Lãnh Sương Nguyệt một đường đi theo mình, chắc chắn không phải chứa hảo tâm gì, có lẽ không gì hơn là chờ cơ hội, sau đó đánh lén phe mình, hoặc là quan sát phe mình mục đích đến tột cùng là gì.
Chỉ là thám hiểm của ba người Tô Bằng đã hoàn thành, cho nên tuyệt không để ý sự theo dõi của Lãnh Sương Nguyệt, cũng chẳng bị nàng nhìn ra bí mật gì, mà nàng lúc này hiện thân, chứng tỏ vẫn coi trọng năng lực của mình, muốn cùng mình kết minh, phỏng chừng cũng là muốn dùng mình thử nông sâu của Chân Thần giáo.
Lãnh tiểu thư, cùng ngươi kết minh, ta có chỗ tốt gì? Giống như ngươi nói, giáo phái thần bí này nếu có sâu xa như vậy với Thánh môn các ngươi, như vậy bọn họ sớm muộn sẽ tìm ra các ngươi, sao ta không tọa sơn quan hổ đấu chứ?
Tô Bằng nhìn Lãnh Sương Nguyệt, lãnh đạm nói.
Tề tiên sinh, nếu trên người ngươi nhiễm ác nghiệp, chẳng lẽ còn cho là mình có thể khoanh tay đứng nhìn?
Lãnh Sương Nguyệt nghe xong, cười ha hả, nói với Tô Bằng:
Ác nghiệp trên người ngươi, liền giống như ngọn lửa hắc trong bóng tối, rơi vào trong mắt người có tâm, tùy thời đều có thể ám toán ngươi...!Hơn nữa, theo ta được biết, nếu không phải có những pháp môn đặc thù này để tu luyện ác nghiệp, trực tiếp sử dụng lực ác nghiệp, sẽ chỉ khiến ngươi dần dần bị lạc tâm tính, cho dù ngươi tạm thời có thể áp chế xuống, cũng giống vậy, trừ phi...
Trừ phi cái gì? Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ ngươi biết biện pháp có thể xử lý ác nghiệp này như thế nào?
Tô Bằng nghe xong, lông mày khẽ giật, hỏi Lãnh Sương Nguyệt.
Tất nhiên biết một ít, thật ra Sương Nguyệt cũng quen biết một số kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, biết mấy người có thể hóa giải ác nghiệp này, nếu Tề tiên sinh nguyện ý cùng Thánh môn ta kết minh, ta tất nhiên sẽ nói thật.
Lãnh Sương Nguyệt khẽ mỉm cười, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, nhíu mày, trong lòng suy tư.
Ác nghiệp này có chút khiến người ta ăn không ngon, ngủ không yên, cũng không ai biết ác nghiệp này khi nào thì sẽ bộc phát, mặc dù lúc bộc phát năng lực thân thể của Tô Bằng sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng vậy có điểm giống tiêu hao tiềm lực, nhất định sẽ mang đến di chứng, hơn nữa lúc ác nghiệp phát tác lý trí của Tô Bằng sẽ bị áp chế, mặt bản năng hiện ra.
Đây chẳng qua là ở trong trò chơi còn đỡ, nếu phát tác ở trong hiện thực, vậy thì hỏng bét.
Có điều vậy cũng không phải đồng ý đề nghị kết minh của Lãnh Sương Nguyệt, nếu thật sự không được, Tô Bằng liền sớm về Tử Hà sơn, xem sư phụ mình có biện pháp gì giúp trừ ác nghiệp này không.
Nếu kết minh, hai bên ta và ngươi đều có quyền lực cùng nghĩa vụ gì?
Nghĩ thông suốt những điều này, Tô Bằng mở miệng hỏi Lãnh Sương Nguyệt, định trước nghe thử điều kiện của đối phương.
Tề tiên sinh yên tâm, ước định kết minh tuyệt đối sẽ không trói buộc Tề tiên sinh, nếu kết minh, như vậy nhắm vào mấy người của giáo phái thần bí kia, hai bên chúng ta có thể cộng hưởng tin tức với nhau.
Thậm chí Tề tiên sinh có chuyện riêng gì, cũng có thể sử dụng mạng lưới tình báo của Thánh môn ta, mà chúng ta chỉ cần cầu Tề tiên sinh vào lúc chúng ta nhằm vào giáo phái thần bí này để ra tay, có thể cùng tham gia, đương nhiên, nếu lúc đó Tề tiên sinh có chuyện gì quấn thân, cũng có thể cân nhắc có vào không.
Lãnh Sương Nguyệt nói với Tô Bằng điều kiện nàng đưa ra.
Nghe xong lời của nàng.
Tô Bằng cảm thấy kinh ngạc, điều kiện đối phương đưa ra nào hà khắc, quả thực là hậu đãi cực kỳ.
Yêu cầu của đối phương chỉ có hai, một là cộng hưởng tư liệu của kẻ địch chung hai bên, một phương diện khác chính là lúc đối phương ra tay với Chân Thần giáo để Tô Bằng cũng đồng loạt ra tay.
Chỉ là điều kiện thứ hai, còn có điều kiện cứu vãn rất lớn, có thể để Tô Bằng tự quyết định, có đi hay không.
Mà quyền lợi Tô Bằng thu được, cũng rất hậu đãi, nhất là có thể sử dụng mạng lưới tình báo Ma Môn.
Mạng lưới tình báo Ma Môn, là số một số hai trong môn phái thiên hạ, Lãnh Sương Nguyệt thân là Thánh nữ Ma Môn, đồng ý Tô Bằng sử dụng mạng lưới tình báo Ma Môn, điều này với Tô Bằng mà nói là một trợ giúp lớn.
Huống chi, nếu kết minh thành công, Lãnh Sương Nguyệt còn có thể báo cho mình ai có thể xử lý ác nghiệp trên người mình.
Điều kiện này không khỏi quá hậu đãi một chút.
Có điều Tô Bằng lại cẩn thận suy nghĩ, liền minh bạch dụng ý của Lãnh Sương Nguyệt.
Mình đối với Lãnh Sương Nguyệt mà nói, coi như là một cao thủ thần bí, đối phương không quá rõ sư thừa của mình, nhưng mình đã có một thân võ công kinh người, đối phương đối với mình cũng không phải không kiêng kị.
Nếu như mình đáp ứng điều kiện này, mặc dù mạng lưới tình báo của Ma Môn có thể cho mình sử dụng, nhưng tương đối, bí mật của mình cũng dễ mở rộng với Ma Môn.
Mình quan tâm cái gì, để ý cái gì, chú ý cái gì...!Những tin tức này, cũng sẽ vào lúc bảo mạng lưới tình báo Ma Môn phục vụ cho mình, khiến Ma Môn biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...