Liên Hoa Kiếm Khí của Tô Bằng từ Vô Phong kiếm bắn xuyên ra ngoài, Liên Hoa Kiếm Khí tách ra, đánh lên trên người Chung Linh Tú.
Chung Linh Tú kêu thảm một tiếng, thân thể bị kiếm khí đánh gãy xương cốt, xương đầu bị đánh nát, đập vào trên loạn thạch, đã hoàn toàn không còn hơi thở.
Mà lúc này, trang phục quần áo trên người nàng cũng bắt đầu biến hóa, nàng rất nhanh cũng biến thành một con yêu quái cáo khỉ thon dài, y phục trên người, cũng trở thành lông lá.
Chỉ là trong tay nó, vẫn còn cầm cơ quan Ngưu Mao Kim Châm kia.
Tô Bằng lúc này, mới từ không trung rơi xuống đất, nhìn thoáng qua yêu quái cáo khỉ ngụy trang trở thành tiểu sư tỷ Chung Linh Tú của mình.
Chỉ thấy đầu nó đã đập vỡ nửa bên, dịch não tuôn ra, có lẽ đã không còn sống nữa.
Mà vừa rồi yêu quái cáo khỉ biến hóa thành tam sư huynh Trần Kỳ Trận kia, cũng đã bị Ngưu Mao Kim Châm đâm xuyên qua chỗ quan trọng trên cơ thể, đứt hơi mà chết.
Tô Bằng lúc này, mới thả lỏng tâm tình.
Thật ra, sau khi những con yêu quái Hồ Hầu này biến hoa, cùng tam sư huynh cùng tiểu sư tỷ trong trí nhớ của Tô Bằng, trên cơ bản rất giống nhau, Tô Bằng cũng không thể phân biệt ra được.
Khiến Tô Bằng nổi lên lòng nghi ngờ chính là, yêu quái Hồ Hầu hóa thành Chung Linh Tú, trong miệng nói sử dụng Ngưu Mao Kim Châm đả thương yêu quái Hồ Hầu khác biến thành Trần Kỳ Trận, nhưng Tô Bằng lại nhận ra rằng cơ quan Ngưu Mao Kim Châm kia, lúc tiểu sư tỷ Chung Linh Tú thiết kế Ngưu Mao Kim Châm, chính là lo lắng lúc sử dụng quên mất bên trong còn thừa lại vài lần có thể bắn, cho nên ở trên cơ quan làm một dấu hiệu, chỗ đó là một mấu lồi rất nhỏ, mấu lồi kia có bốn vạch, lúc ở vạch một tức là biểu thị Ngưu Mao Kim Châm có thể phóng ra ba lần, hai vạch hai lần, ba vạch một lần, một vạch cuối cùng chính là động lực cơ quan dùng hết, không cách nào phóng ra.
Mà Tô Bằng nhìn thấy Ngưu Mao Kim Châm trong tay Chung Linh Tú kia, dấu hiệu trên cơ quan chính là trên vạch một, này đại biểu cho Ngưu Mao Kim Châm kia chưa bắn ra.
Cho nên Tô Bằng mới có thể sinh lòng hoài nghi.
Cho nên lúc Tô Bằng đưa lưng về phía Chung Linh Tú, vẫn luôn tồn tại một phần cảnh giác, quả nhiên, vào phút cuối, cảnh giác này đã giúp Tô Bằng tránh thoát Ngưu Mao Kim Châm bắn ra, quay đầu giết ngược lại yêu quái Hồ Hầu này.
Nhìn hai con yêu quái Hồ Hầu đã mất mạng này, Tô Bằng cũng không yên lòng, hắn đi đến phía trước, từ trong tay yêu quái Hồ Hầu biến thành Chung Linh Tú kia, lấy xuống Ngưu Mao Kim Châm.
Chỉ thấy Ngưu Mao Kim Châm này, lại là cơ quan tiểu sư tỷ sáng chế, bây giờ xem ra, vẫn còn có thể sử dụng hai lần.
Tô Bằng nhìn thấy, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng quá mức.
“Đây quả thật là cơ quan của tiểu sư tỷ, yêu quái kia lấy từ chỗ nào? Chẳng lẽ tiểu sư tỷ quả thật xảy ra chuyện gì?”Tô Bằng lúc này, đã cơ bản xác định, trên núi chắc chắn xảy ra chuyện gì đó, bằng không người gác rừng sẽ không khả nghi như vậy, còn mình lại đụng phải cơ quan tiểu sư tỷ chế tạo ở trong này.
“Những yêu quái Hồ Hầu này, từ nơi nào đến? Chẳng lẽ! giống như Mộng Mô cùng yêu quái dơi kia, là từ khe không gian, trực tiếp từ Yêu Giới xuất hiện ở Tử Hà sơn?”Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng mơ hồ cảm thấy có thể.
Những yêu quái Hồ Hầu này có năng lực biến hóa, nếu biến thành bộ dáng những người khác, ám toán người trong Tử Hà môn, quả thật rất dễ bị bọn chúng đắc thủ.
Trong lòng Tô Bằng càng ngày càng lo lắng.
Hắn đem Ngưu Mao Kim Châm cất vào trong người, sau đó tiếp tục sử dụng phương pháp kia của hắn, xuyên qua trận loạn thạch, tiếp tục đi lên trên núi.
Cứ như vậy, Tô Bằng sử dụng phương pháp đặc biệt kia của hắn, lại dùng thời gian nhất định, rốt cuộc đi xuyên qua trận loạn thạch.
Ở phía trước Tô Bằng, là một cánh rừng tùng rộng lớn, dường như trong này còn có trận pháp.
Đang lúc Tô Bằng do dự, bản thân làm sao đi qua trận pháp rừng tùng thứ hai phía trước, hắn đột nhiên ngửi thấy trong không khí, dường như có một mùi khác thường, mùi này, giống như là mùi nhựa thông dầu thông nồng đặc.
Cảm quan Tô Bằng vô cùng nhanh nhạy, hắn men theo phương hướng ngửi thấy mùi vị khác thường này, đại khái đi khoảng vài trăm mét, rốt cuộc nhìn thấy là cái gì.
Chỉ thấy, địa phương, Tô Bằng tìm được, đại trận rừng tùng này, bị người cứng rắn mở ra một con đường.
Đại trận rừng tùng, đại khái cũng sử dụng cách thức thị giác cùng cảm quan con người, mê hoặc người khác, làm cho không người nào có thể đi qua, mà lúc này, đại trận rừng tùng này, phạm vi đại khái rộng chừng hai mươi mét, tất cả cây tùng, đều bị người chặt đổ.
Đó cũng không phải chỉ có một cây tùng, mà là cả một con đường, khoảng chừng cự ly hơn mấy trăm ngàn mét, cây tùng trên con đường này, toàn bộ bị người chặt ngã.
Bởi như vậy, đại trận rừng tùng cho dù có huyền diệu hơn, cũng bị người dùng sức phá hủy, toàn bộ bị phá bỏ.
Trong lòng Tô Bằng có chút chấn động, từ trên con đường đại trận rừng tùng bị phá hủy này có thể trông thấy, con đường này khoảng chừng mười mét, ít nhất có khoảng cách thẳng đứng kéo dài từ trên núi xuống hơn một ngàn mét, cây tùng đối phương đốn ngã trên con đường này, e rằng có năm sáu ngàn cây, đối phương thật sự nhẫn nại và thể lực như thế, kiên quyết đốn đổ toàn bộ đống cây này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...