạc đà, chuyển hướng vốn dĩ truy đuổi theo Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, bắt đầu chạy sang bên cạnh.

Những hộ vệ Quy Tư Càn đó, có chút đau đầu, bọn họ do dự sau nửa ngày, vẫn là đuổi theo Tô Bằng và Vân Diệp, buông tha truy đuổi Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ở phía trước.


Tô Bằng cùng Vân Diệp, điều khiển lạc đà chạy được một khoảng, sau đó dần chậm lại, dừng lại ở trên cồn cát nào đó.

Những hộ vệ thành Quy Tư Càn phía sau kia, cũng đuổi tới nơi, bên dưới cồn cát, vây quanh hai người Tô Bằng cùng Vân Diệp.

Mặc dù bị bao vây, nhưng hai người lại không chút hoảng sợ, những hộ vệ Quy Tư Càn này, sẽ không tạo thành bao nhiêu uy hiếp với hai người bọn họ, chỉ là hai người không muốn tàn sát những hộ vệ bình thường này, tạo nên sát nghiệt mà thôi.

“Mau thả hai vị đại nhân ra, ngươi có biết bọn họ là ai không?”“Ồ? Bọn họ là ai ta không biết, có điều ta lại biết các ngươi là hộ vệ thành Quy Tư Càn, thành chủ thành Quy Tư Càn phát lương cho các ngươi, còn các ngươi lại đuổi giết con gái của hắn sao, các ngươi ngược lại là ai, đang làm cái gì?”Tô Bằng khống chế hắc y nữ nhân phía trước, nói với những hộ vệ Quy Tư Càn đó.

Sau khi nói ra những lời này, Tô Bằng quét mắt nhìn những hộ vệ Quy Tư Càn đó, không ít người cúi đầu, giống như lời của Tô Bằng làm cho bọn họ vô cùng xấu hổ.

Thủ lĩnh trong hộ vệ thành Quy Tư Càn cũng chú ý tâm tình đang lan rộng này, trong lòng hắn không khỏi gấp rút, quay đầu nói to với những hộ vệ đằng sau:“Mọi người đừng nghe người này nói bậy! Nghĩ đến người nhà, vợ con các ngươi! ! Bây giờ thành Quy Tư Càn, cũng không phải là một nhà Đặc Mục Nhĩ khống chế nữa, nếu các ngươi vào thời khắc mấu chốt phản bội đội ngũ, về sau sẽ không còn cách nào đứng vững trong thành Quy Tư Càn!”Nói xong, hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Tô Bằng, quát lớn:“Ngươi là người nơi nào đến? Ngươi có biết, người ngươi đang uy hiếp, chính là đệ tử của Lục Vân Tông Vận Vân tông sư, thành Quy Tư Càn, đã bị Vân tông sư khống chế, nếu ngươi thức thời, thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, nếu không! ”Hắn vừa nói đến đây, chợt thấy không trung đột nhiên vọt tới một đạo hư ảnh bảo kiếm màu tím cực đại, đánh mạnh xuống trên người người này.

Người này lời chỉ mới được một nửa, đã bị trúng một đòn cực mạnh thế này, thân thể vặn vẹo, giống như là không có xương cốt, ngã trên mặt đất.

Tô Bằng nhìn người nọ bị đánh bay, mới quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Diệp, chỉ thấy trường kiếm màu tím của Vân Diệp vẫn đang chĩa vào không trung, hắn liếc nhìn Tô Bằng, nhẹ nhàng nhún vai, nói:“Không cần cám ơn ta! ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận