"Ừm.
"Trần Kỳ Trận gật đầu, nói:"Trong bình màu lam là Dẫn Lộ Phong, trong bình màu xanh là một loại ong mật khác, tên Mịch Linh Phong, cũng là dị chủng ta bồi dưỡng được, nghe tên ngươi cũng đại khái minh bạch, tác dụng của Mịch Linh Phong là sau khi thả, nó sẽ tự tìm kiếm địa phương linh khí tập trung cực kỳ nồng đậm, mặc dù không thể định vị chính xác, nhưng lúc tìm kiếm linh mạch, hoặc là thiên tài địa bảo, hay là những vật phẩm có linh khí khác, đều rất thích hợp.
"Sau đó Trần Kỳ Trận lại chỉ chỉ hai bình sứ đỏ lục kia, nói:"Trong bình sứ màu lục, chứa chính là dược phấn khiến khí tức của mình trở nên nhạt, mặc nhiễu Dẫn Lộ Phong, bình sứ màu đỏ là hỗn hợp dược phấn có thể khiến Dẫn Lộ Phong truy tung, ngươi cứ nhận lấy, dùng lúc, không cần vất vả.
"Tô Bằng gật đầu, nói:"Đa tạ Tam sư huynh.
"Dừng một chút, Tô Bằng đột nhiên hiếu kỳ nói:"Tam sư huynh, mấy thứ này, thoạt nhìn đều giống thứ dùng khi thám hiểm tầm bảo trong địa cung, chẳng lẽ Tam sư huynh định đi địa phương gì thám hiểm sao?""Không phải ta, là Đại sư huynh.
"Trần Kỳ Trận cười ha hả, nói:"Những thứ này, một năm trước Đại sư huynh đã từng đi tìm ta, hỏi ta có thể giúp thám hiểm kỳ vật hay không, chỉ là lúc đó trên người ta cũng không có những thứ này, mà trùng hợp lúc đó ta sinh ra hứng thú với bồi dưỡng ong mật, liền nuôi dưỡng hai loại ong mật này ra ngoài, vốn định cấp ngươi nhiều một chút, chỉ là lúc Đại sư huynh xuống núi lấy một ít ở chỗ ta, chỗ của ta chỉ còn lại mấy cái này.
"Trần Kỳ Trận nói xong, dùng ngón tay gõ nhẹ trán, nói:"A, đúng rồi, ta bồi dưỡng được một ổ Dẫn Lộ Phong, đại khái hơn mười ngày có thể dùng rồi, nếu tiểu sư đệ không vội xuống núi, đến lúc đó ta còn có thể chuẩn bị cho ngươi một ít nữa.
""Vậy đa tạ tam sư huynh.
"Tô Bằng nói với Trần Kỳ Trận.
Hai người lại nói chuyện phiếm, mãi đến khi mặt trời dần dần lặn về phía tây, Tô Bằng mới cáo biệt Trần Kỳ Trận, rời khỏi đây.
Trước khi đi, Tô Bằng hỏi Trần Kỳ Trận chỗ tiểu sư tỷ Chung Linh Tú ở, sau khi rời khỏi trúc lâu của Trần Kỳ Trận, thấy thời gian còn một lúc mới ăn cơm, liền đi tới chỗ ở của tiểu sư tỷ Chung Linh Tú.
Chỗ ở của tiểu sư tỷ, là phương hướng đi về phía sau núi, nơi đó có một mảng lớn núi đá tường đá, Chung Linh Tú liền ở cạnh một thạch động gần đó.
Tô Bằng đi không lâu, liền thấy tòa núi đá tường đá này, núi đá tường đá này giống đỉnh trên đỉnh, ở trên Tử Hà sơn có độ cao mấy trăm mét, chiếm diện tích không nhỏ, chỗ ở của Chung Linh Tú chính là một chòi gỗ hai tầng gần núi đá.
Chỉ có điều Tô Bằng đi tới trước chòi gỗ của Chung Linh Tú, hô vài tiếng, lại không thấy Chung Linh Tú ra ngoài, có lẽ không có ở trong chòi gỗ.
Có điều Tô Bằng tai thính mắt tinh, hắn phát hiện trong thạch động bên cạnh chòi gỗ, không ngừng truyền đến một số thanh âm mơ hồ, cảm giác Chung Linh Tú có thể ở trong thạch động, liền đi vào trong thạch động.
Trong thạch động không gian không nhỏ, giống hầm trú ẩn, đã được người bố trí thành động phủ, thậm chí trên mặt đất đều trải da thú, Tô Bằng đi vào bên trong một hồi, vượt qua mấy nội môn, rốt cuộc gặp được tiểu sư tỷ Chung Linh Tú.
Chỉ thấy lúc này Chung Linh Tú, trên đầu đeo kính bảo vệ mắt bằng thuỷ tinh được chất gỗ mài giống phi công, trên người mặc một bộ quần áo lao động, hơi có vẻ cũ nát, vẻ mặt chuyên chú ở trước một thạch đài lớn làm gì đó.
Tô Bằng nhìn thử thạch đài lớn kia, đột nhiên hoảng hốt một trận, bởi vì thứ này, thoạt nhìn luôn có một loại cảm giác do máy tiện trong nhà xưởng làm ra, tựa hồ là thiết bị gia công kim loại.
Mà Chung Linh Tú, lúc này trên khuôn mặt thanh tú có chút mồ hôi, tựa hồ hết sức chăm chú, đang xử lý cơ quan thiết bị gì đó, Tô Bằng tiến đến, nàng dường như cũng không hề phát hiện, một chút biến hóa cũng không có.
Thấy bộ dáng này của Chung Linh Tú, trong lòng Tô Bằng thầm khen, trước kia mình chỉ thấy mặt tinh linh cổ quái của tiểu sư tỷ Chung Linh Tú, nhưng không ngờ, nàng cũng có lúc chuyên chú nghiêm túc như vậy, bộ dạng biểu lộ này, có chút giống bộ dạng nữ nghiên cứu viên mình từng thấy.
Tô Bằng không muốn quấy rầy nàng, liền đứng ở cửa thạch thất trong động phủ này, nhìn bố trí trong phòng.
Chỉ thấy thạch thất này, cực giống nhà xưởng Tô Bằng đã từng thấy qua, ngoại trừ thạch đài Chung Linh Tú sử dụng bây giờ, còn có mấy thạch đài, dường như cũng là chế phẩm sắt xử lý, hẳn là thiết bị dùng để chế tạo cơ quan cho Chung Linh Tú.
Mà máy tiện đá này, ngoại trừ lợi dụng kết cấu động lực ra, tựa hồ còn nối một thứ như nồi lô, chỉ là nồi không đốt, nhưng Tô Bằng thấy thứ này, nhìn sao cũng giống máy chạy bằng hơi nước nguyên thủy.
"Hay lắm! Máy chạy bằng hơi nước đều dùng cả rồi, máy tiện còn dùng động lực áp khí nữa.
"Tô Bằng nhìn thấy, trong lòng không biết là bội phục hay là trào phúng.
Cứ đứng như vậy một hồi, Chung Linh Tú rốt cuộc xử lý xong thiết bị cơ quan trong tay mình, lúc này nàng mới thở ra một hơi thật dài, lấy tay lau mồ hôi trên đầu.
Có điều, nàng vào lúc quệt mồ hôi, đột nhiên khóe mắt quét đến Tô Bằng đứng ở cửa, kêu 'A! ' một tiếng.
"Tô Bằng? Tiểu sư đệ? Ngươi đến đây lúc nào?""Ha ha, đã tới được một lúc, thấy sư tỷ hết sức chăm chú, nên không tới quấy rầy sư tỷ.
"Tô Bằng mỉm cười, nói với Chung Linh Tú.
Chung Linh Tú nghe xong, thè lưỡi, trên mặt lộ ra một biểu lộ tựa hồ buồn khổ, nói:"Ai nha, lúc người ta không xinh đẹp nhất đã bị ngươi nhìn thấy, thật mất mặt.
"Có điều, sau khi nàng nói xong, biểu lộ buồn khổ thoáng cái lại biến thành thần sắc hưng phấn, nói:"Tô Bằng, ngươi tới tìm ta, có phải là có lễ vật muốn đưa cho ta? Ha ha ha! Thật tốt quá, đã lâu ta không tịch thu lễ vật người khác, có lễ vật gì, mau lấy ra đi ~ ta sẽ không chê nhiều đâu, ha ha ha ha! "Tô Bằng nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, tính cách Chung Linh Tú mình quả thật có điểm ăn không tiêu.
Có điều Tô Bằng cũng chẳng quên mục đích mình tới, hắn từ trong Đại Càn Khôn lấy ra hai vật, đem ra, nói với Chung Linh Tú!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...